Tần Tu Văn hắn có biết, Ngõa Lạt và Thát Đát ở phương bắc đang lăm le như hổ đói thế nào không? Hàng năm chúng cướp bóc dân chúng Đại Minh ở biên cương ra sao? Rồi Nữ Chân Kiến Châu ở Liêu Đông vào năm Vạn Lịch thứ mười một đã lần lượt sáp nhập các bộ Hải Tây Nữ Chân, Đông Hải Nữ Chân. Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã thống nhất các bộ Nữ Chân, thực lực cũng không thể xem thường. Giặc Oa trên biển thì đánh không hết, giết không xuể. Năm ngoái, vị anh hùng huyền thoại bách chiến bách thắng Thích Kế Quang lại bệnh mất ở quê nhà Đăng Châu. Đại Minh mất đi vị đại tướng số một "quét sạch Oa khấu, xua đuổi Hồ Lỗ" này, chẳng khác nào mất đi một cánh tay, thực lực quân sự giảm sút nghiêm trọng. Tống Huân chỉ hận sao mình không thể cho Thích Kế Quang mượn tuổi thọ, để ông ấy bảo vệ Đại Minh thêm mười năm nữa!
Tuy là văn thần, nhưng Tống Huân biết rằng, sự an nguy của Đại Minh nếu không có các võ tướng xả thân nơi sa trường, thì làm gì có chuyện các văn thần như họ được an ổn bày mưu tính kế, chăm lo dân sinh ở hậu phương. Có lẽ vẫn còn một số người trong thời đại nhiễu nhương này, mải mê chìm đắm trong sự hùng mạnh của Đại Minh, tự mãn với cảnh tượng vạn quốc đến chầu, mà không hề nhận ra nguy cơ tiềm ẩn dưới lớp vỏ hòa bình.
Là một trong những quan viên cốt cán nhất của triều Đại Minh, Tống Huân đương nhiên nhận thấy những nguy cơ này. Nhưng đôi khi ông cảm thấy, chỉ riêng việc duy trì hiện trạng đã là giật gấu vá vai, huống hồ là thực sự thay đổi, khiến bốn phương man di hoàn toàn thần phục. Tống Huân cho rằng, kể cả Thích Kế Quang còn tại thế, cũng không dám nói ra lời này. Dù sao vị mãnh tướng ấy chinh chiến ba mươi năm chưa từng một lần thất bại, cũng chỉ là đánh lui quân địch, chứ chưa thể đánh cho chúng hoàn toàn khuất phục và bị tiêu diệt.
Về điểm cuối cùng, kéo dài quốc tộ Đại Minh thêm trăm năm, chỉ nghe thôi đã thấy kinh tâm động phách.
Mọi người đều đang ngồi trên con thuyền lớn Đại Minh. Tuy không ai nói ra rằng Đại Minh sẽ bị lật đổ, và triều đại đã tồn tại hơn hai trăm năm, thời gian tưởng như dài đằng đẵng, nhưng lấy sử làm gương, không nói đâu xa, triều Nguyên cũng chỉ tồn tại được chín mươi bảy năm. Một dân tộc binh hùng tướng mạnh như vậy nói sụp là sụp, Đại Minh của họ lấy gì tự tin có thể mãi mãi đứng vững?
Vậy mà Tần Tu Văn lại nói muốn kéo dài quốc tộ Đại Minh thêm trăm năm, một mục tiêu thật sự khiến người ta phải kinh ngạc tán thán.
"Nguyên Cẩn, những ý tưởng này của con nếu chỉ dựa vào sức một mình thì thật quá khó khăn. Con đường phía trước hiểm trở, khiến người ta phải rùng mình!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play