Dù cách làm thỏa đáng hơn là bàn bạc với cấp dưới rồi mới đưa ra quy chế để họ thực hiện, nhưng tình thế cấp bách, phải tùy cơ ứng biến. Vừa rồi hắn đã ngầm gõ đầu Uông, Tôn hai người, lúc này chính là lúc hắn "độc đoán", chắc hai người họ cũng không dám có ý kiến gì.
Tần Tu Văn ra lệnh cho Trương Đạt vài câu, Trương Đạt có chút kinh ngạc và khó hiểu:
"Đại nhân kim ngọc chi khu, lại vừa mới khỏi bệnh, sao có thể. . ."
Tần Tu Văn khoát tay:
"Không sao."
Trương Đạt đành nuốt lại những lời chưa nói hết, nhanh chóng đi xuống cổng thành.
Sau đó, mọi người thấy một nha dịch vốn đang che ô cho tri huyện đại nhân cầm ô giấy dầu đi xuống. Cổng thành hé mở, vị nha dịch kia giơ ô, che trên đầu Phùng thị.
Khung tre chắc chắn chống lên mặt ô làm bằng giấy bông được quét lớp dầu trẩu chống thấm, trên mặt ô còn vẽ tinh xảo hình non xanh nước biếc. Chiếc ô giấy dầu rộng lớn vừa bung ra đã che hết mưa gió, Phùng thị và con nàng nép mình bên dưới. Còn Trương Đạt, trong bộ quan phục nha dịch, chỉ khoác một manh áo tơi, mặc cho gió táp mưa sa.
Phùng thị sợ đến mức không nói nên lời, người cứng đờ ôm con, nín cả thở.
Trần Đại Sơn vừa rồi chỉ dựa vào ý chí sinh tồn mới dám gọi tri huyện đại nhân lại. Giờ thấy nha dịch vốn che ô cho tri huyện lại đang che cho vợ con mình, hắn hoảng đến mềm cả người, "phịch" một tiếng, ngã quỵ xuống bùn nước.
Sau đó, mọi người nghe thấy giọng của tri huyện đại nhân từ trên tường thành vọng xuống.
"Chư vị, đã tìm đến ta trong lúc nguy nan, ta với tư cách là phụ mẫu quan của huyện Tân Hương, tự nhiên sẽ tiếp nhận các vị!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người bên dưới đều thở phào nhẹ nhõm, có người còn lén lau nước mắt, đôi mắt vốn u ám bỗng ánh lên một tia hy vọng.
"Chỉ là lúc này, vẫn chưa thể để tất cả mọi người vào thành được."
Mỗi câu nói của Tần Tu Văn đều khiến người ta căng thẳng, không dám lơ là, vểnh tai lắng nghe vị tri huyện trẻ tuổi nói tiếp.
"Phàm là người già trên sáu mươi tuổi và trẻ em dưới mười tuổi, sau khi được thư lại của huyện nha ghi tên vào sổ, sẽ được vào Dục Anh Đường trong thành để an trí trước. Mẹ của trẻ em dưới ba tuổi có thể đi cùng."
"Những người còn lại, phàm là người khỏe mạnh, sẽ theo người của huyện nha đến khu rừng rậm phía bắc thành để đốn gỗ, dựng lều tạm tại khu đất trống được chỉ định cách ngoại ô năm dặm để tránh mưa gió."
"Những người có sức lao động khác sẽ nhóm lửa nấu nước, giặt giũ quần áo, dọn dẹp nhà cửa, phụ giúp nhân viên huyện nha."
"Huyện nha sẽ cho người đến mở quán cháo. Những người tham gia đốn gỗ, dựng lều sẽ được nhận ba bát cháo đặc mỗi ngày. Những người tham gia các công việc nhẹ nhàng khác sẽ được nhận hai bát cháo đặc mỗi ngày. Người có sức lao động nhưng không tham gia, sẽ không được nhận cháo!"
"Bản quan sẽ cử một y sĩ đến hành nghề ở ngoại ô hai canh giờ mỗi ngày. Người nào đau đầu, sốt sẽ được cách ly ở một nơi riêng để phát cháo, phát thuốc. Kể từ hôm nay, không được uống nước lã chưa đun sôi, trước khi ăn phải rửa tay sạch sẽ. Ai không tuân lệnh, sẽ bị cắt khẩu phần ăn một ngày, nếu phát hiện ba lần, sẽ bị đuổi ra khỏi địa phận huyện Tân Hương!"
. . .
Tần Tu Văn một hơi nói ra mười điều lệ, sắp xếp mọi người đâu ra đó. Dù có những điều kiện mà chính hắn thấy cũng có phần nghiêm khắc, nhưng đối với đám lưu dân bên dưới, họ gần như không tin vào tai mình.
Chỉ cần làm việc là có cháo đặc ăn! Còn được mời thầy thuốc đến khám bệnh, bốc thuốc miễn phí! Người già và trẻ em được vào Dục Anh Đường trong thành để an trí!
Tri huyện đại nhân đã lo liệu cho họ mọi bề, nếu còn không nghe theo sự điều động của ngài, loại người này đừng nói là bị đuổi khỏi huyện Tân Hương, chính họ thấy cũng sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!
Còn việc có được vào thành hay không, có quan trọng không? Chỉ cần sống sót, đối với họ ở đâu cũng như nhau!
Tần Tu Văn quét mắt nhìn qua, thấy không ai có ý kiến gì, ngược lại trên mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng khôn xiết. Hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thán trong lòng — người dân ở đây thật là dễ nói chuyện!
Tần Tu Văn sắp xếp như vậy, tự nhiên cũng có tư tâm của mình. Một mặt là để "diễn" cho quan viên cứu trợ từ cấp trên phái xuống xem, dù không có thượng quan, chẳng phải vẫn còn một Lộ Vương đang ở đây sao? Mặt khác, ngoài việc an ủi lòng dân, không để họ gây rối, cũng là để thu hút thêm lưu dân đến, nên khi đặt ra mười điều lệ an trí lưu dân, hắn đã cân nhắc rất chu toàn.