Thì ra người đàn ông này chính là cha của đứa bé mà Tần Tu Văn vừa nhìn thấy. Lúc này, tiếng khóc của đứa bé đã yếu dần. Dù mẹ nó đã cố gắng còng lưng che chắn, nhưng làm sao ngăn được cơn mưa xối xả từ bốn phương tám hướng?

Gã tên là Trần Đại Sơn, một nông dân ở Trần Gia Trang. Nhà vốn đã nghèo rớt mồng tơi, may mà chỉ có hai vợ chồng hắn là Phùng thị sống với nhau. Tuy không có đất đai, nhưng Trần Đại Sơn đi làm thuê cho nhà giàu, còn Phùng thị thì khéo tay, làm lụng may vá giặt giũ, cuộc sống cũng tạm bợ qua ngày.

Điều duy nhất không trọn vẹn là Trần Đại Sơn đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa có mụn con nào. May thay, trời thương, Phùng thị cuối cùng cũng mang thai, khiến Trần Đại Sơn mừng như bắt được vàng. Nhưng nhà nghèo, có mang cũng không được nghỉ ngơi, Phùng thị vẫn làm lụng như thường. Chỉ có Trần Đại Sơn thương vợ, dăm ba bữa lại tìm cách kiếm chút thịt cá để bồi bổ cho vợ và đứa con trong bụng.

Mãi mới đến ngày đứa bé chào đời, tuy là con gái nhưng Trần Đại Sơn không hề chê bai, cả ngày vui vẻ hớn hở, cảm thấy cuộc sống có thêm mục tiêu. Trước ra hoa sau kết quả, con gái là áo bông nhỏ của cha, còn con trai, rồi cũng sẽ có thôi!

Trần Đại Sơn đã bàn với Phùng thị, đợi đến mùa đông nông nhàn, hắn sẽ lên trấn làm thuê, dành dụm thêm một khoản tiền rồi xem có mua được vài mẫu ruộng bạc màu không. Trần Đại Sơn là người làm việc giỏi, chắc chắn sẽ chăm sóc ruộng đất chu đáo, như vậy nhà lại có thêm một khoản thu nhập.

Nào ngờ sau khi con gái ra đời, trước là đại hạn, sau lại là mưa bão. Mảnh ruộng hắn làm thuê ngập chìm trong nước, nửa năm vất vả cuối cùng trắng tay! Chuyện đó đã đành, một hôm sau trận cuồng phong bão táp, mái nhà tranh của hắn bị tốc mất. Sau đó, lại hứng chịu mấy ngày mưa lớn, tường đất sụp đổ, bàn ghế ngâm trong nước. Nhà vốn đã nghèo, nay đến chỗ đặt chân cũng không còn!

Điều đáng buồn hơn là Phùng thị vì vừa mới sinh xong, thân thể vốn đã suy nhược, liên tiếp những biến cố và đả kích khiến nàng đổ bệnh. Phùng thị và Trần Đại Sơn nương tựa vào nhau bao năm, Trần Đại Sơn đâu nỡ để vợ ra đi. Hắn cầu xin một thầy lang trong làng, tiêu hết số tiền tiết kiệm ít ỏi trong nhà để mua thuốc, mới kéo được Phùng thị từ Quỷ Môn Quan trở về.

Nhưng cũng vì vậy, gia đình Trần Đại Sơn mất hết nhà cửa, không còn chút tiền tiết kiệm, ngoài một chiếc chăn bông, vài bộ quần áo mỏng và mấy món đồ ăn, chẳng còn lại gì.

Bao năm vất vả, chút gia sản tích cóp được, chỉ một trận thiên tai mưa lớn đã đẩy gia đình nhỏ này trở lại cảnh bần cùng.

Thấy ở Trần Gia Trang không còn đường sống, Trần Đại Sơn đành phải dắt díu vợ con, đội mưa lội nước đến cổng huyện thành, hy vọng tìm được một con đường sống — dù là làm thuê hay bán mình, chỉ cần cả nhà còn ở bên nhau, chỉ cần còn sống, là tốt rồi.

Đợi dưới cổng thành suốt một đêm, cuối cùng cũng thấy tri huyện đại nhân đến chủ trì đại cục. Vốn tưởng rằng nhiều người như vậy đã khổ sở cầu xin, tri huyện đại nhân sẽ động lòng thương cho họ vào, nào ngờ ngài lại quay người bỏ đi, không có ý định mở cổng thành.

Trần Đại Sơn, cũng như những người lưu dân khác, trong lòng vô cùng sợ hãi quan lại. Nhưng khi bị dồn đến đường cùng, không còn cách nào khác, hắn mới phải bấm chặt tay mình, lớn tiếng gọi mấy câu như vậy.

Tần Tu Văn vốn định quay về huyện nha để cùng Uông huyện thừa và Tôn chủ bộ bàn bạc kế hoạch an trí lưu dân, đồng thời xử lý các công vụ tồn đọng khác. Giờ đây gió to mưa lớn, đã nắm được tình hình, tiếp tục đứng đây thảo luận với cấp dưới quả là không khôn ngoan.

Thực ra, Tần Tu Văn đã để ý đến tình hình của người già, trẻ nhỏ, người bệnh, trong lòng đã có kế hoạch, bước đầu tiên chính là giải quyết những vấn đề cấp bách nhất. Không ngờ lại bị đám lưu dân bên dưới gọi lại, nhất thời không thể không giải thích với họ một phen.

Theo Tần Tu Văn, lúc này là thời điểm quý như vàng, giữa trời mưa to gió lớn thế này, gân cổ lên nói mấy lời sáo rỗng, để người dân bên dưới phải dầm mưa thêm một lúc nữa sao? Cần gì phải lãng phí thời gian vào những lời nói suông.

Nhưng hắn không biết, an ủi lòng dân cũng là một tố chất cần có của người làm quan.

Có khi làm mười phần nói một phần, còn không bằng làm một phần nói mười phần, lại càng khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt.

Tần Tu Văn chỉ là chưa quen với lối tư duy của một quan viên, chứ không phải hắn không có ngộ tính. Chỉ sau một thoáng suy nghĩ, hắn biết mình không nên bỏ lỡ "màn ra mắt" cá nhân lần này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play