Thuyên Tử có chút căng thẳng. Hắn vốn tính nhút nhát, nếu không phải mẹ hắn thấy xưởng in ở ngoại ô kinh thành tuyển người, bắt đứa trẻ trạc mười tuổi đi bán thứ gọi là báo chí, rồi ép hắn đến nhận năm mươi tờ về bán, thì có cho vàng hắn cũng chẳng dám đi.
Thực ra, tiếng rao vừa rồi không phải của hắn, mà là của một đứa bạn đồng lanh lợi hơn đã chạy lên phía trước. Thuyên Tử chỉ lẳng lặng đi theo sau. Người qua đường thấy hắn cũng ôm một chồng giấy y hệt nên mới chặn hắn lại.
Thuyên Tử nhớ lại những lời mà vị quản sự đã dạy lúc huấn luyện, mặt đỏ bừng, nhắm mắt hét lớn:
"Mười văn, mười văn, Kinh Báo mười văn! Hoàng thượng ngự bút đề từ, thời sự chính yếu, mỹ văn thưởng thức, kỳ văn dị sự đều có đủ! Mua một tờ Kinh Báo đi nào!"
Thuyên Tử lén hé mắt, thấy người kia dường như không có ý định mua, bèn lấy hết can đảm hét tiếp:
"Mười văn tiền, mua không thiệt, mua không lầm, nhưng mua được tri thức bất ngờ! Bệnh thương hàn phân biệt ra sao, hoa màu gieo mạ lúc nào, quan phủ xử án thế nào, tất cả đều có trong Kinh Báo!"
Sau đó, Thuyên Tử hết lời để rao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT