Tần Tu Văn cũng không ngờ mình lại được thăng quan.
Một mặt, không có ai thay hắn tính toán mưu lược. Hơn nữa, hiện tại hắn đang dưới trướng Chu Bang Ngạn, mà Chu Bang Ngạn còn rất nhiều việc cần đến hắn, nên tuyệt đối không thể để hắn đi nơi khác nhậm chức. Mặt khác, hắn cũng từng nghĩ đến Lộ Vương. Tuy rằng hắn đã kết được một mối thiện duyên với Lộ Vương, nhưng Lộ Vương là lén trốn khỏi kinh thành, bản thân cũng là Bồ Tát đất qua sông, khó giữ nổi mình, dù có tiến cử hắn thì Lộ Vương cũng chỉ được sủng ái chứ không có thực quyền trong triều.
Vì vậy, kế hoạch ban đầu của Tần Tu Văn là sau khi gây dựng được thành quả ở huyện Tân Hương, chỉ cần cấp trên không gây khó dễ, hắn được đánh giá hạng ưu, thì việc thăng quan sẽ là chuyện tự nhiên.
Chỉ là không ngờ Tiền Thông phán vừa hết nhiệm kỳ, người thay thế lại chính là mình. Tần Tu Văn từ huyện lệnh Thất phẩm nhảy thẳng lên Thông phán Lục phẩm. Điều tuyệt vời hơn nữa là Uông Lễ Viễn đã kế nhiệm hắn, trở thành huyện lệnh của huyện Tân Hương. Thật không có sự sắp đặt nào tốt hơn thế!
Từ một việc nhỏ mà suy ra, Tần Tu Văn tin chắc nhất định có người đã nói tốt cho mình trước mặt hoàng đế, nếu không tuyệt đối không thể có kết quả vừa ý như vậy. Xem ra mình đã xem thường sức ảnh hưởng của Lộ Vương trước mặt Vạn Lịch.
Gieo duyên lành, gặt quả ngọt, tất cả chẳng qua cũng chỉ là nước chảy thành sông mà thôi.
Tần Tu Văn còn giữ được bình tĩnh, nhưng Uông Lễ Viễn và Tôn Văn Tú thì cả ngày không giấu được nụ cười trên môi. Uông Lễ Viễn thậm chí còn phải dùng sức véo má mình khi không có ai, vì cười quá lâu, cơ mặt đã có chút mỏi nhừ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play