◎ Ngao du ◎

Bạch Sóc vốn định giải thích một chút, nhưng nghe Bạch Tuần nói xong, dứt khoát im luôn.

Hắn muốn xem a phụ mất bao lâu mới phát hiện ra vấn đề!

Kết quả là Bạch Tuần không những không nhận ra hắn là ai, còn hỏi Bạch Túc đây là con nhà ai, nói xong liền kéo theo Bạch Túc và Bạch Nhạc định lên núi đi tìm "đứa nhỏ nhà mình", còn dặn dò: “Các ngươi đừng tự chơi một mình mãi, nhớ mang Sóc theo.”

Bạch Sóc: “……”

Cuối cùng vẫn là Bạch Túc không nhịn nổi: “A phụ, đây là Sóc mà.” Bạch Túc vốn nghĩ rằng đệ đệ mình tuy giống người nhà, nhưng a phụ là người thân thiết nhất, thấy rõ mặt con thì phải nhận ra chứ. Nào ngờ a phụ có thể nghĩ tới chuyện a mỗ trộm ấp ra con thứ tư, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới đây chính là Bạch Sóc.

Nghe xong, Bạch Tuần sững người tại chỗ.

Thật ra nếu Bạch Tuần chịu nấn ná lại đây lâu hơn một chút thì đã nghe được không ít người bàn tán về chuyện ấu tể nhà hắn thành công hóa hình. Nhưng hắn vừa về đến nơi liền vội vã đi tắm, chẳng nói câu nào, mà người khác thì không tiện mở lời nên đành bỏ qua, thế là hắn bỏ lỡ tin tốt ấy một cách hoàn hảo.

Bạch Tuần và Bạch Duẫn từ rất lâu trước đã chuẩn bị tinh thần nuôi dưỡng Bạch Sóc cả đời, cho nên khi thấy một đứa trẻ mới xuất hiện có dung mạo rất giống với hai đứa con nhà mình, hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm, chỉ cho rằng bộ lạc lại có thêm một đứa nhỏ, trùng hợp là giống bạn lữ mình mà thôi.

Kết quả lại xảy ra chuyện tưởng như không thể.

“A phụ, con học được cách biến thành người rồi.” Cuối cùng Bạch Sóc vẫn thỏa hiệp, đi theo lời ca ca, đưa tay vẫy vẫy trước mặt a phụ đang ngây người, “Con là Bạch Sóc.”

Bạch Tuần vẫn không phản ứng.

Bạch Sóc chưa từng thấy cảnh này bao giờ, quay đầu nhìn ca ca, hai người đưa mắt nhìn nhau — giờ sao đây? Chẳng lẽ phải gọi a mỗ đến kiểm tra?

Chưa kịp gọi ai, Bạch Sóc đã thấy khung cảnh trước mắt thay đổi đột ngột.

Cảm giác bất an lập tức ập đến.

Giây tiếp theo, Bạch Tuần đặt Bạch Sóc lên vai. Vị trí đó vốn là của Bạch Nhạc, giờ thì Bạch Nhạc đã bị chuyển lên đỉnh đầu.

Bạch Sóc: “!!!”

Quá quen thuộc!

Thấy động tác quen thuộc này của Bạch Tuần, Bạch Sóc lập tức đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Vũ tộc lúc vui thường sẽ bay lượn vòng vòng trên không, độ cao bay phụ thuộc vào tâm trạng. Mà hiện tại, rõ ràng Bạch Tuần đang cực kỳ phấn khởi.

Không hề muốn thử cảm giác phi hành ở độ cao, Bạch Sóc sợ hãi la lên: “Cứu mạng!”

May mắn thay, đúng lúc đó, Bạch Duẫn người vừa đổi lấy hồng đỉnh quả đã kịp ngăn cản.

“Bạch Tuần, ngươi định làm gì vậy!”

Nghe thấy tiếng bạn lữ, Bạch Tuần dừng ngay ý định hóa vũ hình bay cao, ôm chặt đứa nhỏ, ngượng ngùng giải thích: “Không làm gì cả, chỉ là cao hứng quá, ôm ấu tể một cái thôi.” Bạn lữ nghiêm cấm hắn một mình chơi trò bay cao với con, nhất là con trai thứ hai. Bạch Tuần là một trong những chiến sĩ mạnh nhất bộ lạc, nhưng trước mặt bạn lữ thì không dám cãi nửa lời.

Bạch Duẫn thả gói lá đựng hồng đỉnh quả xuống, bước tới nhận lấy ấu tể, đá Bạch Tuần một cái, rồi phân công việc: “Đi rửa hồng đỉnh quả.”

Bạch Tuần không coi cú đá đó ra gì, mắt vẫn không rời khỏi ấu tể, miệng thì lẩm bẩm: “Được được, lát nữa ta đi ngay.”

Ấu tể nhà hắn cuối cùng cũng biến thành người rồi, làm phụ thân mà không nhìn nhiều một chút sao được.

Bạch Túc biết a phụ không đáng tin, liền chủ động mang hồng đỉnh quả ra bờ sông rửa.

Bạch Sóc vừa hoàn hồn sau cơn hoảng hốt, thấy ca ca hành động liền bưng lấy một cái chén gỗ: “Ca, đợi ta, ta cũng đi.”

Bạch Tuần thấy hai đứa nhỏ đều đi rồi, lập tức xách đứa nhỏ nhất là Bạch Nhạc đặt lên đầu, rồi một tay bế một đứa: “Đi nào đi nào, chúng ta cùng đi.”

Bạch Duẫn thì ở lại nhóm lửa, cái nồi đá nặng cần thời gian làm nóng, nếu không chờ người khác ăn xong nhà mình vẫn chưa kịp đun.

Bờ sông rất đông người, ngoài chia đồ ăn còn có người rửa công cụ. Hôm nay săn được nhiều, ai nấy đều rất vui, bờ sông nhộn nhịp hẳn lên.

Chỗ gần nguồn nước nhất là người lấy nước, sau là khu rửa đồ ăn và công cụ, cuối cùng là khu tắm rửa thứ tự này đã thành quy ước trong bộ lạc. Khi đông người thì ai nấy đều tự giác làm theo, còn nếu chỉ có một người thì chẳng cần phân biệt gì, vì nước là dòng chảy, chỗ nào rửa cũng như nhau.

Lúc này chỉ mới chia trái cây và rau lá, nên chỗ rửa đồ ăn không đông lắm. Hai anh em vùng khỏi tay Bạch Tuần tìm một góc vắng, vừa định ngồi xuống làm việc thì quả đã bị Bạch Tuần giành lại hết.

Bạch Tuần đặt đứa nhỏ nhất xuống, ôm hết chỗ trái cây vào người: “Để ta rửa, các con đứng cạnh nhìn là được.”

Chuyện rửa quả nhà họ làm rất thành thạo, nhất là phụ thân Bạch Tuần. Thật ra loại quả có thể lột vỏ thì vũ tộc thường không rửa kỹ, vì vỏ vốn không ăn được. Nhưng Bạch Sóc từ nhỏ chỉ ăn khi đã rửa sạch, nếu vỏ dính đất là không ăn, lâu dần cả nhà quen, lên núi hái quả là phải rửa cho sạch.

Bạch Tuần một tay cầm vài quả thả vào nước, từng quả một kỳ cọ sạch sẽ, một lúc sau đã rửa được bảy tám quả.

Bạch Sóc vội đưa chén tới, nói là chén nhưng thực chất to như cái bát lớn, phải dùng hai tay mới ôm nổi.

Bạch Tuần sợ ấu tể mệt, bảo đặt luôn xuống đất.

Khi họ trở về, đội săn đã mang con mồi về và chia thành khối. Để công bằng, việc phân chia do thủ lĩnh Hoa Vĩnh đích thân làm.

Hoa Vĩnh hơn bốn mươi tuổi, là bậc trưởng bối của đám Bạch Tuần. Về sức chiến đấu chỉ thuộc top mười của bộ lạc, nhưng khả năng săn mồi lại thuộc hàng đầu, dẫn dắt đội săn có tỉ lệ thành công cao nhất cực kỳ quan trọng trong mùa tuyết thiếu thốn như hiện nay. Vì thế, ông được toàn bộ bộ lạc công nhận làm thủ lĩnh, không ai thấy việc ông chia phần là bất công.

Bạch Tuần là đội trưởng đội săn, đội họ hôm nay săn được nhiều nhất, nên sau thủ lĩnh, hắn là người được chia đầu tiên. Bế Bạch Sóc lên, Bạch Tuần chỉ vào đống thịt dưới đất, hào hứng nói: “Nhi tử, chọn tùy thích.”

Đây là phần mà nhiều đứa nhỏ thích nhất được tự chọn phần thịt yêu thích. Cũng là khoảnh khắc khiến cha mẹ tự hào nhất. Được cho con tự chọn tức là năng lực đã đủ mạnh.

Trước kia Bạch Sóc chưa hóa hình, không thích ăn thịt; Bạch Túc thì không kén ăn, còn Bạch Nhạc thì đến đá cũng gặm được hai miếng. Thành ra phụ thân không có dịp thể hiện. Nay cuối cùng cũng có cơ hội, từ lúc về đến giờ mặt cứ tươi cười không ngớt, hớn hở như trẻ nhỏ, khiến các thành viên khác trong đội săn suýt không nhận ra đây là người vừa rồi còn bổ phát một cú đốn ngã mu mu thú.

Bạch Sóc không biết những điều đó, hắn chủ động xin đến vì muốn tự chọn nguyên liệu nấu bữa tối, để tiện cho việc nấu nướng.

Từng khối thịt đều được đặt trên lá cây lớn, mỗi khối khoảng ba cân, thịt mị mị thú và khanh khách điểu toàn là nạc, còn mu mu thú có cả nạc lẫn mỡ, nhưng do mới trải qua mùa tuyết nên thịt mỡ khá hiếm.

Thành viên đội săn được lấy ba khối thịt, đội trưởng được thêm một khối, hôm nay bắt được mu mu thú nên được thêm một khối nữa tổng cộng Bạch Tuần được năm khối. Bạch Duẫn là đội phó, được ba khối. Thức ăn một nhà có thể do một người lĩnh, cho nên câu “chọn tùy thích” của Bạch Tuần là thật lòng. Bạch Sóc suy nghĩ giây lát, chọn ba khối thịt mỡ, hai khối nạc, một khối vừa mỡ vừa nạc của mu mu thú, cùng với mỗi loại một khối của mị mị thú và khanh khách điểu.

Hoa Vĩnh đưa phần thịt Bạch Sóc chọn cho Bạch Tuần, lại đưa thêm một miếng gan mu mu thú to bằng bàn tay. Nội tạng hiếm, nên đội nào bắt được con mồi thì phần nội tạng thuộc về đội đó.

Mang đồ ăn về xong, việc đầu tiên Bạch Sóc làm là bắt Bạch Tuần đi rửa lại một lần nữa. Khi chia phần thì chỉ rửa sơ đất bám ngoài da, không tẩy máu. Nhưng nhà hắn có đủ muối, cũng không cần lấy máu bù khoáng, quan trọng nhất là vì sạch sẽ và hương vị, nên vẫn phải rửa kỹ.

Bạch Sóc lấy thịt mỡ là để luyện dầu. Một bữa ăn không cần nhiều đến vậy, nhưng mu mu thú không phải ngày nào cũng có, nhiều con nhỏ không có mỡ, nên hắn muốn chuẩn bị luôn phần dùng cho vài ngày sau.

Việc xử lý thịt cần sức lực, đành nhờ a phụ a mỗ giúp. Thịt mỡ được cắt nhỏ hết, cho vào nồi đá bắt đầu luyện dầu.

Trong lúc luyện dầu không cần làm nhiều việc, Bạch Sóc giao việc trông lửa cho ca ca, còn mình thì chuẩn bị nguyên liệu ướp thịt.

“A phụ a mỗ, phần thịt còn lại cắt thành miếng như vầy.” Bạch Sóc ước lượng độ dày. Người trong bộ lạc thường nướng nguyên tảng thịt, chín lâu, bên ngoài cháy mà bên trong vẫn sống, ăn đến đâu nướng đến đó.

Còn vì sao không cắt nhỏ trước khi nướng? Bạch Sóc đoán là vì lười, hắn từng thấy nhiều người chỉ lật qua lật lại một lượt rồi mặc kệ, nướng nguyên khối thì ít nhất chỉ cháy ngoài, còn nếu là miếng nhỏ thì chẳng còn gì ăn được.

Thật ra, ngoài Bạch Tuần và Bạch Duẫn ra, chẳng ai chịu chiều ấu tể như vậy. Nhưng chỉ cần nghe ấu tể gọi một tiếng "a phụ", đầu óc Bạch Tuần lập tức chỉ còn sự vui sướng, con muốn thế nào là chiều thế đó. Hắn từng chờ tám năm, đến nay con mới hóa hình, sao có thể không nghe theo? Kêu cắt lát thì cắt lát, bảo cắt vụn cũng sẵn sàng!

Bạch Duẫn không đơn giản như bạn lữ, nhưng nàng hiểu nếu con muốn làm vậy, ắt là có lý do, nên dù có phức tạp mấy cũng giúp hết mình.

Bạch Sóc lột vỏ hồng đỉnh quả, cho phần thịt quả vào chén, dùng gậy sạch nghiền nhỏ, cho thêm ít muối, rồi chờ đến khi trong nồi luyện ra dầu thì múc một ít để nguội rồi trộn đều. Thịt được cắt lát, vỗ sơ, cho vào chén, rồi rưới hỗn hợp gia vị vừa trộn lên.

Tổng cộng có đến năm chén lớn đầy thịt, may mà nhà hắn nhiều chén, loại to nữa, chứ không thì không biết để đâu cho hết.

Dầu trong nồi ngày càng nhiều, Bạch Sóc dùng muỗng chậm rãi múc ra, cho đến khi chỉ còn lại một lớp mỏng và ít tóp mỡ màu vàng cam. Dầu luyện được chừng hai chén, Bạch Duẫn còn phải đi mượn thêm chén, vì chén trong nhà đều đã dùng để đựng thịt muối.

Tóp mỡ được vớt ra để vào chén nhỏ, rắc chút muối tinh. Bạch Sóc nhón một miếng nếm thử, suýt rơi nước mắt vì xúc động.

Cuối cùng, cuối cùng cũng được ăn món giống đồ ăn thật sự! Bạch Sóc chưa từng nghĩ chỉ một miếng tóp mỡ thôi cũng khiến mình vui đến vậy.

Thấy hắn không nói gì, Bạch Túc hơi lo lắng: “Sóc, không ngon sao?” Vừa rồi đệ đệ giao việc trông nồi cho hắn.

Dù rất hiểu chuyện, Bạch Túc cũng chỉ là đứa trẻ tám tuổi, vẫn sợ mình làm không tốt khiến đệ đệ thất vọng.

Bạch Sóc không trả lời, chỉ nhón một miếng nhét vào miệng ca ca.

Bị đệ đệ đút cho một miếng, Bạch Túc còn chưa kịp vui mừng thì đã theo phản xạ nhai hai cái. Mới vừa chạm vào lưỡi, ánh mắt cậu lập tức tràn đầy kinh ngạc.

Thơm quá... lại còn giòn giòn, hoàn toàn khác hẳn đồ ăn bình thường. Có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến người ta chỉ muốn ăn thêm miếng nữa.

Thấy ca ca ngẩn ra, Bạch Sóc lại gắp thêm một miếng cho a phụ a mỗ, kết quả là ba người đồng loạt trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn sửng sốt.

Nhìn phản ứng đó là Bạch Sóc biết mình đã thành công. Từ sau khi mơ thấy ký ức kiếp trước, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cải thiện đồ ăn trong bộ lạc. Bây giờ giấc mơ ấy đã thành hiện thực hắn vui đến mức không nói nên lời.

Bạch Nhạc là người đầu tiên hoàn hồn, bản năng háu ăn trỗi dậy: “Ca ca, ta còn muốn ăn!”

Bạch Sóc gắp riêng mấy miếng để sang một bên, rồi đặt chén vào giữa nhà, dặn dò: “Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn có món thịt chiên.”

Bạch Nhạc tròn mắt nhìn chằm chằm vào chén, trong đầu chỉ còn mỗi một chữ ăn.

Ba người còn lại cũng đã hoàn hồn. Bạch Túc chỉ lấy một miếng nhỏ, còn Bạch Tuần với Bạch Duẫn thì lại nỡ không ăn nữa, sợ lát hết mất phần ấu tể.

Trong bộ lạc không thiếu thịt mỡ, nhưng cách chế biến gần như chỉ có nướng. Có người chịu khó hơn thì sẽ dùng nồi đá nấu, nhưng cũng chỉ là thêm nước đun lên, thịt vẫn là thịt, ngoài việc không dễ cháy như khi nướng thì chẳng có gì đặc biệt. Bạch Tuần và Bạch Duẫn sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên được ăn thịt làm theo cách này, dù chỉ là một chút tóp mỡ cũng khiến họ thấy cực kỳ ngon miệng. Cảm giác tiếc nuối vì miếng thịt nhỏ đã ăn gần hết, nhưng thật sự quá thơm.

Miếng thịt ít ỏi như vậy, cả nhà có chia đều thì cũng chẳng ai no, thà để ấu tể ăn hết còn hơn.

Thấy họ ngẩn ra không chịu ăn, Bạch Sóc vội thúc giục: “A phụ, a mỗ, ăn đi chứ! Ăn xong mới tới lượt chiên thịt mà.” Ba khối thịt mỡ tổng cộng gần mười cân, luyện ra khoảng một cân rưỡi tóp mỡ với người trưởng thành mà nói thì còn lâu mới đủ một bữa, nhưng với một nhà nếm thử lần đầu như thế này thì chừng đó là quá đủ rồi.

Dứt lời, Bạch Sóc dùng hai nhánh cây nhỏ đã rửa sạch gắp một lát thịt đã ướp, từ từ thả vào lớp dầu nóng còn đọng lại trong nồi đá.

“Xèo ——”

Lát thịt vừa chạm dầu đã phát ra âm thanh vui tai, hương thơm lập tức tỏa ra, lan khắp không khí.

Cả nhà nhìn lát thịt đang chiên, ngửi mùi hương ngào ngạt mà bất giác nuốt nước bọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play