Trước kia ở nhà họ Tần, cô bị bóc lột đến mức không ăn no, nói gì cải thiện bữa ăn. Tần Liệt làm lao động chính, ngày nào cũng làm việc cật lực, không ăn uống đủ dinh dưỡng thì làm sao có sức. Bà nội Diệp Tú chi bệnh lâu năm không chỉ do bệnh cũ mà còn thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Từ nay cô sẽ thường xuyên lấy đồ từ không gian để chăm sóc mọi người tốt hơn.
Khi đang cân nhắc đồ bỏ vào giỏ, ánh sáng xanh nhạt ở mép kệ trong không gian bất ngờ thu hút cô. Ánh sáng yếu chỉ lóe lên thỉnh thoảng. Cô tò mò đến gần nhận ra đó là mấy chữ nhỏ lấp lánh, mức độ thân mật 30% và một từ tiếng Anh cô không hiểu. Restor đây là gì? Cô đặt giỏ xuống, mang theo thắc mắc đi quanh trang viên.
Không chỉ trên kệ hàng siêu thị mà cả trong tủ lạnh bếp và chỗ khuất cây ăn quả cũng xuất hiện dấu hiệu tương tự. Ý nghĩa ra sao? Nếu trên vật phẩm trong không gian có con số, liệu nó thay đổi không? Nếu có sẽ tăng hay giảm? Khi đạt 100% sẽ thế nào? Nếu về 0% thì sao?
Có phải tính năng ẩn chưa được khám phá của không gian? Hứa Chi Miểu nghĩ mãi không hiểu, chỉ có thể chờ đợi sự thay đổi. Còn từ tiếng Anh kia, có lẽ phải hỏi người khác để tìm manh mối. Lấy đủ thực phẩm, hoa quả và đổ đầy bình nước suối linh tuyền, cô rời không gian. Tần Liệt trở lại đồng ruộng, vừa nhảy xuống ruộng đã thấy Hoàng Hữu Lương xách hai cái xẻng đi tới. Anh ta đưa một cái cho Tần Liệt trêu:
"Sao quay lại rồi? Có vợ đẹp như tiên, sao không ở nhà thêm chút mà quý trọng?”
“ Liên quan gì đến cậu? làm tốt việc mình đi.”
Tần Liệt không liếc, cúi đầu dùng lực đẩy xẻng sâu vào đất. Hoàng Hữu Lương không bỏ lỡ nụ cười nhạt trên khóe miệng anh, biểu môi xúc đất gần đó, lầm bầm.
"Được rồi… được rồi, chỉ có tình cảm hai người là tốt nhất, hài lòng chưa?"
Trong lòng anh cũng khó hiểu. Trước đây ai cũng nói chị dâu lạnh nhạt với Tần Liệt, sao mấy ngày nay khác hẳn, nắm tay nhau đi đường, tình cảm ngọt ngào như mật. Anh nhún vai, chẳng biết nói gì, kiếm chuyện tán gẫu.
“ Chị dâu trông mềm yếu mà gan thật. Mọi người bảo lúc anh gặp chuyện, chị ấy dám dẫn bà cụ đi xin phân gia. Trước mặt đội trưởng còn nói nếu anh về sẽ sống tốt với nhau, không có anh sẽ ở vậy cả đời. Nói đi nói lại, khi nào em mới có cô gái quyết tâm như vậy?”
Nghĩ đến đây, Hoàng Hữu Lương không chỉ chua xót mà còn ghen tỵ. Anh Tần Liệt này chắc tu hành tích đức kiếp trước mới có phúc phần như vậy. Nhìn Tần Liệt làm việc, Hoàng Hữu Lương bỗng nhận ra anh Tần Liệt thật lòng trân trọng người mình cưới, không để vợ làm ruộng, đường xa cũng nhất định đưa về nhà. Anh ta thở dài, lắc đầu tự nhủ, mình chắc không làm được thế.
“Cô ấy thật sự nói vậy?”
Tần Liệt dừng tay hỏi. Từ khi trở về, anh nghe mấy bà hàng xóm kể chuyện chia tài sản, nhưng những lời chi tiết thế này là lần đầu. Niềm đau trong anh dần lấn át niềm vui. Anh cảm nhận rõ thái độ Hứa Chi Miểu đối với mình thay đổi hẳn. Cô bắt đầu quan tâm làm nũng, thậm chí anh nắm tay và hôn cô mà cô không giận. Cô thật sự muốn sống tốt với anh? Nếu trước kia nghe vậy, anh sẽ vui không biết làm sao. Nhưng giờ trong hoàn cảnh này, anh chỉ nghĩ đến những ấm ức đau khổ cô phải chịu khi anh vắng nhà.
Hoàng Hữu Lương như phát hiện đại lục mới, ngạc nhiên.
“ Anh Tần, anh không biết à?”
Tần Liệt mím môi gật nhẹ. Hoàng Hữu Lương mở rương chuyện phiếm, đặt xẻng sang một bên, hắng giọng kể loạt chuyện bát quái về lần chia tài sản nhà họ Tần nghe từ bà Vương. Từ chuyện Hứa Chi Miểu cãi nhau với Vương Xuân Phân đến việc mời đội trưởng chứng kiến, anh ta kẻ càng lúc càng hăng, như chính là người tận mắt chứng kiến.
“ Anh không biết đấy thôi, chị dâu lúc ấy oai phong lắm.”
Đúng lúc Hoàng Hữu Lương đang nói thì thấy mặt Tần Liệt lạnh như băng, liền im miệng ngay.
Ở nhà, Hứa Chi Miểu đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp. Bà Diệp Tú Chi không chịu ngồi yên, vừa từ vườn rau về, giờ giúp cô nhóm lửa.
“ Bà ơi, nhỏ lửa thôi ạ, bà vào nghỉ đi, con làm là được rồi.”
Hứa Chi Miểu vừa đảo thức ăn trong chảo vừa nhìn bà Diệp Tú Chi đang nhóm lửa, mồ hôi nhảy nhại trên trán. Cô ngẩng đầu, vô tình nhìn ra cửa sổ, thấy bóng mập mạp thấp thoáng ở cổng sân. là Tần Kế Binh, nhà họ Tần cách đây khá xa, sao cậu ta lại chạy đến? Tần Kế Binh thò đầu qua cổng, hít hà mùi thịt thơm phức bay ra, không ngừng khịt mũi. Chốc lát cậu lao vào sân như cơn lốc, hét lớn.
"Bà ơi, cháu muốn ăn thịt."
Cậu hét như viên đạn pháo, lao vào bếp với tay lấy đĩa thịt kho trên bếp. Hứa Chi Miểu phản ứng nhanh, vội cầm bát lên. Mày cau lại đầy khó chịu.
“ Cậu làm gì đấy?”
Cậu nhóc đúng là sản phẩm thừa hưởng giáo dục của Vương Xuân Phân, nhìn đã biết thói quen xấu, móng tay đen nhẻm chưa rửa mà đã dám đưa tay vào đĩa đồ ăn của cô.
“ Kế Binh sao con lại ở đây?”
Bà Diệp thấy cậu cũng ngạc nhiên, đặt kẹp lửa xuống, liếc Hứa Chi Miểu rồi vội kéo tay cậu ra ngoài, dỗ:
“ Thịt này anh cả với chị dâu mua, chúng ta không ăn, ngoan nào.”
Diệp Tú Chi rõ ràng biết thời này thiếu ăn, cả năm may ra mới có chút thịt trên bàn. Dù Tần Liệt và Tần Kế Binh là anh em ruột nhưng gia đình đã phân chia, bà mặt dày theo vợ chồng Tần Liệt đã là gánh nặng, giờ thêm đứa nhỏ tranh thịt thì sao nổi?
“ Thả tôi ra, bà già chết tiệt, thả tôi ra.”
Tần Kế Binh không ngờ người bà luôn chiều lại không đứng về phía mình mà đẩy ra ngoài. Cậu ta vùng vẫy dữ dội nhớ lại lời cha mẹ hay nói. Tần Kế Binh ưỡng cổ hét:
"Anh cả với chị dâu gì chứ? Mẹ nói rồi, đồ nhà họ Tần là của tôi. Cha còn bảo anh cả phải còng lưng làm để tôi xây nhà cưới vợ. Không cho tôi ăn thịt, tôi sẽ mét cha.”
Dù nhỏ tuổi, cậu ta mập mạp chắc nịch, Diệp Tú chi yếu không giữ nổi. Cậu ta chỉ cần giãy một cái thoát ra, nhảy đến trước Hứa Chi Miểu với tay lấy đĩa thịt. Diệp Tú Chi loạn choạn ngã, lời bà già chết tiệt làm bà tổn thương sâu sắc.
Hứa Chi Miểu tức giận, trẻ con không biết nói dối, bộ mặt thật của Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân đã rõ mồn một. Cái gì mà Tần Liệt phải còng lưng nuôi đứa em này? Tần Đại Thành xem Tần Liệt thành cái gì?.
Tần Kế Binh được nuông chiều, còn Tần Liệt phải vắt kiệt sức nuôi em. Tần Liệt từ trước đến nay không nợ ai, cô cũng không để ai ức hiếp anh như thế. Hứa Chi Miểu đặt mạnh bát thịt xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Cô chỉ thẳng vào Tần Kế binh, giọng nghiêm nghị.
"Tôi không quan tâm bố mẹ cậu nói gì, nhưng nghe cho rõ đây, đây là nhà của tôi. Nếu cậu còn dám thiếu tôn trọng bà nội và anh cả của mình, tôi sẽ ném cậu xuống con mương ngay lập tức."
"Chị… chị dám!"
Tần Kế Binh vốn được nuông chiều và hống hách như chúa tể, thực chất chỉ là một con hổ giấy. Nghe cô nói sẽ ném mình xuống nước, thứ cậu ta sợ nhất, cậu ta hiện rõ vẻ hoảng sợ. Người duy nhất có thể giúp cậu ta là bà nội, nhưng cậu vừa mới chửi bà, không còn ai bên vực. Tần Kế Binh méo mặt, môi rung rung, mắt đỏ hoe chuẩn bị bật khóc.
"Cậu dám khóc thử xem?"
Hứa Chi Miểu không hề nhân nhượng, dọa thẳng thừng. Cây không uốn sẽ không thẳng, người không dậy sẽ hư. Hứa Chi Miểu không có hứng thú dạy dỗ con cái cho ai, nhất là con trai của Vương Xuân Phân. Nhưng cô nhận ra Tần Kế Binh chỉ là một đứa trẻ bị cha mẹ chiều hư, bản chất không hẳn xấu.
Kiếp trước khi còn là linh hồn lơ lửng, cô không rõ kết cục của Tần Kế Binh ra sao. Có lẽ cậu ta sẽ tự sửa chữa và trở thành người tốt. Nhưng với hai tấm gương tồi tệ như Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân, chuyện đó liệu có khả thi? Hứa Chi Miểu thầm thở dài.
Cô không phải thánh nhân, cuộc sống của mình còn chưa ổn, chẳng thể thay đổi số phận tất cả mọi người, mọi chuyện đành phải dựa vào chính Tần Kế Binh.
Cô lạnh lùng nhìn cậu ta, không vì cậu ta là trẻ con mà nể mặt.
“ Đây là nhà của tôi, không có phần của cậu.”
Vừa lúc đó, Hứa Chi Miểu mang bát trứng hấp ra khỏi nồi, Tần Liệt cũng vừa từ bên ngoài trở về, gương mặt anh đỏ bừng vì nắng gắt, vừa bước vào nhà vừa lấy vạt áo lau mồ hôi. Anh vừa vào cửa đã cảm nhận bầu không khí trong nhà không bình thường.
Diệp Tú Chi dựa vào khung cửa, thần sắc mệt mỏi. Thấy anh trở về, bà quể oải nói.
"Về rồi à? Kế binh đang ở trong kia, vào xem thử đi.”
Tần Liệt nhíu mày, bước vào nhà. Anh liếc qua Hứa Chi Miểu thấy cô không có gì, rồi ánh mắt dừng lại trên người Tần Kế Binh, người vốn không nên có mặt ở đây.
“ Cậu đến đây gây chuyện à?”
Gương mặt anh không giấu được vẻ không hài lòng. Tần Kế Binh được Vương Xuân Phân và Tần Đại Thành nuông chiều nên thường tỏ ra ngang ngược với người trong nhà.
Việc bắt nạt bà nội Diệp Tú Chi để tranh đồ ăn không phải lần đầu, nhưng lần này nhìn sắc mặt bà mệt mỏi, rõ ràng sự việc không đơn giản.
“ Em… em …”
Tần Kế Binh ấp úng liếc nhìn Tần Liệt đầy sợ hãi rồi lùi lại tìm cách trốn sau lưng Hứa Chi Miểu. Tần Liệt tính cách lạnh lùng, ít nói, chưa từng đánh ai trong nhà, nhưng Tần Kế Binh vẫn luôn có nỗi sợ bản năng trước anh. Nếu anh thật sự động tay, cậu ta không biết sẽ ra sao.
Thấy Tần Kế Binh run rẩy, Hứa Chi Miểu lên tiếng:
“ Nó vừa mắng bà nội gọi bà là bà già sắp chết.”
Dù thế nào Diệp Tú Chi vẫn luôn hết lòng vì con cháu. Bà giữ gìn mọi thứ tốt nhất cho chúng, thậm chí không dám dùng cho bản thân. Tần Kế Binh do ảnh hưởng của Vương Xuân Phân, không gần gũi bà, nhưng Diệp Tú Chi vẫn thương cậu. Điều này thể hiện qua việc cậu thường lén lấy lương thực của bà mà bà chưa bao giờ kể với Tần Liệt. Thế nhưng cậu ta lại xem đó là điều đương nhiên, còn khinh thường bà, cho rằng bà vô dụng, là bà già sắp chết.
Với người luôn dành hết tâm tư cho cháu như Diệp Tú Chi, làm sao không đau lòng khi nhận được sự đáp trả như thế? Từ nhỏ Tần Kế Binh đã học thói ức hiếp người yếu đuối từ mẹ mình. Ai càng tốt với cậu ta, cậu ta càng bắt nạt người đó. Chỉ cần nhìn cách cậu dám xúc phạm bà nội hay lén làm xấu với Tần Liệt khi anh không có nhà là đủ rõ.
Hứa Chi Miểu không kể hết những lời khó nghe mà Tần Kế Binh nói sau đó một phần sợ Tần Liệt nghe sẽ khó chịu, phần khác cảm thấy không cần thiết. Dù gia đình đã tách riêng, ít qua lại, những lời đó cô phải chịu, không đáng để anh bận lòng. Cô bước sang một bên để lộ Tần Kế Binh cố núp sau lưng mình.
Dạy dỗ có thể thay đổi một người, nhưng với loại người như Tần Kế Binh, sự răng đe bằng vũ lực hiệu quả hơn nhiều.
“ Xin lỗi!”
Chỉ thấy Tần Liệt túng lấy Tần Kế Binh mập mạp gần như xách bỗng người cậu ta kéo đến trước mặt Diệp Tú Chi. Tay anh nổi gân xanh, nghiến răng quát nói. Tần Kế Binh sợ đến nấc cục liên tục, đôi mắt nhỏ bị lớp mỡ che khuất như muốn khóc mà không dám, sợ hãi gã mặt đen trước mặt. Cậu lén nhìn Tần Liệt, nhắm chặt mắt, đẩy mông về phía trước, giọng run run.
"Bà là cháu sai rồi, cháu không nên chửi bà. Bà bà đánh cháu đi.”
“ Kế Binh.”
Thấy Diệp Tú Chi vội kéo Tần Kế Binh lại để an ủi, Hứa Chi Miểu lắc đầu. Không khó hiểu tại sao cha con Tần Đại Thành và Tần Kế Binh có tính cách giống nhau đến thế. Bởi Diệp Tú Chi quá nuông chiều.
“ Em đang nghĩ gì vậy?”
Tần Liệt không định dạy thay cho Tần đại thành, chỉ dọa vài câu để Tần Kế Binh không dám tái phạm, rồi bước đến bên Hứa Chi Miểu.
"A, không gì đâu."
Hứa Chi Miểu lắc đầu, chỉ đang nghĩ Tần Liệt phải có bản chất tốt đẹp thế nào mới trưởng thành được trong hoàn cảnh này.
Bất chợt, cô nhớ người phụ nữ mình gặp ở đầu làng sáng nay, càng nghĩ càng thấy giống Vương Xuân Phân, ngay cả đứa con quý tử như Tần Kế Binh cũng không mang theo. Rốt cuộc bà ta ra khỏi làng làm gì?
“ Kế Binh qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Hứa Chi Miểu gọi.
"Làm gì?"
Tần Kế Binh thấy Tần Liệt đứng gần, rục rè lùi lại, không dám đến gần. Tần Liệt cũng nhìn cô đầy nghi vấn. Thấy Tần Kế Binh không chịu qua, Hứa Chi Miểu bước đến, cúi xuống hỏi.
"Sao nhóc lại chạy ra đây một mình? Ba mẹ nhóc đâu?"
Tần Kế Binh cào móng tay, lèn lén liếc Tần Liệt rồi cúi đầu, giọng rung rung đáp.
"Ba tôi từ hôm đó đến giờ cứ kêu đau đầu, mẹ nói là bị hai người chọc tức. Tối qua ba mẹ tôi thì thầm trong phòng nói muốn xử đẹp hai người. Sáng nay mẹ tôi đã ra khỏi làng rồi."
Một cảm giác rờn rợn lạ lùng bỗng dâng lên trong lòng Hứa Chi Miểu.
"Sao thế? Em không khỏe à."
Tần Liệt thấy sắc mặt cô khác lạ, sải bước tới hỏi với vẻ lo lắng. Tần Kế Binh sợ hãi lùi lại một bước, nghĩ chuyện này không liên quan đến mình. Hứa Chi Miểu khẽ lắc đầu, gạt đi cảm giác kỳ lạ nói:
"Không sao, chỉ đông người quá, trời nóng, hơi ngột ngạt một chút thôi."
"Em không sao, mau ăn cơm đi." Kể từ khi cô sống lại, nhiều chuyện đã đi lệch quỹ đạo ban đầu. Cô không đáp trả, mấy trò của Vương Xuân Phân cũng không còn rất dụng võ. Có lẽ lời bà ta và Tần Đại Thành nói chỉ là bực tức vu vơ, không đáng lo. Dù tự trấn an, Hứa Chi Miểu vẫn không thể không đề phòng, đặc biệt với những kẻ tâm địa không ngay thẳng như Vương Xuân Phân, sau này nhất định phải cẩn thận hơn xem rốt cuộc bà ta đang bày mưu tính kế gì.
“ Được rồi, ăn cơm thôi.”
Tần Liệt nhìn sâu vào mắt cô, không bỏ sóc tia sợ hãi thoáng qua. ‘ Cô sợ gì? Vương Xuân Phân ư? Người phụ nữ đó lần trước làm tổn thương Miểu Miểu còn chưa tính sổ, giờ lại tiếp tục gây chuyện, đúng là không biết sửa đổi.’ Tần Liệt đưa đũa và bát cho cô, ánh mắt cúi xuống sâu thẳm như chứa cơn sóng ngầm dữ dội.
Ở cuối thôn Hạ Hoài, trong căn nhà đất vàng ộp ẹp, Dương Què nhếch mép cười, lộ hàm răng vàng khè bốc mùi, hỏi Vương Xuân Phân.
"Sao bà tới đây? Xong việc chưa?"
Vương Xuân Phân trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, đi bộ mấy tiếng đồng hồ, nước mang theo đã cạn. Cổ họng khô rát như bốc cháy, bà không ngừng liếm môi, giọng khản đặc, mau mau đưa tôi uống miếng nước đã.
Dương Què ngẩn cổ nhìn ra sau lưng bà ta, không thấy ai, nhăn nhó mặt mày, lê chân què ra, cầm chiếc cốc bẩn thiểu đưa cho bà ta một cốc nước.
“ Tiền đặt cọc cũng đưa rồi, khi nào bà dẫn con bé đó đến đây?”