Cô gái nhà họ Hứa trong vùng mười dặm tám thôn, làm gì tìm được người thứ hai xinh đẹp như thế? Nếu thật sự đưa được cô ta lên giường. Vương Xuân Phân khát đến mức không để ý lớp bụi đen trong cốc, ngửa đầu uống ừng ực hết sạch. Uống xong, bà chìa cốc ra, ánh mắt thèm thuồng.
“ Dương Què, cho tôi thêm cốc nữa.”
“ Uống cái quái gì? Người đâu? Bao giờ bà giao người đây?”
Dương Què thả mạnh cốc xuống bàn, ánh mắt sắc lẹm quét qua bà ta, mặt mày khó chịu. Không làm xong việc cho hắn, sao hắn phải hầu hạ ba ta.
“ Chuyện này. Vương Xuân phân rụt tay lại, vẻ lúng túng.”
Tần Liệt vừa về, bà lấy đâu ra cơ hội đưa người cho hắn? Chuyện gả bán Hứa Chi Miểu giờ không khả thi, Tần Đại Thành tức giận định bán cô ta, còn bảo bà trả lại tiền cọc rồi liên hệ họ hàng buôn người. Tần Đại Thành không sợ, nhưng Vương Xuân Phân lo lắng, bán người mà bị cảnh sát bắt, chẳng phải sẽ bị xử lý nghiêm sao?
“ Chuyện này e là không thành rồi.”
Bà nghĩ đến việc phải trả lại tiền, nụ cười giả tạo cũng không kéo lên nổi.
“ Không biết sao thằng nhãi Tần Liệt không chết mà còn bình yên trở về?”
Tần Liệt lớn rồi, bà ta sợ anh từ lâu, chỉ vì bớt chút lương thực của bà già nhà hắn mà nắm đấm suýt dán thẳng vào mặt bà. Làm sao đưa con hồ ly kia đến trước mặt anh mà không bị phát hiện?
Vương Xuân Phân nắm chặt mấy tờ tiền trong túi, vò đi vò lại, nhưng tuyệt nhiên không muốn trả lại.
“Hay tôi tìm cô gái khác cho ông? Gái tơ chẳng lẽ không hơn loại rách nát đó sao?”
“ Cút mẹ mày đi.”
Dương Què lật ghế chửi rủa. Gái tơ thì làm sao đẹp bằng con bé kia? Eo thon, chân dài nằm lên giường thì tuyệt vời. Dương Què nghĩ thế mà lòng ngứa ngáy, không cách nào tức giận đập ghế, nốt rỗ trên mặt nhăn lại thành đống.
“ Tao đã nói muốn nó chính vì cái nét lẳng lơ đó. Đồ đàn bà thối tha, việc chưa xong đã dám cầm tiền tao, trả lại tiền cọc ngay.”
Vương Xuân Phân không kịp tránh, bị ghế đập trúng chân, đau đến la oai quái.
“Á lão già Dương Què, đồ trời đánh nhà anh, muốn đàn bà mà hóa điên, phát điên thì tìm tôi làm gì? Ai mà không biết mấy bà goá trong làng, anh không bỏ sót cái giường nào rồi, giờ còn bày đặt làm bộ.”
Vừa nhảy lò cò, trong đầu bà lóe lên ý tưởng, không thể công khai mang người đến, vậy thì để Dương què lén chiếm trước. Sau đó bà gọi người đến bắt tại trận. Một khi chuyện xảy ra, Tần Liệt liệu còn muốn cô ta không? Lúc đó con ranh kia không cưới cũng phải cưới. Ánh mắt Vương Xuân phân quét căn nhà tồi tàn, nghĩ cảnh người già xấu xí tật nguyền như Dương Què, nếu Hứa Chi Miểu lấy hắn, liệu có sống nổi không? Chẳng phải thế vừa thỏa cơn tức trong lòng bà, vừa ít rủi ro hơn việc tìm bọn buôn người sao? Càng nghĩ bà càng thấy kế hoạch ổn.
Bà nhấc mông tiến về phía Dương Què. Làm vậy chắc chắn được chứ? Dương Quèn nghe lời thì thầm của bà, ánh mắt dâm đảng lóe lên vẻ háo hức.
“ Chẳng lẽ tôi lại lừa anh? Con bé với Tần Liệt cũng không có tình cảm, đến lúc đó nó sẽ sống tử tế với anh, còn sinh cho anh cả đàn con trai mập mạp.
Vương Xuân Phân phủi bụi trên tay, mặt dày vẽ viễn cảnh.
“ Được được, cứ làm vậy đi.”
Dương Què nghĩ đến cảnh sung sướng, phấn khích đồng ý.
“ Thế còn tiền cọc?”
Vương Xuân phân giả vờ hỏi. Dương què phẩy tay.
“ Cho bà, tất cả cho bà. Xong chuyện, tôi bù thêm 200 nữa.”
Ăn cơm xong, bà Diệp Tú Chi dẫn Tần Kế Binh về nhà. Hứa Chi Miểu định dọn bát đũa, tay vừa chạm mép bát thì một bàn tay lớn hơn nhanh chóng lấy trước. Tần Liệt không biết từ lúc nào đã đứng cạnh, nhanh nhẹn chồng bát đĩa lại.
"Đi nghỉ đi, để anh làm."
“ Ồ!”.
Hứa Chi Miểu bị anh sắp xếp gọn gàng, không biết làm gì khác. đành lùi vài bước tựa vào cửa. Căn bếp vốn chật, Tần Liệt lại cao lớn, mỗi khi anh xoay người lấy nước, rửa bát hay lau bếp càng khiến không gian thêm chật chội. Nhìn anh, Hứa Chi Miểu bất giác tưởng tượng một chú chó lớn xông vào ổ mèo.
Nghĩ thế, cô tựa cằm vào tay, khẽ cười:
“ Không về phòng nghỉ mà đứng đây cười cái gì?”
Tần Liệt tay thoăn thoắt, nhanh dọn xong, anh trải vải lau bếp ra phơi rồi quay lại phía cô. Anh vốn cao lớn, mỗi bước tiến tới mang áp lực mạnh mẽ.
"Không… không có gì."
Hứa Chi Miểu chột dạ, vội quay mặt đi. Cô không thể nói mình vừa tưởng tượng anh là chú chó lớn. Ánh mắt cô lướt qua bộ quần áo cũ vàng nhạt của anh, vừa định nói ‘ Vào phòng để em …’thì bàn tay anh lướt qua tầm mắt chạm má cô.
“Anh?”
Hứa Chi Miểu ngẩn người, bàn tay vừa rửa bát xong vẫn thoảng mùi xà phòng dịu nhẹ, đầu ngón tay chai sạn chạm lên da mặt cô tạo cảm giác thô ráp rõ rệt.
"Sau này anh sẽ về sớm nấu cơm. Chi miểu, em đừng vào bếp nữa, nóng lắm."
Tần Liệt nhẹ nhàng vuốt lọn tóc ướt mồ hôi dính trên má cô, giọng trầm khang. Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ve kêu râm rang ngoài trời, không khí oi bức quấn lấy hai người, hơi thở hòa quyện, khoảng cách quá gần, tim Hứa Chi Miểu như có con thỏ nhỏ nhảy loạn xạ, đập rộn ràng. Cô mấp máy môi mãi mới nói :
“ Em mỗi ngày chỉ nấu một bữa thôi, không sao đâu."
Cô ngước nhìn anh.
"Không thể để anh lo hết trong ngoài. Chúng ta là vợ chồng, em cũng xót anh mà.”
Công việc nông thôn nặng nhọc. Phụ nữ là lao động chính, ngày nào cũng ra đồng kiếm năm sáu công điểm, về nhà còn phải nấu cơm, giặt giũ, chăm con. Nhiều người già hơn tuổi thật, vậy mà côchỉ nấu cơm thôi cũng khiến anh lo cô chịu nóng.
Dù quên chuyện từ kiếp trước, chỉ riêng tình cảm mãnh liệt hiện tại cũng đủ khiến người ta say đắm. Ánh mắt Hứa Chi Miểu như giải ngân hà phản chiếu hình bóng anh. Trong khoảnh khắc ấy, Tần Liệt cảm nhận trong đôi mắt cô chỉ có mình anh. Họ là vợ chồng, cô thương anh. Tần Liệt nghe tiếng ù ù như sấm rền trong tai, ngực căng phông nóng bừng. Anh khẽ nuốt nước bọt, không kiềm chế được, cánh tay dài ôm chặt người phụ nữ đã chiếm trọn trái tim mình.
"Miểu Miểu, anh sẽ đối tốt với em, không ai bằng em."
"Em… em."
Anh như nói với chính mình, lại như thì thầm.
"Em ở bên anh, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống tốt, được không?"
Hứa Chi Miểu ngỡ ngàng bị ôm. Lúc đầu ngây người, sau nghe vậy, cô nằm gọn trong vòng tay, khẽ gật đầu. Nhận ra anh không thấy, cô đỏ mặt đẩy anh ra lý nhí.
"Em đồng ý."
Cô mím môi trách nhẹ.
"Đúng là đồ ngốc."
Nhìn cô gật đầu, niềm vui như cuồng nhiệt lang tràn trong cơ thể Tần Liệt. Chưa từng có lúc nào anh thấy hạnh phúc đến thế, cứ như đang mơ. Tần Liệt đờ đẫn nhìn cô, sợ người trước mặt tan biến. Hứa Chi Miểu nhanh trấn tỉnh hơn, nhìn vẻ ngốc nghếch anh, vỗ nhẹ người anh, trách yêu:
“ Đừng ngẩn người nữa, đứng thẳng lên, em đo kích thước cho anh.”
“ Hả?”
Tần Liệt ngơ ngác nhìn, vành tai đỏ bừng. Hứa Chi Miểu giải thích.
"Hôm nay em mua vài thước vải ở thị trấn, định may cho anh bộ quần áo mới."
Tần Liệt ở nhà họ Tần, bộ quần áo mặc sờn rách, vá chằn vá đục, không còn mảnh vải nguyên vẹn. Hôm nay cô mua vải đặc biệt để may bộ đồ mới, nhưng trước tiên phải đo kích thước.
Không đúng, Tần Liệt nghĩ gì mà tai đỏ bừng vậy? Hứa Chi Miểu cũng ngẩng người, nhận ra điều gì, mặt cô đỏ bừng như mây chiều. Cô dậm chân, xoay người bỏ đi, mặc tiếp đồ rách của anh đi. Đồ lưu manh? Cô chạy vào phòng, hơi nóng phả lên mặt, chỉ muốn để anh hiểu tấm lòng mình, sao anh lại nghĩ xa đến vậy? Chỉ đo kích thước quần áo thôi mà anh nghĩ gì thế? Cô quạt tay liên tục, cố làm dịu khuôn mặt đỏ bừng. Thấy Tần Liệt bước theo, cô thẹn thùng liếc anh, mặt ngượng.
"Ôi trời, anh ra ngoài đi, đừng theo em nữa."
Trời đã đứng giữa trưa, nắng chiếu rực rỡ, cửa sổ phòng mở thông gió, ánh sáng hắt vào khiến bầu không khí mờ ám càng rõ, không thể giấu được. Nghe vậy, Tần Liệt không lùi lại như thường mà bước sát theo cô hơn. Anh hổ thẹn vì suy nghĩ đen tối vừa rồi, nhưng ánh mắt không thể kiềm chế tham lam nhìn cô.
Lần đầu nghe cô nói sẵn lòng ở bên, Tần Liệt không kiềm chế cảm xúc sóng trào trong lòng, nhưng lý trí mách bảo không nên nóng vội, cô còn quá non nớt. Hứa Chi Miểu cảm nhận ánh mắt anh, vô thức ngẩng đầu, cô thấy Tần Liệt trông rất nguy hiểm, như mảnh thú sẵn sàng tha mồi về hang. Anh âm thầm hít sâu vài hơi, cố nén ý muốn kéo cô vào lòng, cúi mắt xuống mở tấm lá lớn bọc dâu tằm, giọng nhẹ nhàng.
"Đừng giận nữa, Miểu Miểu anh bồi tội với em đây."
Hứa Chi Miểu nhìn theo ánh mắt anh, đó là những quả dâu tầm anh hái ngoài đồng, mọng nước, căng tròn, phủ lớp tím đỏ hấp dẫn được bọc kỹ trong lá xanh mướt. Thật khó tin sau quảng đường dài không quả nào dập nát. Trên đường về không có cây dâu, mùa dâu đã qua, chỉ vài cây ven sông còn sóc quả chín muộn. Anh đã đi vòng xa hái chúng. Người đàn ông này thật. Mắt cô bỗng ương ướt, cầm quả dâu, cô đưa vào miệng, vị ngọt lang tỏa khắp đầu lưỡi, ngon không thể tả. Nhưng cô cố nói.
"Chua quá à?"
Tần Liệt hốt hoảng.
"Chua chua lắm à? Anh nếm thử thấy không chua mà? Anh xin lỗi.”
Hứa Chi Miểu bật cười. Vừa nãy cô nghĩ anh là mảnh thú tham vọng, giờ nhìn lại rõ ràng chỉ là chú chó con sợ chủ bỏ rơi.
“ Gạt anh đấy, không chua, ngon lắm.”
Cô cười tươi, đưa quả dâu khác lên miệng anh, đôi tay thon dài trắng mịn, mang sắc hồng nhàn nhạt, đầu ngón tay mềm mại chạm môi anh. Tần Liệt sững người, ánh mắt rơi xuống đôi môi căng mọng. Đôi môi này chắc cũng mềm mại như vậy. Anh không dám nghĩ thêm, cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, sợ làm cô không vui, lúng túng gãi cổ chuyển đề tài. Anh định hỏi giữa Hứa Chi Miểu và Vương Xuân Phân hay Tần Đại Thành còn ân oán gì, nhưng nghĩ một lúc lời đến miệng lại thành.
"Miểu Miễu, không phải em định đo kích thước may áo cho anh sao?"
Không sai, anh nghĩ kẻ dám bắt nạt Miểu Miểu sẽ phải trả giá. Ánh mắt Tần Liệt lóe lên tia sắc lạnh mà cô không thấy. Đúng rồi. Bị lời anh làm phân tâm, Hứa Chi Miểu suýt quên mất mục đích chính của mình.
“ Đứng thẳng lên.”
Cô nửa nghiêm nửa đùa chỉnh anh vào tư thế ngay ngắn, rồi lấy thước dây đo chiều rộng vai, vòng ngực, trong đầu nhanh chóng ghi nhớ từng con số.
“ Chờ vài ngày nữa là anh có áo mới mặc rồi.”
Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn anh rồi bất giác quay sang cửa sổ ngó ra ngoài.
"Bà đi lâu thế rồi sao vẫn chưa về nhỉ?"
Người được nhắc đến là Diệp Tú Chi vừa tiễn Tần Kế Binh về đến sân nhà thì tình cờ gặp Vương Xuân Phân đang trở về. Vừa thấy bà, Vương Xuân Phân liền nổi giận, không thèm để ý cổ họng khô khốc, chỉ tay vào mặt bà mắng mỏ:
"Con mụ già này, bà tới đây làm gì? Đừng bảo là mặt dày trở về nhà chúng tôi đấy nhé. Tôi nói cho bà biết, nhà này không có cơm cho người rỗi việc đâu.”
“ Không, tôi không.”
Diệp Tú Chi vốn yếu đuối trước Vương Xuân Phân, đôi tay khô khốc xoắn vào nhau, chân lưỡng lự muốn rời đi.
“Không?”.
Vương Xuân Phân trừng mắt, cơn giận bùng lên dữ dội.
“ Tôi biết ngay mà, con hồ ly tinh kia sao có thể tốt bụng đem bà đi, hóa ra là lấy tiền từ đây rồi lại đẩy bà quay về. Hết đường sống rồi lại quay lại ăn bám. À, tôi nói cho bà biết, không đời nào.”
Nghĩ đến đó, Vương Xuân Phân tức giận lật tay áo, chuẩn bị đến tìm Hứa Chi Miểu tính sổ. Bà ta không đời nào để con nhỏ kia lấy tiền sống sung sướng, còn để lại cục nợ này cho mình.
Vừa quay người chuẩn bị đi, Tần Kế Binh từ trong nhà chạy ra ôm chân mẹ khóc trống.
"Mẹ, con muốn ăn thịt. Con cũng muốn ăn thịt như nhà chị dâu ăn. Bà ở nhà họ mà còn được ăn thịt kìa. Mẹ mau làm thịt cho con ăn đi.”
Cậu bé vừa nghĩ đến món thịt kho trưa hôm trước bị bỏ lỡ đã thèm chảy nước miếng, gần như muốn lăn ra đất ăn và đòi mẹ nấu ngay.
“ Con nói gì? Nhà họ ăn thịt mà không cho con ăn.”
Nghe vậy, Vương Xuân Phân lập tức dừng lại, sắc mặt méo mó vì ghen ghét.
‘Con nhỏ kia lấy tiền của tôi rồi ăn đồ ngon, lại không cho con tôi ăn. Làm gì có chuyện đó.’
Bà ta tức tối, không còn chỗ xả cơn giận, liền chỉ trích Diệp Tú Chi.
“ Ăn cái gì mà ăn? Nhà họ lấy tiền đi ăn ngon, ai coi con ra gì đâu. Đến cả bà già kia cũng chẳng nghĩ để phần chút gì cho con. Ăn rồi thì sớm muộn cũng xuống gặp Diêm Vương thôi.”
Những lời cây nghiệt này Diệp Tú Chi đã nghe quá quen, thường chỉ biết cúi đầu chịu đựng. Nhưng lần này nghĩ đến Hứa Chi Miểu luôn hết lòng vì bà, bà bỗng cảm thấy một tia dũng khí trào lên trong lòng nên quát lớn.
“Vương Xuân Phân, đủ rồi.”
Bà ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục ánh lên sự tức giận.
“ Đã phân nhà rồi, nhà Tần Liệt ăn gì thì liên quan gì đến cô? Đừng lo chuyện người khác nữa, yên tâm, tôi thà chết đói cũng không quay lại nhà cô.”
Vương Xuân phân sững người, không ngờ Diệp Tú Chi dám phản kháng. Diệp Tú Chi cảm thấy lòng nhẹ nhõm như chưa từng có, quay người với lưng thẳng tắp rời đi.
"Ông nghe thấy không? Cái bà già không biết điều đó..."