Tiếng lạch cạch của đồ vật bị di chuyển đã đánh thức Hứa Chi Miểu khỏi giấc ngủ mơ màn. Đau đầu dữ dội khiến cô chỉ hé mở được đôi mắt mờ nhạt.
Mái nhà này, bức tường này đều quá đổi quen thuộc. Linh hồn cô đã lang thang hơn 40 năm sau khi chết, chứng kiến những biến động to lớn của lịch sử và cuộc sống con người.
Theo lẽ thường, những ngôi nhà kiểu cũ như thế này giờ chỉ còn tồn tại trong ký ức thời thanh xuân, rất hiếm gặp ngoài đời thật. Liệu đây có phải là một giấc mơ? Nhưng liệu linh hồn có thể mơ hay không?
Đau quá!
Cơn đau nhức từ trán khiến Hứa Chi Miểu rên lên khe khẽ. Cô tự nghĩ giấc mơ này thật quá sống động, đến mức cảm giác đau đớn cũng trở nên rõ ràng như thật.
Một giọng nói chói tai chứa đầy sự ác ý và mỉa mai vang lên bên tai.
“ Ồ, tỉnh rồi à? Đồ hèn hạ ngất cho ai xem chứ? Cứ tưởng cô sắp chết thật rồi, giờ thì diễn không nổi nữa chứ gì.”
Cơ thể Hứa Chi Miểu lập tức căng cứng, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Đó là Vương Xuân Phân, mẹ kế của Tần Liệt, cũng chính là mẹ chồng cô. Nhưng chẳng phải bà ta đã chết sao? Không lẽ bà cũng giống cô trở thành linh hồn? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Cảm giác cứng đờ và khó chịu dưới lưng khiến Hứa Chi Miểu nhận ra mình đang nằm trên sàn nhà. Căn phòng nhỏ không quá 10 mét vuông, có một cửa sổ ngay phía trước rất quen thuộc. Cô bàn hoàng nhận ra đây không phải giấc mơ mà cô đã trọng sinh, trở về thời gian không lâu sau khi mới kết hôn.
Cô nhớ rất rõ, vài năm trước, bố mẹ cô theo lời kêu gọi của nhà nước xuống nông thôn giúp xây dựng, đến thôn Sáp Kỳ. Năm 1975, bố mẹ cô vì cứu người mà bị nước cuốn trôi. Tuyệt vọng, cô nhảy xuống sông tự tử nhưng được Tần Liệt cứu sống. Sau đó cô kết hôn với Tần Liệt, nhưng không lâu sau, chồng cô đi làm và gặp lỡ đất, từ đó biệt tích không rõ sống chết ra sao.
Bố mẹ mất, chồng mất tích, cô trở thành kẻ đáng thương. Không biết từ lúc nào, trong làng bắt đầu lan truyền những lời đồn rằng cô khắc cha khắc mẹ, khắc luôn cả chồng.
Cha chồng và mẹ kế liên tục chế diễu cô, dù cô cố chịu đựng vẫn quyết tâm ra ngoài tìm Tần Liệt, nhưng trên đường lại bị bọn buông người bắt cóc bán vào vùng núi hẻo lánh. Vì không khuất phục, cô thường xuyên bị đánh đập và cuối cùng chết trong lúc chạy trốn.
Trong những năm linh hồn cô lang than, Hứa Chi Miểu mới nhận ra những tin đồn trong làng và việc cô bị bắt cóc có lẽ đều có sự liên quan đến Vương Xuân Phân.
Sau khi cô qua đời, Tần Liệt trở về và bị lừa rằng cô đã bỏ trốn theo người đàn ông khác. Dù không tin, anh vẫn kiên trì tìm kiếm nhưng vô vọng. Cuối cùng anh bị Vương Xuân Phân cùng Tần Đại Thành lợi dụng, bóp lột sức lực.
Vài năm sau, anh mới nghe tin cô đã chết từ lâu. Nghĩ đến việc Tần Liệt tự sát trước mộ cô, tim Hứa Chi Miểu đau nhói như bị hàng nghìn mũi kim đâm xuyên.
Lần này được sống lại, cô thề sẽ không để mọi chuyện tiếp diễn như trước.
“Tôi chưa chết đâu. Mẹ có vẻ không vui nhỉ? Vội vàng đến phòng tôi dọn đồ sao? Ấn tượng đấy. Thử xem tôi có để yên không.”
Hứa Chi Miểu chống tay đứng dậy từ sàn nhà, ánh mắt căm phẫn hướng về phía Vương Xuân Phân đang đứng chỉ huy Tần Kế Binh dọn đồ. Đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo.
Cô nhớ rất rõ, sau khi Tần Liệt gặp nạn, Vương Xuân Phân đã dẫn con trai sáu tuổi vào phòng cô để dọn đồ. Trong lúc tranh cãi, cô bị đẩy ngã, đầu đập xuống đất, ngất xỉu. Khi tỉnh lại, cô phát hiện trong làng có người đồn cô là kẻ khắc bố, khắc mẹ, khắc chồng. Chẳng phải Vương Xuân Phân chính là kẻ khởi xướng mọi chuyện sao?
“Mày to gan thật đấy, đồ tiện nhân.”
Vương Xuân Phân không ngờ cô con dâu tưởng yếu đuối lại dám cãi lại sau khi ngất đi. Mặt bà ta đỏ bừng giận dữ, tiến nhanh tới định giơ tay đánh. Nhưng Hứa Chi Miểu chỉ nhìn thẳng vào bà, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên tia đáng sợ khiến bà ta rùng mình, bàn tay dừng lại giữa không trung.
“Mày…”
Bà ta khó hiểu vì chính mình lại sợ hãi cô gái nhỏ bé này, nhưng sự sợ hãi chỉ khiến bà ta thêm tức giận. Bà ta mạnh tay đẩy Hứa Chi Miểu, mắt lộ rõ sự giận dữ.
"Con khốn, mày nghĩ ai sẽ đứng ra bảo vệ mày sao? Mọi thứ trong cái nhà này đều là của tao. Chồng chết rồi mà miệng còn to gan thế, mặt mũi yêu quái. Khắc chết bố mẹ rồi đến chồng. Nếu là tao thì tao đã tìm cây mà treo cổ từ lâu rồi.”
Bị đẩy loạn choạn, Hứa Chi Miểu nhanh chóng đẩy lại.
“Ai nói Tần Liệt chết rồi? Mẹ dám rủa anh ấy. Anh ấy vẫn khỏe mạnh. Dù mẹ chết anh ấy cũng không sao đâu.”
Được sống lại lần nữa, cô sẽ chăm sóc Tần Liệt Chu đáo, cùng anh sống đến đầu bạc răng long. Không chút e dè,cô nhìn thẳng vào mắt Vương Xuân Phân.
“ Mang những thứ mẹ dọn đi trả lại đây ngay lập tức. Hôm nay nếu mẹ dám lấy đi một tờ giấy trong phòng tôi, tôi sẽ cho cả thôn biết mẹ cướp đồ, hành hạ con dâu. Mẹ cứ thử xem."
Ngay sau đó, Hứa Chi Miểu bước ra sân, lớn tiếng hét:
“Ai đó? Có ai không? Vương Xuân Phân muốn giết người để cướp đồ.”
“ Con tiện nhân này, mày dám."
Vương Xuân Phân chưa hết sững sờ vì phản kháng của cô thì đã bị tiếng hét làm cho bàn hoàng. Cô con dâu nhỏ bé sao tự dưng trở nên khó trị đến thế?
Đúng lúc đó, dân làng nghỉ trưa đi ngang qua, sân nhà họ Tần nhanh chóng đông người, ai cũng nhìn rõ cảnh Vương Xuân Phân đang bắt nạt cô con dâu mới. Trán Hứa Chi Miểu còn bị va đập rách, một người không ưa nổi lên tiếng:
"Vương Xuân Phân, bà sai rồi đấy.Tần Liệt chưa có tin tức, bà không an ủi con dâu mà còn động tay động chân, dù là mẹ kế cũng không được phép như vậy.”
"Đúng đấy, quá đáng lắm."
Những người khác đồng loạt lên tiếng chỉ trích. Vương Xuân Phân tức giận định phản bác, nhưng chưa kịp nói gì thì Hứa Chi Miểu đã nhanh miệng.
“ Bà ta nói tất cả đồ trong nhà là của bà, muốn dọn hết đồ trong phòng cháu đi. Cháu không đồng ý nên bị đẩy ngã. Tần Liệt chỉ tạm thời chưa có tin tức, vậy mà bà ta khẳng định anh ấy đã chết. Chẳng phải là bà đang nguyền rủa anh ấy sao?
Bố mẹ cháu hy sinh cứu người là anh hùng thôn này, bà lại nói họ do cháu khắc chết, còn bắt cháu đi chết theo.”
Khuôn mặt trắng trẻo của Hứa Chi Miểu cộng thêm vết thương trên trán khiến cô càng thêm đáng thương. Một số bà cô trong làng nhìn vậy cũng không khỏi xót xa.
Hứa Chi Miểu nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Vương Xuân Phân, trong lòng dâng lên sự hả hê. Hôm nay cô không chỉ muốn đánh sập thanh danh bà ta mà còn phơi bày những lời độc ác ra ánh sáng khiến bà ta bị mọi người phê phán.
Đám đông lập tức xôn xao, nhiều bà cô chính nghĩa lên tiếng.
“Vương Xuân Phân, bà độc ác lắm. Tần Liệt không phải con ruột bà nên bà lại nguyền rủa anh ấy chết ca, bà còn có phải là người không?”
“ Bố mẹ Chi Miểu hy sinh cứu người, là anh hùng của thôn, bà lại mắng chửi con gái họ như thế, không thấy lương tâm cắn rứt sao?”
Mọi người đồng thanh trách móc khiến Vương Xuân Phân không thể cãi lại. Thậm chí Lưu Thuận Nga vốn ghét bà ta, còn nhổ bãi nước bọc lên đầu bà. Vương Xuân Phân tức giận đến mức suýt nghẹn họng, hét lớn:
"Nó nói gì mọi người cũng tin à? Mọi người tận mắt thấy tôi bắt nạt nó. Con khốn đó đầy mưu mô bịa chuyện bôi nhọ tôi thôi. Ôi trời ơi! Nhà họ Tần đúng là xui xẻo mới gặp phải đứa con dâu như nó.”
Thấy bà ta gần như ngồi bệt xuống đất, lăn lộn ăn vạ, Hứa Chi Miểu không nao núng, bước thẳng vào phòng chính, lấy ra chiếc chậu sắc tráng men mới tin, hoa văn in nổi rõ nét.
“ Chính vì cái chậu này mà bà ta đẩy cháu ngã đến bất tỉnh. Đây là bằng chứng bà còn không nhận tội sao?”
Chiếc chậu là hồi môn khi cô và Tần Liệt cưới nhau, hoa văn khác lạ khiến nhiều người trong làng nhận ra ngay. Ngay lập tức có người vỗ tay xác nhận:
"Tôi biết chiếc chậu này đúng là quà cưới của Tần Liệt và Chi Miểu. Cả làng chỉ có một cái chậu có hoa văn thế này, không thể sai được."
“ Vương Xuân Phân, bà keo kiệt và tàn nhẫn thật.”
“ Phải rồi, cô con dâu thật đáng thương.”
Ai cũng đồng tình. Thấy Vương Xuân Phân gần như phát điên, Hứa Chi Miểu bình tĩnh đổ thêm dầu vào lửa.
“ Tôi không đòi hỏi gì quá đáng, chỉ cần mẹ trả lại hết đồ đã lấy từ phòng tôi, ngoài ra cho tôi hai tệ để đi chữa vết thương trên đầu là đủ.”
“ Hai tệ.”
Vương Xuân Phân vốn đã mất hết thể diện trước đám đông, giờ nghe cô đòi hai đồng tiền thuốc men, tức giận đến mức mắt trợn trắng, suýt ngất vì sốc.
Hứa Chi Miểu không bận tâm, thở ra một hơi sâu, ôm đống đồ vừa lấy lại cùng hai đồng tiền khó nhằn mà bà ta đưa ra, vui vẻ bước vào phòng.