Cô đưa tay lên chạm mặt mình, thấy nhiệt độ cuối cùng cũng hạ bớt, khẽ hỏi.

 "Sao anh không ngủ thêm một lát? Đã ăn sáng chưa?" 

Tần Liệt đứng tại chỗ đáp khẽ:

 "Ừm." 

Cảm giác tim như bị móng vuốt nhỏ mềm mại cào nhẹ qua. Anh không nói gì thêm, đôi mắt đen láy dừng lại ở vết thương trên trán Hứa Chi Miểu, nhìn vài lần với ánh mắt khó đoán. Hứa Chi Miểu tưởng mặt mình dính gì, định đưa tay lau thì nghe giọng anh dịu xuống. 

“ Đi thôi, chẳng phải muốn dọn nhà sớm để chuyển qua đó sao?”

 Cô ngẩng người, vô thức bước theo anh vài bước rồi nhớ ra hỏi.

 "Anh biết rồi à? Tối qua anh về muộn, cô quên chưa nói chuyện phân chia tài sản. Cô vốn định tìm thời gian thích hợp kể, không ngờ anh đã biết."

 "Ừ, anh biết rồi."

 Tần Liệt bước chậm rãi theo nhịp chân cô, giọng nói kiên nhẫn. Hứa Chi Miểu định hỏi anh biết bằng cách nào, nhưng nghĩ đến tốc độ lan truyền tin đồn ở nông thôn, anh chỉ cần gặp bất kỳ bát trai bác gái nào trên đường là có thể biết hết mọi chuyện mấy ngày qua.

 Thế là cô im lặng không hỏi nữa. Tuy nhiên, việc phân chia tài sản là chuyện lớn ở nông thôn, cô tự quyết như vậy, liệu Tần Liệt có không vui? Nghĩ vậy, Hứa Chi Miểu bước nhanh lên trước, kéo tay anh. 

"Vậy anh có giận không?" 

Giọng cô nhẹ nhàng như làm nũng, cảm giác lạ lùng trong lòng Tần Liệt lại trỗi dậy. Anh giả vờ vô tình nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, cứng ngắc đáp.

 "Không giận." 

Hứa Chi Miểu nhìn ánh mắt né tránh lúng túng của anh, không vạch trần, chỉ cười hì hì, để anh nắm tay mình cùng nhau quay về nhà họ Hứa. Vừa vào cửa, Diệp Tú Chi vội chạy đến đưa cho Hứa Chi Miểu một chiếc túi vải phủ đầy bụi.

 "Chi Miểu con mau xem thử đây có phải tiền và giấy tờ bố mẹ con để lại không?”

 Chiếc túi vải này bà phát hiện khi dọn dẹp trong phòng được giấu kỹ trong khe tường, miệng túi bị che bằng nửa viên gạch. Nếu không nhờ bà quét mạng nhện bằng chổi, chắc chẳng ai biết nó ở đó.

Hứa Chi Miểu mở túi ra, bên trong là một đống tiền và phiếu đủ màu sắc. Tiền mệnh giá lớn nhất là 10 tệ, có tổng cộng 11 tờ, ngoài ra còn các tờ hai tệ, một tệ cùng tiền xu lẻ tổng cộng 187 tệ năm hào bảy xu. Ngoài tiền mặc còn có nhiều loại phiếu phiếu thịt, phiếu vải, phiếu đường, phiếu dầu và quý giá nhất là hơn 30 tờ phiếu công nghiệp, thứ họ đang rất cần.

 Hứa Chi Miểu không giấu được niềm vui trong lòng. Đây đúng là giải pháp cho vấn đề nan giải của họ. Phải biết rằng thời đại này nông dân rất khó có được phiếu công nghiệp. Nói gì xa, ngay cả chiếc nồi sắc họ cần gấp cũng phải dùng phiếu công nghiệp để mua. Với số tiền và phiếu này, nếu thuận lợi, hôm nay họ có thể rời khỏi nhà họ Tần để chuyển đi. Hứa Chi Miểu suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng trình bày kế hoạch với Tần Liệt và Diệp Tú Chi. 

Tần Liệt không suy nghĩ nhiều, đồng ý ngay. Điều khiến cô bất ngờ là Diệp Tú Chi cũng không còn nói lời bi quan như thường lệ. Có lẽ sự trở về của Tần Liệt đã mang lại cho bà chút niềm tin và an ủi. 

Đã quyết định chuyển đi trong hôm nay, Tần Liệt dứt khoát xin nghỉ làm, ở nhà cùng họ dọn dẹp. Anh phụ trách việc nặng như di chuyển và sắp xếp đồ đạt. Diệp Tú Chi bận rộn quét dọn trong nhà, còn những việc nhẹ như lau chùi để lại cho Hứa Chi Miểu. 

Hứa Chi Miểu: ?

 Dù công việc không nặng, cô hiểu đây là cách họ muốn chăm sóc mình, nền không từ chối. Cô chỉ rót một ly nước suối linh tuyền cho Diệp Tú Chi uống. Còn Tần Liệt vô tình hay cố ý lại uống trực tiếp từ bình của cô khiến Hứa Chi Miểu đỏ mặt.

 Đến giữa trưa, căn nhà được dọn gần xong, cả ba quay về nhà họ Tần. Trên đường, Diệp Tú Chi vẫn không ngừng luyên thuyên với Tần Liệt, nói sáng nay làm việc không thấy mệt, càng làm càng khỏe. Hứa Chi Miểu cười thầm, nước suối linh tuyền tăng cường sức khỏe, xua tan mệt mỏi, nên làm việc gì cũng tràn đầy năng lượng. 

Đến trưa, Hứa Chi Miểu bảo Tần Liệt và Diệp Tú Chi vào phòng thu dọn đồ cần mang theo, còn cô lao vào bếp. Cô vào không gian lấy bột mì, trộn với hẹ và trứng gà làm hơn chục chiếc bánh trứng thơm phức, còn làm thêm dưa chuột giòn mát. 

Bữa ăn khiến Tần Liệt và Diệp Tú Chi vừa rửa tay vào ăn đã giật mình. 

“ Tần Liệt, cháu dâu…cái này… cái này ăn uống cũng tốt quá rồi. Lương thực nhà mình đâu có nhiều, vẫn nên tiết kiệm chút.”

 Diệp Tú Chi lo lắng nhìn cô. Tần Liệt không nói gì. mắt chăm chú nhìn cô, nhưng ánh mắt anh không phải ngạc nhiên với đồ ăn mà đang nghĩ bánh trứng dùng nhiều bột mì, nhưng bột trong kho nhà họ Hứa anh biết chắc chưa dùng đến. Hứa Chi Miểu mang bột mì đến từ lúc nào? 

Hứa Chi Miểu mỉm cười rạng rỡ, chia mỗi người một chiếc bánh vàng óng, nói:

 "Hai người cứ yên tâm ăn đi. Ba người sáu bàn tay, chỉ cần đồng lòng, chẳng lẽ ngày tháng không thể tốt lên sao?”

 Ánh mắt mờ đục của Diệp Tú Chi sáng lên chút ít, trong lòng bà như bị khuấy động bởi cảm xúc mãnh liệt khó tả. Bà cúi đầu ăn bánh, không nói thêm. Tần Liệt gật đầu:

 "Được, nghe em."

 Hứa Chi Miểu nhìn hai người ăn thỏa mãn, trong lòng cũng vui, khẽ mím môi cười.

 "Cậu… cậu… thật sự chưa chết à?" 

Đột nhiên một giọng nói chói tai vang lên từ cửa bếp. Hứa Chi Miểu quay nhìn, thấy Vương Xuân Phân người chưa kịp đặt cuốc xuống, đứng đó với vẻ mặt ngạc nhiên. 

 Sáng nay có người ngoài đồng nói đã thấy Tần Liệt, bà ta không tin, ai ngờ người ta thật sự còn sống. Vương Xuân Phân liếc ra phía sau nhìn Tần Đại Thành, lòng dâng lên phiền muộn. Tần Liệt thường coi Hứa Chi Miểu như báo vật, không cho cô làm đồng. Giờ anh trở về, muốn nghĩ cách với Hứa Chi Miểu càng khó hơn. 

Tần Đại Thành mặt không vui khi thấy con trai trở về. Hai hàng lông mày ông nhíu chặt mắng.

 "Người đã về rồi sao còn chưa ra đồng? Muốn làm cho cha mày mệt chết à?"

Giọng ông ta không có chút tình thương mà như muốn khắc chữ bóc lột lên mặt con trai. Tần Liệt chưa nói gì, Hứa Chi Miểu đã giận sôi lên. Cô bật dậy, liếc hai ông bà già, hít sâu rồi cười mà như không. 

"Cha mẹ nói chuyện hay thật. Nghe còn hay hơn tiếng thím bên cạnh bón phân cho vườn rau. Quả nhiên già rồi, lời nói cũng phối hợp ăn ý, đúng là một cặp trời sinh.”

“ Cô…”

 Vương Xuân Phân nghe ra cô chửi mình, mặt tối sầm như sắp nhỏ nước đen. Chưa kịp phản đòn, Hứa Chi Miểu đã bước đến bên Tần Liệt. 

“ Chồng tôi Tần Liệt còn khỏe lắm, không ra đồng thì sao nào? Dù gì cũng chia nhà rồi, anh ấy làm việc công điểm không ghi vào sổ của hai người nữa, còn mong anh ấy làm việc nặng cho nhà các người. Nằm mơ giữa ban ngày đi.”

Diệp Tú Chi nhìn mọi người định khuyên giải, nhưng thấy Đại Thành và Xuân Phân quá đáng, chẳng cha mẹ nào làm vậy, bà chỉ cúi đầu im lặng. Tần Đại Thành mặt đen như đáy nồi, tức điên nhưng không thèm để ý Hứa Chi Miểu, trầm giọng quát Tần Liệt.

 "Mày lấy được vợ hay lắm, lúc mày không ở nhà liền xúi bẩy chia nhà. Bao nhiêu năm tao nuôi mày làm gì? Đồ súc sinh mày để nó chửi cha mày thế à?" 

Hứa Chi Miểu tức đỏ mắt, muốn xông lên cãi tay đôi, nhưng Tần Liệt nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng trấn an. Anh đứng dậy, cao hơn mọi người, toát ra áp lực vô hình. Tần Liệt nhìn Tần Đại Thành, giọng lạnh lùng.

 "Tôi có phải do ông nuôi lớn không? Ông rõ hơn ai hết. Bao năm nay tôi có gì phải hổ thẹn với ông chứ? Việc chia nhà tôi muốn làm từ lâu, nếu không vì bà nội, ông nghĩ tôi muốn ở lại sao? 

Bây giờ đúng lúc, Chi Miểu thay tôi làm, tôi còn phải cảm ơn cô ấy.”

 Anh dừng lại, liếc Hứa Chi Miểu, ánh mắt lạnh như băng, giọng sắc như dao.

“ Còn nói súc sinh, những kẻ nhân lúc tôi không ở nhà cướp đồ, làm vợ tôi bị thương mới là súc sinh. Kẻ giả vờ tử tế trước mặt người khác để lừa gạt con cháu mới thật sự là súc sinh.”

 Tần Đại Thành chết lặng. Trước nay vì có Diệp Tú Chi ở đây, ông ta không lo Tần Liệt thoát khỏi sự kiểm soát, nhưng giờ vì Hứa Chi Miểu, còn sói ngoan ngoãn ngày nào đã bắt đầu phản kháng. Trong lòng ông hoảng loạn, giận dữ khi quyền hành bị lật đổ, nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn ba người họ thoát khỏi sự kìm kẹp, bắt đầu cuộc sống mới. 

Chiều hôm đó, Tần Liệt mượn chiếc xe kéo từ làng, chất đồ đạt chăn màn lên xe, rời khỏi nhà Tần Đại Thành, bắt đầu cuộc sống riêng. Ba người, một xe đầy đồ, cuộc sống mới chính thức bắt đầu. Hứa Chi Miểu và Tần Liệt vẫn ở căn phòng cô từng sống. Diệp Tú chi chuyển vào phòng cha mẹ Hứa Chi Miểu. 

Vừa vào phòng, Tần Liệt không để Hứa Chi Miểu động tay vào việc gì, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, đứng cạnh giường trải ga và dọn chăn gối. Hứa Chi Miểu đứng cách anh vài bước, ánh mắt dừng trên những cơ bắp rắn chắc ở cánh tay anh khi giũ tấm nệm, rồi nhìn đến chiếc cằm sắc cạnh và môi mím chặt, trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó chịu.

 Cô không hiểu sao trên đời lại có những người cha lạnh lùng, tàn nhẫn với con mình, như thể mong Tần Liệt mãi không trở về. 

“ Em đang nghĩ gì vậy?” 

 Tần Liệt làm việc nhanh gọn, chẳng mấy chốc dọn xong giường. Lúc này anh cầm một chiếc hộp sắt nhỏ không biết tìm đâu ra, đứng trước mặt cô hỏi.

 "Đây là..”

 Hứa Chi Miểu né tránh câu hỏi, khẽ đẩy chiếc hộp trong tay anh, tỏ vẻ tò mò. 

“ Hôm cưới anh từng đưa em, nhưng em không nhận." 

Tần Liệt nghiến răng, như nhớ lại kỷ niệm không vui, ngừng một chút rồi đưa hộp sắt về phía trước. 

“ Tiền không nhiều, anh sẽ cố gắng kiếm thêm. Em cầm đi, sau này còn lo cho cuộc sống.”

 Hai chữ cuộc sống anh nói rất khẽ, mang chút lo âu và cầu khẩn, không hợp với vẻ lạnh lùng trên mặt anh. Hứa Chi Miểu nghe rõ.

Cô nhớ kiếp trước đêm tân hôn, Tần Liệt cũng đưa cô chiếc hộp này. Lúc đó cô cảm thấy bị ép lấy anh, không muốn vướng vào tiền bạc nên từ chối. Kiếp trước cô không nhận, kể cả kiếp này khi trọng sinh, đêm tân hôn cũng đã qua. Tính cả lần này cô đã từ chối tấm lòng Tần Liệt đến hai lần. Hứa Chi Miểu thở dài, tự trách mình không biết điều, ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt anh dần ảm đạm vì chờ mãi không thấy phản ứng, cô vội nhận hộp sắt, giả vờ cường điệu.

 "Để em xem thử bảo bối gì đây."

 Mở nắp hộp, bên trong là tiền lẻ và tiền chẵn khoảng hai mươi mấy tệ, dưới đống  tiền là chiếc nhẫn vàng hơi sẫm màu. Cô nhìn Tần Liệt dò hỏi.

 "Đây là di vật mẹ anh để lại, bà nội giữ. Tần Đại Thành không biết, mẹ anh nói là để dành cho con dâu.”

Lần đầu tiên cô nghe anh nhắc đến mẹ, lòng chấn động nhưng giữ bình tĩnh. Cô nhìn kỹ chiếc nhẫn nhỏ bụi bẩn và vết ố mờ khiến nó mang vẻ nặng nề của năm tháng. Cô thử đeo lên tay rồi đặt lại vào hộp. Nhìn ánh mắt anh rạng ngời niềm vui, cô không do dự, khẽ đặt nụ hôn lên khóe môi anh, cười nói.

 "Cảm ơn, em rất thích."

 Bị cô tiến tới hôn đến gần như không thở nổi, Tần Liệt cuối cùng bị Hứa Chi Miểu mặt đỏ bừng, đuổi ra sau núi đi săn. Khi khuôn mặt nguội lại, cô bắt đầu suy nghĩ, ngoài chiếc giường, toàn bộ đồ đạt trong nhà đã bị dọn sạch. Muốn ở lâu dài, chắc phải sắp xếp lại cho tử tế.

Hứa Chi Miểu đi tìm Diệp Tú Chi.

“ Bà ơi, hay mình đến nhà bác thợ Mộc Hoàng nhờ bác làm ít đồ nội thất đi.”

 Thời này dù kinh doanh không dễ, thợ thủ công như thợ mộc vẫn được phép thu tiền công khi nhận việc. Diệp Tú Chi đang ngồi tính xem nên trồng rau gì, nghe vậy nói.

 "Được rồi, để bà rửa tay đã."

 Hứa Chi Miểu mỉm cười gật đầu.

 "Bà đi đi, nhớ uống cốc nước trên bàn nhé, trời nóng lắm."

 Diệp Tú Chi sức khỏe không tốt, ngoài bữa ăn cô còn chuẩn bị cho bà uống nước suối trong không gian để tăng sức khỏe. Rửa tay xong, hai bà cháu xuất phát.

 Nhà bác thợ một cách nhà họ khá xa, phải đi bộ gần 20 phút mới tới. Có lẽ nhờ uống nước suối linh tuyền, Diệp Tú Chi đi bộ nhanh nhẹn hơn cô. 

“ Cháu gái à, người con gầy quá, phải chăm sóc cơ thể tốt, sau này sinh con đỡ khổ.”

 Bà nói thấy cô đi vài bước đã thở dốc. Hứa Chi miểu suýt đỏ mặt. ‘Gì cơ sinh con? Cô và Tần Liệt mới bắt đầu thôi mà.’May bà chỉ tiện miệng nói vậy. Bà vừa nhìn thấy nhà bác thợ Mộc đã gọi lớn.

 "Anh Hoàng có nhà không? Vợ thằng Tần Liệt nhà tôi muốn nhờ anh làm đồ gỗ.”

 Nhà Hoàng Chí Tường nhờ hai cậu con trai siêng năng cùng nghề mộc cũng khá giả trong làng. Nhà ông có mấy gian ngói sáng sủa, sân rào bằng tre, cánh cửa keo cọt kẹt mở ra, Hoàng Hữu Lương với nụ cười hiền lành ló đầu, nhiệt tình nói.

 "Ôi, bà và chị dâu đến đấy à? Mời vào." 

Hứa Chi Miểu biết Hoàng Hữu Lương thân với Tần Liệt, từng giúp bà nội cô một đoạn đường nên ấn tượng khá tốt. Cô mỉm cười thân thiện cùng Diệp Tú Chi bước vào sân. Hoàng Chí Tường nghe tiếng bước ra, ông hơn 40, nét giống Hoàng Hữu Lương sáu phần, trông dễ gần. Ông chào Diệp Tú Chi rồi hỏi Hứa Chi Miểu.

"Cháu muốn làm đồ gỗ gì?" 

Hứa Chi Miểu theo kế hoạch đã nghĩ sẵn, nói ra những món cần làm, gồm hai tủ, bàn ghế và ghế đẩu các loại. Thực ra cô còn muốn làm bồn tắm, nhưng thứ này ở nông thôn thời nay dễ bị gọi là theo chủ nghĩa tư bản. Nghĩ kỹ, cô nói thêm.

 "Sau này có thể làm hai cái giường nữa, nhưng chưa gấp, nếu có gỗ đẹp, nhờ chú để dành giúp cháu."

 Hoàng Chí Tường gật đầu. 

“ Được, chú sẽ làm trước." 

Sau khi thống nhất kích thước, Hứa Chi Miểu dặn làm bàn ăn và ghế trước, trả tiền nguyên liệu và đặt cọc hai đồng. Việc coi như xong. Trong khi Diệp Tú Chi tán gẫu với mấy người phụ nữ nhà bác thợ mộc, Hứa Chi Miểu nhìn quanh sân rồi nói với Hoàng Chí Tường.

"Chú Tường ơi, nhà cháu mới chia ra ở riêng, chẳng có gì cả. Chú có thể cho cháu mượn xe đạp lên thị trấn mua đồ không ạ?"

 Hoàng Chí Tường vừa gật đầu thì Hoàng Hữu Lương chen vào, mặt nhăn nhó.

“ Chị dâu, xe là của em, mượn phải hỏi em chứ. Muốn mượn bao lâu cũng được, em đồng ý trăm phần còn bố em thì keo kiệt lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play