Nói xong, cô không để ý phản ứng Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân, dìu bà nội Diệp Tú Chi về phòng.
“ Chi Miểu nghe lời bà đi, cháu mau ra xin lỗi họ đi.”
Bà Diệp Tú Chi lo lắng đến mức đôi mắt đỏ hoe. Bà nhẹ nhàng vuốt tóc Hứa Chi Miễu, cố gắng thuyết phục cô đi tìm vợ chồng Tần Đại Thành để xin rút lại lời nói vừa rồi.
“ Cả đời bà chưa từng được hưởng một ngày hạnh phúc thật sự, nguyện vọng duy nhất là con cháu được bình an, hòa thuận.
Giờ đây Tần Liệt mất tích chưa rõ tung tích, Chi Miểu thì yếu ớt, lại còn phải chăm sóc bà già này. Nếu chuyện phân nhà xảy ra thật, không biết cháu sẽ sống thế nào.”
Nhìn bà, Hứa Chi Miểu cảm thấy lòng mình phức tạp khó tả. Tính cách bà nội Diệp Tú Chi có thể xem là bao dung, nhưng cũng không tránh khỏi yếu đuối.
Bà đối đãi với con cháu bằng tất cả tấm lòng chân thành và không thể phủ nhận nếu không có bà, chưa chắc Tần Liệt đã trưởng thành như hôm nay.
Tần Liệt rất thương yêu bà nội mình. Kiếp trước khi Hứa Chi Miểu định đi tìm Tần Liệt, chỉ có bà là người thực lòng lo lắng cho cô.
Thực tế, từ khi Hứa Chi Miểu và Tần Liệt kết hôn, anh cũng từng muốn phân nhà, nhưng chưa kịp đưa ra quyết định thì sự cố sạt lở đã xảy ra.
Dù sao đi nữa, cô quyết tâm phải hoàn tất việc phân nhà trước khi Tần Liệt trở về, tránh để hai người kia lợi dụng công điểm của Tần Liệt mà không chịu đồng ý phân nhà, như thế sẽ càng khó xử lý hơn. Cô nắm lấy tay bà Diệp Tú Chi trấn an.
"Bà ơi, cháu không nói nhiều đâu, bà cũng thấy rồi. Vương Xuân Phân ác độc thế nào, chúng ta sống khổ sở ra sao?
Cháu không thể chịu đựng thêm nữa, nhà này nhất định phải phân."
Trong lòng bà nội Diệp Tú Chi đau nhói, khuôn mặt già nua sưng phù hiện rõ nỗi đau đớn.
“ Nhưng nếu Tần Liệt thực sự không trở về thì cháu mang theo bà già này, chúng ta biết sống thế nào đây?”
Thấy bà có phần dao động, Hứa Chi Miểu lập tức nắm lấy cơ hội, tiếp lời.
"Bà ơi, cháu hứa với bà, Tần Liệt nhất định sẽ bình an trở về."
Cô quay người lấy từ trong ngăn kéo ra quả táo vừa mang từ không gian riêng ra đem qua đưa đến trước mặt bà Diệp Tú Chi.
"Bà, chúng ta phân nhà đi. Bà cứ yên tâm, sau khi phân nhà, cháu đã có cách kiếm tiền rồi. Dù không ra đồng làm việc, cháu chắc chắn có thể lo cho bà sống những ngày tốt đẹp."
Bà Diệp Tú Chi chưa bao giờ thấy quả táo nào đẹp đến thế. Quả táo tròn trịa, vỏ ngoài đỏ tươi, bóng loáng lấp lánh, tỏa hương thơm ngọt ngào khiến người ta không kìm nổi muốn cắn một miếng, thưởng thức vị giòn ngọt mỏng nước.
Bà nhìn sang cháu dâu đang nheo mắt, cười dịu dàng với mình, chần chừ giây lát rồi chậm rãi đưa tay nhận lấy quả táo hấp dẫn đó. Hứa Chi Miểu cuối cùng đã thuyết phục được bà Diệp Tú Chi chuyện phân nhà, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười hài lòng.
Trong khi đó, Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân đang tức giận đến bốc khói.
“ Ôi ông ơi, cái con tiểu yêu tinh đó cứ cứng đầu đòi phân nhà, giờ biết làm sao đây?”
Vương Xuân phân bực bội, mặt dài như quả dưa.
“30 đồng tiền đặt cọc của thằng Dương Què vẫn còn nằm đó, tôi không muốn trả lại đâu.”
Con vịt đến miệng rồi mà bay mất, chẳng khác gì mất đi miếng thịt trên người, khiến bà đau lòng không nguôi. Nếu phân nhà thật, sau này con hồ ly tinh đó lấy chồng lần nữa, tiền sính lễ sẽ chẳng còn đồng nào vào tay bà.
Tần Đại Thành cũng tức giận, nhưng không phải vì chuyện Hứa Chi Miểu đòi phân nhà.
“ Lo cái gì? Con nhãi ranh này, nó bảo phân nhà là phân nhà được à”
Tần Đại Thành quát, ngăn Vương Xuân Phân lại.
‘ Một con nhóc chưa hiểu chuyện, đầu óc rối loạn, mới nghĩ đến chuyện đưa bà già ra ngoài sống riêng. Đợi nó tỉnh ngộ, chắc không qua nửa ngày sẽ lại chạy đến khóc lóc nhận sai, xin lỗi rối rít rồi bảo không muốn phân nhà nữa.’
Đôi mắt ông ta lóe lên sự hung ác, bị một đứa con gái chỉ thẳng mặt mắng, ông cảm thấy thật mất mặt. Bao năm nay chưa ai dám lên mặt với ông như vậy. Ánh mắt khinh bỉ đó khiến ông bất giác nhớ đến một người phụ nữ khác.
‘Nó là thứ gì mà dám lên mặt chỉ trích lão đây?
Tiền của thằng què kia nếu không lấy được vẫn còn cách khác chứ sao.’
Hiếm khi Tần Đại Thành kiên nhẫn, ông ta cúi đầu khẽ thì thầm với Vương Xuân Phân vài câu khiến bà ta nổi da gà. đã quyết định thì không thể chần chừ.
Hứa Chi Miểu và bà Diệp Tú Chi bàn bạc xong, không chờ đợi thêm liền mời đội trưởng Đàm Vĩnh Kiện đến làm người chủ trì phân nhà.
“Đội trưởng Đàm, sao anh lại đến? Mời vào ngồi, mời ngồi.”
Tần Đại Thành ra hiệu cho Vương Xuân phân pha trà, không hiểu đội trưởng đến nhà mình làm gì.
Đàm Vĩnh Kiện nhìn quanh, thấy mọi người trong nhà họ Tần đều có mặt, ngồi xuống giữa nhà nói.
"Nghe nói vợ của Tần Liệt bảo muốn phân nhà."
Tần Đại Thành sững người, sắc mặt đen lại ngay tức thì. Vương Xuân Phân cũng không giấu nổi ngạc nhiên, trong lòng chửi thầm.
‘ con tiểu yêu tinh này vừa nói muốn phân nhà, quay đi quay lại đã mời cả đội trưởng đến rồi, đúng là gấp đến mức muốn đầu thai ngay sao?’
Hứa Chi Miểu dìu bà Diệp Tú Chi ngồi đối diện đội trưởng, không để Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân mở lời, cô giõng dạc nói.
"Vâng, chúng cháu muốn phân nhà, cháu và bà sẽ tách ra, từ giờ chúng cháu là người của hai nhà khác nhau với họ."
Vừa nghe vậy, những người đi theo đội trưởng Đàm đến xem náo nhiệt, lập tức bàn tán rôn rã.
"Vương Xuân Phân, các người thật sự muốn phân nhà sao? Chuyện đang yên đang lành, sao tự dưng đòi phân nhà?”
“ Có phải mẹ kế không đối xử tử tế với con dâu mới, bắt nạt người ta không?"
"Đúng thế, nhất là vợ chồng còn muốn cùng bà cụ đi sống riêng, trông kỳ quặc lắm."
Trong lòng Vương Xuân Phân tức giận, lườm Hứa Chi Miểu một cái, rồi quay sang nói với đội trưởng Đàm.
"Tôi và cha của Kế Binh chưa từng nói đến chuyện phân nhà. Sáng nay không hiểu sao vợ Tần Liệt như lên cơn cứ đòi dẫn bà cụ ra ở riêng.
Đội trưởng xem, mẹ chồng tôi thì già, con dâu thì trẻ, tách ra không sợ chết đói sao?
Chúng tôi làm sao nhẫn tâm như vậy được?"
Những lời nói khéo léo khiến Đàm Vĩnh Kiện cũng gật đầu. Ông cảm thấy việc này có phần vô lý.
Ở nông thôn phân nhà không lạ, nhưng nhà họ Tần bây giờ khác. Nếu Tần Liệt còn sống về thì không sao, nhưng nếu anh mất, phân nhà chẳng khác nào đẩy hai bà cháu tự lo cuộc sống, thật không đúng chút nào.
Hơn nữa, ở nông thôn cần dựa vào công điểm đổi lấy lương thực, bà cụ già yếu, đứa cháu dâu còn trẻ, ai ra đồng làm nổi. Cơm còn không đủ ăn, sao sống bằng gió trời được.
Vợ Tần Liệt vốn xinh đẹp, muốn tìm người khác không khó, nhưng nếu có người hợp, cô ta lại dẫn cả bà cụ đi tái giá sao?
Càng nghĩ Đàm Vĩnh Kiện càng cau mày, nhìn bà cháu đối diện hỏi.
"Các người thật sự muốn phân nhà?"
Ý ngoài lời là nếu họ không đồng ý, ông sẽ coi như chuyện hôm nay chưa xảy ra. Nhà họ
Tần ít ra vẫn có miếng ăn, không đến nỗi chết đói. Nhưng Hứa Chi Miểu gật đầu,
"Vâng, cháu muốn phân nhà."
Đàm Vĩnh Kiện thở dài, quay sang hỏi bà Diệp Tú Chi.
"Bà nghĩ sao?"
Diệp Tú Chi vẫn còn lưỡng lự, nhưng khi Hứa Chi Miểu bóp nhẹ tay, bà quyết định phân ngay lập tức bên ngoài xôn xao hẳn lên. Đa số cho rằng Hứa Chi Miểu đầu óc có vấn đề, trong hoàn cảnh này lại đòi phân nhà, còn dẫn cả bà cụ ra sống riêng, chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Vương Xuân Phân thấy mọi người bàn tán về Hứa Chi Miểu, Đàm Vĩnh Kiện cũng không tán thành, trong lòng thầm mừng.
Quả nhiên đúng như cha của Kế Binh nói, một đứa con gái muốn phân nhà là phân nhà được sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng Hứa Chi Miểu vẫn kiên quyết.
“ Đội trưởng Đàm, các cô gì chú bác, đây là quyết định của cháu, cháu nhất định phân cho bằng được. Phân nhà xong, có gạo ăn thì ăn, có cháo ăn thì ăn cháo, không thì cháu đi hái quả dại cũng qua ngày, ít ra còn hơn bây giờ."
Cô bỏ lửng câu để mọi người tự suy nghĩ, rồi vén tóc lên lộ vết sẹo trên trán.
“ Cháu cũng chẳng mong gì hơn, chỉ muốn sống cùng bà nội chờ Tần Liệt về. Nếu anh ấy còn sống, cháu sẽ sống trọn đời với anh, nếu không, cháu sẽ thủ tiết không tái giá nữa."
Mọi người nghe cô nói càng thấy bi thương, hơn nữa hôm qua ai cũng chứng kiến Vương Xuân Phân bắt nạt con dâu mới, đẩy cô ngã đập đầu chảy máu, lần lượt lên tiếng ủng hộ Hứa Chi Miểu.
"Nếu không hết cách thì làm gì có chuyện con dâu đòi phân nhà vô lý thế này. Bị bắt nạt đến mức đó, phân nhà là tốt nhất.”
“ Còn lạ gì vợ chồng nhà họ Tần nữa. Mồm mép ngọt như mía lùi, nhưng bên trong thì thiên vị rõ ràng. Nhưng cách họ đối xử với cậu cả mà xem, huống chi là với hai bà cháu này.”
“ Đúng, bố mẹ Chi Miểu tuy đã mất nhưng để lại tiền nong tem phiếu cho cô ấy. Còn có họ hàng trên thành nữa, phân nhà rồi, cuộc sống họ cũng không khổ hơn bây giờ đâu.”
“Được rồi, đừng bàn tán nữa.”
Đàm Vĩnh Kiện quát lớn, giọng uy nghiêm khiến mọi người im lặng. Ông nghe mọi người nói, trong lòng đã có quyết định.
Ông nhìn Hứa Chi Miểu với ánh mắt kiên định, rồi nhìn sang Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân đang tức giận, vùng tay nói lớn.
"Nếu vậy thì phân nhà thôi."
Khi đội trưởng nói vậy, lòng Vương Xuân phân chùng xuống một nửa. Thực ra bà không phải không muốn phân nhà. Thiếu Tần Liệt đi làm kiếm sống, bà mong sớm đuổi hai kẻ ăn bám ra khỏi nhà cho nhẹ gánh, dù họ ăn ít thế nào thì vẫn tốn lương thực. Mỗi miếng ăn của họ bớt đi, con trai bà, kế binh sẽ được ăn thêm. Bà còn phải trông chờ vào đứa con trai này.
Vương Xuân Phân đã tính kỹ lưỡng, nhưng từ khi có khoảng sính lễ 200 tệ, mọi chuyện khác hẳn. Thời buổi này kiếm tiền không dễ, chị dâu bà ta làm nhà máy đường chỉ kiếm chục tệ một tháng, chưa kể nông dân quanh năm làm lụng cũng không giữ được bao nhiêu.
Nhà này không có Tần Liệt mất nửa sức lao động, thu nhập càng giảm, sau này kế binh lớn lên học hành, cưới vợ đều phải tốn tiền.
Nếu phân nhà muốn giữ lại Hứa Chi Miểu để gả đi nơi khác không dễ, giống như tự thả con mồi ra khỏi miệng. Vương Xuân Phân vừa đau lòng vừa tiếc núi. Bà ta không ngờ lời lẽ sắc bén của Hứa Chi Miểu chỉ vài câu đã khiến đội trưởng nghiêng về phân nhà.
Bà ta thầm chửi rủa Hứa Chi Miểu, định xoay chuyển tình thế, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng Đàm khiến bà chột dạ, đành đứng nép sau lưng Tần Đại Thành chờ ý ông ta.
Mặt Tần Đại Thành đen lại, đội trưởng đã nói ông còn làm gì khác được? chỉ còn cách nghiến răng đồng ý.
“ Được, vậy phân.”
Ông nhíu mày, giả vờ lo lắng.
“ Nếu vợ Tần Liệt muốn phân nhà, tôi cũng không thể không đồng ý, nhưng mẹ tôi và vợ con cả đều không lao động được. Thế này phân nhà thì tôi sẽ cho họ 20 cân lương thực và năm tệ, ít nhất giúp họ qua khó khăn.”
“Cái gì? 20 cân lương thực mà còn thêm năm tệ.”
Vương Xuân Phân nghe vậy hoảng hốt, đập mạnh tay vào cánh tay Tần Đại Thành.
Phân nhà mà còn cho lương thực tiền bạc, đời nào dễ giải thế? Chẳng lẽ cha của Kế Binh điên rồi?
Tần Đại Thành trừng mắt nhìn bà ta, hắng giọng nói tiếp.
"Hai bà cháu đều là phụ nữ yếu đuối, ra ngoài không an toàn, tốt hơn là ở lại đây, nấu ăn riêng nhưng vẫn sống cùng nhà, tôi dễ chăm sóc hơn."
Đây là điều ông suy tính kỹ. Nếu không tránh được phân nhà thì cứ phân, nhưng không thể để hai bà cháu ra ngoài sống riêng. Nếu họ dọn đi sẽ khó kiểm soát, dùng chút lương thực tiền giữ họ lại trong sân nhà, sớm muộn có cơ hội. Vương Xuân Phân tuy tức giận nhưng nghe vậy cũng hiểu ý ông, ngậm miệng không nói thêm.
Có người xì xào:
“ Ông Tần Đại Thành này cũng có lòng đấy, tính toán chu đáo."
Đàm Vĩnh Kiện nghe vậy mỉm cười gật đầu nói:
"Vậy cũng không tệ."
Rồi ông quay sang hỏi Hứa Chi Miểu:
"Vợ Tần Liệt, cháu nghĩ sao?"
Hứa Chi Miểu nhíu mày, cảm nhận điều không ổn. Cô và bà không kiếm được công điểm, với Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân chỉ là gánh nặng. Họ sẽ muốn hai bà cháu đi sớm, sao lại tốt bụng nói sẽ chăm sóc? Chẳng lẽ Vương Xuân Phân có âm mưu như kiếp trước? Dù chưa nghĩ thấu, cô quyết tâm phân nhà phải triệt để, sống chung dưới một mái nhà sẽ khó xử lý mọi việc sau này. Cô bình tĩnh đáp:
"Đội trưởng, tôi không phản đối 20 cân lương thực, còn về tiền, đây là điều tôi muốn nói. Bà nội sẽ sống cùng tôi, tôi phải chịu trách nhiệm.
Bà thường đau ốm , tôi muốn xin cha mẹ 20 tệ tiền thuốc men về sau tôi sẽ tự lo hết. Như vậy không quá đáng chứ?"