Ở một nơi khác, dưới mái láng cạnh đập đất thôn Thanh Hà, huyện Thanh Hà, Vương Nhị Mã thì thào với Vương Dưỡng Quý. 

“ Dưỡng Quý, nhìn mặt anh Tần kìa, căng như dây đàn. Tôi không dám lại gần, anh đi đi.”

Vương Dưỡng Quý quay đầu nhìn, thấy bên đập đất là một người đàn ông trẻ mặc áo ba lỗ trắng, quần đen, gương mặt anh ta ướt đẫm mồ hôi dưới ánh nắng gay gắt, cầm gồng căng, bắp tay nổi cơ bắp, tràn sức mạnh. Đó chính là Tần Liệt

“ Đường thông chưa?” 

Tần Liệt hỏi, giọng khàn vì lâu chưa uống nước. Vương Nhị Mã đẩy Vương Dưỡng Quý.

“ Trả lời đi nhanh lên.”

 Vương Dưỡng Quý liếc Vương Nhị Mã rồi thở dài, bước đến bên Tần Liệt.

“ Vẫn chưa thông, muốn đi qua phải mất ít nhất ba năm ngày nữa.”

“ Anh Tần gấp về nhà chắc có chuyện quan trọng.”

 Lúc này Vương Nhị Mã mạnh dạn xen vào. 

“Anh ngốc quá, không biết anh Tần mới cưới cô vợ đẹp như hoa như ngọc à? Đương nhiên sốt ruột về với vợ rồi.”

 Ánh mắt lạnh lùng của Tần Liệt quét qua, Vương Nhị Mã nghẹn lời, rụt cổ như con chim cút. 

“ Trừ đường chính, còn đường nào khác ra ngoài không?”

 Tần Liệt không trả lời nhị mã, chỉ cau mày hỏi. Vợ ở nhà quả thật là điểm yếu.

Tần Liệt cúi nhìn đầu ngón tay, như còn cảm nhận được làn da mềm miệng ấy. Mấy ngày nay anh không ở nhà, không biết cô có bị ai bắt nạt không? 

“Có đường, nhưng…”

 Vương Dưỡng Quý ngập ngừng. 

“ Nhưng gì? Nói đi.”

 Tần Liệt thúc dục, chỉ là quá xa, phải đi bộ ra ngoài, hơn nữa cũng nguy hiểm.

 “ Ở đâu? Dẫn tôi đi." 

Tần Đại Thành đứng giữa sân, sắc mặt nặng nề, trông rất khó chịu. Mấy ngày nay mẹ ông nằm viện huyện, nhân viên bệnh viện sai bảo đối xử tệ khiến ông ta tức giận, về nhà lại gặp thêm chuyện rắc rối. 

Tần Đại Thành đen mặt, ném chậu rửa mặt và hành lý xuống đất.

“ Làm loạn thế này, ra cái thể thống gì?”

 Trên đường về, Vương Xuân Phân vừa đi vừa kể khổ với ông, thêm mắm dặm muối rằng Hứa Chi Miểu không biết điều. không chịu nghe lời, cứ như muốn lật trời. 

Tần Đại Thành vốn không thích con trai cả, càng không ưa cô con dâu, giờ Hứa Chi Miểu ở nhà tác oai tác quái, lại còn lấy hai tệ của gia đình, bên ngoài có vẻ bắt nạt Vương Xuân Phân, nhưng thực ra là làm xấu mặt ông ta, thế nhưng ông không chỉ trích Hứa Chi Miểu mà mắng thẳng vào mũi Vương Xuân Phân.

“ Con trẻ không hiểu chuyện, cô cũng không hiểu. Làm mẹ phải rộng lượng hơn một chút. Nó còn trẻ, gia đình phải dạy bảo, cô tính toán với con nít làm gì?”

 Nghe vậy, Hứa Chi Miểu không thoải mái.

 Kỳ lạ thay, kiếp trước chính Vương Xuân Phân đẩy cô vào bi kịch, nhưng ấn tượng của cô về Tần Đại Thành còn tệ hơn. Ngoài việc ông phân biệt đối xử hai con trai, sự thiên vị đến cực đoan, ông còn khiến người ta cảm thấy kỳ quặc gượng gạo. 

Từ khi bước vào nhà, cô đã nhận ra điều đó. Nụ cười ông không thực sự là cười, sự hài lòng không thật lòng. Kiếp trước cô không để ý vì cha mẹ mất sớm, cảm thấy mọi thứ quanh mình vô nghĩa. 

Giờ đây nhìn lại, cô hiểu vì sao có cảm giác đó. Vương Xuân Phân là người xấu rõ ràng, còn Tần Đại Thành là kẻ giấu mình dưới vỏ bọc giả tạo, lạnh lùng và ích kỷ đến cực độ. 

Giống như bây giờ ông ta nói đỡ cho cô như người trưởng bối bao dung, nhưng thực chất ngắm ngầm ám chỉ cô không biết phép tắc, vu quan để giúp Vương Xuân Phân thoát tội. 

Rõ ràng sự việc do Vương Xuân Phân gây ra trước, bà ta mắng chửi c òn vu khống cô trong khi cô không trộm hay cướp gì cả. 

Vậy mà hai vợ chồng cứ một người hát một người đệm khiến người ngoài tưởng cô sai, thật chẳng khác gì kiếp trước. 

Hứa Chi Miểu không muốn nhẫn nhịn nữa, cô cười lạnh, thẳng thắng nói.

“ Con không hiểu chuyện. Vậy bố nói xem, con không hiểu chuyện chỗ nào?

Là không bị mẹ đánh chết thì không hiểu chuyện hay không chết đói nên không hiểu chuyện? 

Hoặc bị vu oan ăn trộm rồi tự giải thích cũng không hiểu chuyện? 

Con học hết trung học, chưa thấy sách nào dạy phải nhẫn nhịn khi bị ức hiếp, đánh gãy răng cũng nuốt vào trong. 

Ở nhà họ Tần làm người khác thế a." 

Hứa Chiểu hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng.

 "Con không hiểu chuyện, ít nhất phải nói lý do con mới biết sửa. 

Nếu không nói ra điều hợp lý thì chỉ là bố mẹ nhân lúc chồng con không ở nhà bắt nạt dâu mới. 

Nếu chuyện này truyền ra, mất mặt không phải con, bố thấy đúng không?" 

Đồng tử Tần Đại Thành co lại, rõ ràng không ngờ Hứa Chi Miểu không dễ khuất phục vậy. Ông thấy cô đã thay đổi, không biết nói gì thêm. 

Vương Xuân phân la lối, đẩy con trai ra ngoài hét 

 "Tao nói rồi, Đồ Điêu Ngoa không biết trời đất là gì. Mồm mép sắc như dao kéo. Nhà họ Tần không may gặp dâu khắc phu như cô, hại chết Tần Liệt giờ còn định hại cả nhà.”

 "Im ngay!" 

Tần Đại Thành quát, thấy bà ta chỉ biết nói loạn, không nghĩ đến kế hoạch, ông ta mắng bà ta. Bà ta run rẩy nhìn sắc mặt ông ta, muốn nói thêm nhưng im lặng.

Hai người yên lặng, Hứa Chi Miểu thấy hơi lạ. Chuyện gì bất thường ắc có nguyên do, nhưng cô không dây dưa thêm. 

Với bài học kiếp trước, cô đề phòng hai vợ chồng họ nhiều hơn, nhưng nếu họ không gây sự, cô không phí sức. 

Cuộc đời ngắn ngủi, thời gian dành cho việc đáng giá. Chờ bà nội xuất viện, cô sẽ đưa bà ra ở riêng. Thức ăn trong không gian bí mật đã đủ, chỉ đợi Tần Liệt về, không còn sợ gì nữa. 

Nghĩ vậy, cô không để ý vẻ khó chịu của Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân, lặng lẽ về phòng. 

Trong bếp, Tần Đại Thành nổi giận với Vương Xuân Phân.

“Bà ngu ngốc, ngoài cãi nhau biết làm gì, chỉ biết hùa theo miệng nó. Nếu làm nó cảnh giác, tôi sẽ đập vỡ mồm bà.”

 Vương Xuân phân nhóm lửa, dè dặt hỏi.

 "Thế bây giờ phải làm sao?"

 "Làm sao? Bà hỏi tôi, đồ vô dụng!”

 Tần Đại Thành tức giận, quay vòng vòng vài lượt rồi cởi dày đánh mạnh vào người bà ta mấy cái. 

“ Từ nay trước mặt con nhỏ đó, giữ miệng bà lại.”

Sau khi đánh xong ông ta thở hổn hển hỏi.

 "Thằng què đó thật sự cho 200 sao?"

Vương Xuân Phân bị đau ngã lăn ra đất, mặt trắng bệch nhưng không dám phản kháng. 

“ Đúng là ông ta nói vậy. Đưa cô ta  làm vợ lễ hỏi 200 tệ còn thêm quà nữa.”

 Bà ta ngồi dậy run rẩy lùi xa Tần Đại Thành.

“ Nó giờ không dễ bắt nạt. Nếu không đồng ý thì sao?”

“ Không đồng ý. Có quyền đâu mà không đồng ý.”

 Tần Đại Thành châm thuốc hít khói đen mặt dưới làng khói. 

“ Tần Liệt mạng ngắn nhưng vào nhà họ Tần là người nhà. Nếu đồng ý, tôi sẽ khách sáo để nó đi lấy chồng lần nữa."

 Ông ta ngừng lại, ánh mắt tinh tranh lóe lên sự tính toán. 

“ Nếu không đồng ý…”

 Ông ta dí mạnh điếu thuốc dở xuống sàn, nhiến nát bằng dày. 

Ông ta nhìn góc tường nơi Vương Xuân phân run rẩy, nói.

 "Bà có bà con chuyên đưa phụ nữ không nghe lời đi bán vào vùng núi, liên hệ hắn đi, nếu Hứa Chi Miểu không đồng ý, coi như bà giúp bà con kiếm mối làm ăn."

Vợ chồng Tần Đại Thành tính toán kỹ nhưng Hứa Chi Miểu chưa biết gì. Cô nhìn lại tài sản ít ỏi, suy tính sớm tìm cách phân nhà, chỉ không biết bà nội khi nào xuất viện.

Không ngờ chuyện này tiến triển nhanh hơn dự đoán.

 Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Hoàng Hữu Lương đã đạp xe đưa bà Diệp Tú Chi về. Hoàng Hữu Lương, con trai bác thợ mộc bằng tuổi Tần Liệt, mặt vuông hiền lành, cười lộ hàm răng trắng, hơi ngốc nghếch. Anh nói:

“ Bà không biết đi bao lâu, đến nửa đường tôi mới gặp, tiện trở về.”

 Anh lau mồ hôi đạp xe.

“ Cháu không uống nước đâu. Bác ạ, phải về nhanh, mẹ đang đợi làm bữa sáng.”

 Khi Hứa Chi Miểu nghe tiếng động đi ra, Hoàng Hữu Lương đã đi. 

Sắc mặt Tần Đại Thành tối sầm. Vương Xuân Phân cũng không vui, trách bà Diệp Tú Chi.

 "Mẹ về làm gì? Tần Đại Thành đưa tiền cho mẹ ở viện, mẹ còn cố chấp về, người ta bảo chúng con bất hiếu.”

 Hai người như kẻ thù không đội trời chung, không phải trưởng bối. 

“ Không, mẹ không nói gì.”

 Bà Diệp Tú Chi sợ sệt yếu ớt, bà mất chồng sớm, một mình nuôi Tần Đại Thành, quen nhẫn nhịn mọi thứ. Sức khỏe yếu, tiếng nói yếu dần. Bà rụt rè đứng đó, lí nhí:

“ Bác sĩ nói tiền đóng trước đã dùng hết, năm xu Tần Đại Thành đưa cũng không đủ.”

 Vương Xuân Phân không buông tha, tiếp tục cằn nhằn.

 "Mẹ cũng không thể cứ thế mà về, tìm gầm cầu ở tạm cũng được, con và Tần Đại Thành không đón mẹ sao?" 

Hứa Chểu không chịu nổi, bước đến chắng trước bà Diệp Tú Chi. Nghiêm nghị nói 

“ Bảo mẹ chồng ở gầm cầu để giữ danh tiếng cho các người. Đúng là hiếu thảo quá rồi.”

 Cô tin họ có thể làm vậy nhưng không hiểu nổi. Vương Xuân Phân thì thôi, vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn là kẻ thù truyền kiếp, nhưng Tần Đại Thành là con trai ruột bà Diệp Tú Chi, sao có thể tàn nhẫn đối xử với mẹ ruột như vậy? 

Càng nghĩ Hứa Chi Miểu càng tức giận, lớn tiếng.

"Người ta nói hiếu thuận và kính trọng, chứ không ai nói hiếu thuận là bỏ mặt mẹ ruột một mình ở viện. Kẻ độc ác, kẻ tàn nhẫn, hai người đúng là trời sinh một đôi."

 Sắc mặt Tần Đại Thành vốn đã u ám, giờ phút này tái mét như gan lợn. Vương Xuân phân hận đến muốn bóp cổ cô, nhảy dựng mắng.

 "Con mụ già ba ngày hai bữa phát bệnh, nếu không có chúng tao bỏ tiền bỏ sức thì đã chết rồi. Hỏi khắp nơi có ai nuôi người già như bà ta tử tế không?"

 Với sự đồng ý ngầm của Tần Đại Thành, bà ta càng quá quắt, tiếp tục chửi rủa. 

" Già không chết lại còn tốn tiền, còn mày đồ yêu tinh lười nhát chẳng làm gì, chi bằng cả hai chết quách cho rảnh.”

“ Bỏ tiền, bỏ sức."

 Hứa Chi Miểu nghe muốn bậc cười vì tức giận.

Người khác không biết, cô rõ ràng mấy năm qua tiền thuốc men bà nội Diệp Tú Chi chưa từng được vợ chồng Tần Đại Thành trả, toàn bộ do Tần Liệt gánh vát.

 Lần này cũng vậy, để đưa bà đi khám, Tần Liệt đưa 10 tệ cho Tần Đại Thành làm tiền viện phí, còn bị đòi thêm năm tệ tiền công, đúng là trắng trợn hút máu. 

Bà nội Diệp Tú Chi run rẩy lo lắng, vợ của Tần Đại Thành còn trẻ. 

Hứa Chi Miểu nắm bàn tay gầy gộc của bà, trấn an, bà đừng lo lắng. 

Cô nhìn hai người họ, tức đến bật cười.

“ Nếu bố mẹ thấy chúng con vô dụng, chỉ thêm gánh nặng thì hãy phân nhà đi.”

“ Phân nhà?”

 Vương Xuân Phân sững người, quay sang nhìn Tần Đại Thành, thấy ông ta cũng nhíu mày, rõ không ngờ Hứa Chi Miểu nói vậy. Cô tiếp tục kế hoạch đã chuẩn bị.

“ Bà nội tôi sẽ đưa đi. Phân nhà xong thì mỗi người một ngã.”

 Giọng cô cương quyết.

 "Tôi không thương lượng, nhà này muốn phân cũng phải phân, không muốn cũng phải phân." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play