Buổi chiều, cô bước ra khỏi không gian.
Nhà họ Tần trống trải, không thấy bóng dáng Vương Xuân Phân hay Tần Kế Binh. Bếp lạnh tanh, xem ra bà ta giận quá đến mức không ăn trưa.
Hứa Chi Miểu cười khẩy, không bận tâm họ đi đâu, tự lấy chút bánh mì ăn, dùng nước linh tuyền cẩn thận lau vết thương trên trán, bằng bó sơ sài, cầm hai đồng bạc rồi rời khỏi nhà.
Thôn Trác Kỳ làng nhỏ dưới huyện Nhạc, diện tích không lớn. Trước thôn có con suối nhỏ uống quanh như giải ngọc, sau thôn là ngọn núi cao sừng sững, núi và nước hòa quyện tạo cảnh sắc hữu tình.
Cô vừa bước ra khỏi nhà, theo trí nhớ đi về phía Đông thôn, đi được nửa đường thì nghe có người gọi:
"Chi miểu đi đâu thế?"
Ngẩng đầu, cô thấy người phụ nữ quen mặt đang tiến tới, đầu đội nón cỏ, xắn ống quần, chân đầy bùn khô. Người đó lau mồ hôi rồi hỏi:
"Trời nắng thế này sao lại ra ngoài? Lại bị mẹ kế ức hiếp a."
Hứa Chi Miểu nhận ra đó là Lưu Thuận Nga, kẻ thù không đội trời chung của Vương Xuân Phân, người ban trưa đã nhổ bãi nước bọt vào bà ta. Mối thù giữa hai bà đã kéo dài lâu, nhiều lần cãi nhau về đất đai. Vương Xuân Phân thường mắng bà là đồ đàn bà chanh chua, đồ tiện nhân, nhưng Hứa Chi Miểu lại có ấn tượng tốt với bà. Lưu Thuận Nga người cao to, tính nóng nảy, nhưng biết phân biệt phải trái, không vì ghét Vương Xuân Phân mà ghét lây cô. Kiếp trước bà còn giúp cô mắng những kẻ đồn thổi sau lưng.
“ Chị dâu thuận nga.”
Hứa Chi mỉu mỉm cười chào. Cô chỉ vào tráng mình nói:
"Không phải bị ức hiếp đâu. Em định qua nhà chú Chu lấy ít thuốc, tiện hỏi xem chú ấy biết gì về tình hình huyện Thanh Hà không.”
Thời này tài nguyên y tế khan hiếm, bệnh viện huyện xa, người dân nông thôn không muốn tốn tiền, bệnh thì chịu đựng hoặc nhờ thầy thuốc chân đất kê thảo dượt rẻ tiền.
Thầy thuốc chân đất thôn Trác Kỳ là Chu Thụ Cát. Ngoài 40, gia đình hành nghề y nhiều đời, nhân hậu, y thuật tốt, được tin tưởng, ai đau đầu cũng tìm ông.
Nhưng Hứa Chi Miểu không chỉ đến chữa vết thương. Ở cơ sở y tế nông thôn, thầy thuốc thường phụ trách y tế cơ bản cho nhiều đội sản xuất, tin tức nhanh nhạy. Lần sạt lở ở Thanh Hà làm đường bị chặn, chết nhiều người. Đội sản xuất liệt kê danh sách người đi Thanh Hà có tên Tần Liệt, bên ấy không thể liên lạc.
Tin đồn lan truyền anh gặp chuyện chẳng lành. Dù cô biết khả năng Tần Liệt không gặp nạn cao, vì không có tin chắc chắn, cô vẫn chưa yên tâm, muốn đến lấy thuốc và hỏi thăm tình hình. Lưu Thuận Nga tiếc nuối nói:
"Vậy thì không may rồi. Chị vừa ra thấy nhà chú Chu khóa cửa, chắc không có ở nhà.”
Nhà Lưu Thuận Nga cũng nằm ở phía đông thôn, gần nhà Chu Thụ Cát. Vừa ra khỏi nhà, cô đã thấy cửa nhà ông Chu đóng chặt, chắc là không có ai ở nhà.
Vết thương thì phải bôi thuốc cho kỹ, mặt mũi xinh đẹp thế này mà để lại sẹo thì thật đáng tiếc. Lưu Thuận Nga nhìn cô gái trẻ xinh đẹp như đóa hoa, đang phải chịu đựng cuộc sống gian trân, cha mẹ mất sớm, chồng bặc vô âm tín, còn thêm mẹ kế nhẫn tâm. Cuộc đời cô quả thật không hề dễ dàng. Lưu Thuận Nga nghĩ thầm rồi nói tiếp:
"Chị có ít thuốc trị thương là đợt vừa rồi Kim Hoa mang về từ trường, nếu em không ngại qua nhà chị bôi chút cho."
Hứa Chi Miểu vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ không gặp được ai, nên nghe vậy cũng không thất vọng nhiều. Sự chân thành của Lưu Thuận Nga khiến cô thoáng ngỡ ngàng. Nghĩ ngợi một chút, cô không từ chối ngay mà đáp:
"Cảm ơn chị Thuận Nga, nhưng sợ làm lỡ việc của chị mất."
Lưu Thuận Nga vui vẻ xua tay:
"Bồi thuốc có mất bao nhiêu thời gian đâu? Ruộng cũng chỉ nhổ cỏ dại không sao cả."
Thế là Hứa Chi Miểu theo cô ấy về nhà. Trên đường đi ngang qua nhà Chu Thụ Cát, quả nhiên cửa vẫn đóng chặt, không có ai.
Nhà Lưu Thuận Nga là căn nhà gạch đất khá rộng rãi, sân vườn sạch sẽ, được quét dọn gọn gàng. Bên trái sân là một vườn rau nhỏ xanh mướt với những cây ớt bầu, nhưng dưới ánh nắng trưa gay gắt, cành lá cũng xỉu đi phần nào.
Bất chợt, tiếng vỗ cánh và tiếng cục tác làm Hứa Chi Miểu chú ý. Cô ngước nhìn thì thấy một con gà mái vàng vừa bay từ trên cao xuống. Lưu Thuận Nga sợ cô giật mình, vội xua con gà sang bên. Hứa Chi Miểu cười nói:
"Chị Thuận Nga, gà nhà chị nuôi tốt thật đấy."
"Ấy chỉ nuôi qua loa thôi. Dùng ngân hàng mông này để đổi chút tiền lẻ, nhưng trời nóng quá mà không có thời gian đi bán, sợ trứng để lâu hỏng mất."
Vào đến phòng khách, Lưu Thuận Nga lấy ghế cho Hứa Chi Miểu ngồi rồi vào trong lấy thuốc. Lời nói của Lưu Thuận Nga khiến Hứa Chi Miểu suy nghĩ, không gian của cô có thể giữ mọi thứ luôn mới mẻ, dung lượng lớn, không lo hao tổn. Nếu cô có vốn, hoàn toàn có thể thu mua nông sản ở nông thôn rồi bán ra ngoài.
Đây là cách kiếm tiền kiểu buôn bán qua trung gian. Nhưng làm trung gian buôn bán thì phải thu mua số lượng lớn, trong khi hiện tại đang cấm đầu cơ trục lợi. Nếu buôn bán lớn mà không bị ai để ý thì cũng khó.
Hứa Chi Miểu còn đang mãi suy nghĩ thì Lưu Thuận Nga đã cầm thuốc đi ra. Chị ấy rửa tay xong, tháo băng trên trán cô ra. Cảm giác đau nhói khiến cô phải hít một hơi.
“ Đau à?”
Lưu Thuận Nga cẩn thận đặt băng xuống một bên, dùng tăm bông chấm thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên tráng Hứa Chi Miểu.
“ Cái bà mẹ kế của em đúng là không phải người, làm em bị thương đến mức này.”
Hứa Chi miểu bĩu môi, không nói gì.
Trong lòng cô nghĩ, những chuyện chẳng ra gì bà ta gây ra đâu chỉ có vậy. Nhưng những lời này tất nhiên không thể nói ra.
Đôi mắt cô như nai con, khẽ chớp nhẹ.
Động tác của Lưu Thuận Nga rất nhẹ nhàng và nhanh chóng. Thuốc được bôi xong chẳng mấy chốc, cô ấy nói:
“ Xong rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, Tần Liệt chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Hứa Chi Miểu cảm nhận được cảm giác mát lạnh nơi vết thương trên trán.
“ Cảm ơn chị Thuận Nga.”
Thực ra trong không gian của cô đã có linh tuyền, dù không bôi thuốc thì vết thương trên trán cô cũng sẽ không để lại sẹo như kiếp trước. Nhưng lòng tốt chân thành của Lưu Thuận Nga khiến cô cảm thấy ấm áp. Kiếp trước cô quá đắm chìm vào quá khứ, bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Hứa Chi Miểu lấy tiền ra, nhưng Lưu Thuận Nga nhất quyết không nhận, còn bảo cô đem thuốc về bôi ba lần một ngày. Thấy chị ấy kiên quyết, Hứa Chi Miểu suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Vậy chị bán trứng gà cho em nhé. Chị có bao nhiêu em mua hết.”
Sợ Lưu Thuận Nga không đồng ý, cô vội nói thêm:
"Em bị thương, cần bồi bổ. Chị thương tình bán cho em đi.”
Hiện giờ giá trứng gà trên thị trường là ba hào một cân, mỗi cân khoảng 10 quả. Cuối cùng Hứa Chi Miểu mua được 27 quả trứng từ chỗ Lưu Thuận Nga, để lại một tệ rồi nhanh chóng rời đi.
Chu Thụ Cát không có nhà, chuyến đi lần này của Hứa Chi Miểu không thu thập được tin tức hữu ích nào, nhưng vô tình cô lại có một ý tưởng kiếm tiền. Dù kế hoạch cần suy tính kỹ hơn, ít ra cũng không về tay trắng.
Hứa Chi Miểu cố gắng không suy nghĩ quá nhiều chuyện Tần Liệt, tạm gác việc dò la tin tức sạt lở ở Thanh Hà lại. Cô còn rất nhiều việc phải làm trước khi Tần Liệt trở về.
Về nhà, Hứa Chi Miểu đặt thuốc và trứng gà xuống rồi đi vòng vào bếp. Nhà bếp của nhà họ Tần dựng tạm bợ, nhìn sơ qua chỉ có một cái bếp lớn, một tủ cũ và đống củi dựa vào tường.
Hứa Chi Miểu nhìn quanh, không khỏi bật cười. Xem ra Vương Xuân Phân đã quyết tâm để cô nhịn đói, không chỉ để cái chung gạo trống trơn mà cả diêm, muối và chút dầu còn sót lại cũng bị khóa chặt trong tủ. Nếu là kiếp trước, chắc chắn Hứa Chi Miểu sẽ thấy tuổi thân.
Nhưng bây giờ cô chỉ thấy nực cười, không biết Vương Xuân phân định đi bao lâu, nếu không quay lại trong 10 ngày nửa tháng, cũng không đến nỗi cô phải chết đói. Hơn nữa cô còn có không gian của riêng mình. Hứa Chi Miểu không hề bực bội, cô quay vào phòng dọn dẹp qua loa. Khi thấy mặt trời dần khuất về phía tây, cô ra vườn hái ít hành lá, định tối nay làm món trứng hấp.
Hứa Chi Miểu được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ, chưa bao giờ làm nụng nhưng lại nấu ăn khá giỏi. Ai từng ăn món cô làm đều khen ngon.
Món trứng hấp rất dễ làm. Cô đập mấy quả trứng, thêm nước và một ít muối, khuấy đều rồi vớt bỏ bọt nổi, thêm chút hành lá, hấp cách thủy khoảng 10 phút là có món trứng hấp thơm phức.
Trứng gà ở thời đại này không nuôi bằng thức ăn công nghiệp, quả nào cũng là trứng gà ta chính hiệu, hấp lên vàng ươm, điểm chút sắc xanh của hành lá rất bắt mắt.
Hứa Chi Miểu ăn vài miếng, cảm nhận trứng mềm mịn, thơm ngon vô cùng. Không biết có phải cô cho thêm nước linh tuyền không, món trứng hấp lần này dường như thơm ngon hơn hẳn.
Khi ăn món mình tự tay làm, Hứa Chi Miểu cuối cùng cảm thấy bình yên và hạnh phúc, như đặt chân lại thực tại, cảm nhận sự tồn tại của bản thân rõ ràng hơn. Nhưng sự bình yên ấy nhanh chóng bị phá vỡ.
“ Mùi thơm quá, là mùi trứng hấp.”
Từ ngoài cổng, Tần Kế Binh vừa từ huyện thành trở về đã ngửi thấy mùi thơm phức, miệng chảy nước miếng, vội chạy vào sân.
Món trứng hấp không phải thứ có thể ăn hàng ngày, chỉ mới ngửi thôi đã khiến cậu ta thèm không chịu nổi. Phía sau cậu ta, Vương Xuân Phân cũng đem mặt chạy vào bếp, nhăn mặt mắng lớn.
"Con hồ ly tinh này, sao mày dám lấy trộm trứng của tao?”
Niềm vui của bà ta chưa kịp vào nhà đã bị chặn đứng. Mùi trứng thơm thế này, con hồ ly hứa chịu chắc đã lấy hết trứng trong nhà làm món rồi. Vương Xuân phân giận đến bốc hỏa, giọng mắng càng lớn.
“ Nhà chỉ có bấy nhiêu trứng mà mày ăn hết sạch, đồ lười biến, còn trộm đồ trong nhà. Nếu không trả lại, tao không để yên.”
Đến cả bữa cơm cũng không yên ổn. Hứa Chi Miểu cau mày, chậm rãi đưa miếng trứng cuối cùng vào miệng, thản nhiên đáp.
"Không trả.”
“Cái… cái gì?”
Vương Xuân Phân như nghe điều không thể tin nổi, mất mấy giây mới phản ứng lại. Bà ta tức điên.
“ Mày dám nói lại lần nữa?”
“ Tôi nói…”
Hứa Chiểu đặt bát xuống, kéo dài giọng,
“ Không trả ~.”
Vương Xuân Phân định nổi giận tiếp, nhưng thấy Hứa Chi Miểu nhìn mình, cô nhếch môi nói.
"Trứng này tôi tự mua, sao phải trả?"
"Cái gì? Cô tự mua."
Vương Xuân Phân sững người, nhanh chóng tiến đến tủ, mở khóa. Trước khi đi, bà ta đếm kỹ mọi thứ, khóa hết trong tủ, thiếu một hạt gạo cũng không bỏ sót. Vương Xuân phân mở tủ, thấy rõ còn nguyên mấy quả trứng tròn trịa, không thiếu quả nào. Hứa Chiểu nhìn bà Lục Lọi, cười lạnh.
“ Bà nghĩ ai cũng như bà, ăn trộm bị bắt quả tan, mất mặt đến tận trời.”
Hứa Chiểu đang nhắc đến chuyện cũ của Vương Xuân Phân. Mấy năm trước, bà từng lén hái rau trong vườn Lưu Thuận Nga và bị bắt quả tang, hai người cãi nhau to, trưởng thôn phải hòa giải, từ đó hai người không đội trời chung.
Mặt Vương Xuân phân đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng vẫn không chịu lép với trước Hứa Chi Miểu, lớn giọng.
"Mày nói mày mua trứng lấy đâu ra tiền? Mua ở đâu? Không phải trộm trứng nhà này thì chắc trộn ngoài."
Hứa Chi Miểu bật cười, không ngần ngại khiêu khích.
"Sao tôi lại không có tiền?
“ Trưa nay tôi vừa lấy từ bà hai tệ tiền thuốc. Trứng tôi mua của chị Thuận Nga trên đường về.”
Hứa Chiểu nhìn vẻ mặt lúng túng lúc đỏ lúc đen của Vương Xuân Phân, khẽ cười.
“ Đang làm gì đấy?”
Ngoài sân nhà họ Tần, một người đàn ông trung niên mặc áo chàm xanh đứng nghiêm nghị, nhíu mày trầm giọng hỏi.
Hứa Chi Miểu quay lại, nụ cười nhanh chóng tan biến. ‘Vở kịch chính thức bắt đầu rồi.’ Cô nghĩ