Ngẫm lại cũng đúng, chỉ có điều độ thân mật này chỉ là khía cạnh tinh thần hay còn liên quan đến các khía cạnh khác. Chẳng lẽ để đạt mức 100% cô phải chủ động với Tần Liệt? Hứa Chi Miểu lập tức đỏ mặt, khóe mắt ngập tràng sự lúng túng.

“ Chuyện gì vậy?”

 Tần Liệt tan ca trưa, trên đường đã nghe chuyện xấu hổ của Vương Xuân Phân. 

“ Anh Tần, mẹ kế anh hình như ngã khá nặng, chắc phải nằm yên ít nhất chục ngày ấy.’

 Hoàng Hữu Lương vừa hóng chuyện vừa tặc lưỡi, còn đưa tay định đập vai Tần Liệt nhưng trượt mất. Tần Liệt đến bờ sông, rửa sạch bùng đất trên người, ánh mắt cụp xuống, dường như chỉ quan tâm xem đã rửa sạch hết chưa. 

Vương Xuân Phân không may tự ngã khiến bản thân bị thương, thế là tránh được việc anh phải ra tay, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn. 

Thấy anh không phản ứng, Hoàng Hữu Lương tò mò hỏi.

 "Anh Tần, sao không đợi về nhà rửa cho tiện?”

 Với những người làm đồng như họ, việc rủa ráy ngay lập tức không phổ biến, phần lớn để bẩn nguyên như vậy về nhà, thậm chí có khi mệt còn ngã lăn ra giường mà chưa kịp lau rửa. Nhưng từ khi cưới vợ, Tần Liệt lại làm những việc người ta khó hiểu. 

Ví dụ lần trước tan ca, anh lại vòng ra bờ sông hái quả dâu chín, loại quả chỉ có bọn trẻ con trong làng thích ăn.  Tần Liệt thản nhiên đáp.

“ Dính bùn khó chịu. Miểu Miểu thích sạch sẽ, anh không muốn để cô thấy mình lôi thôi mà ghét bỏ.”

 Vắt khô gấu quần, anh hỏi.

 "Cậu có rửa không?"

 Hoàng Hữu Lương vội xua tay.

 "Không… không cần đâu." 

Nhìn Tần Liệt hồi lâu, anh ta bỗng hỏi.

 "Anh Tần, chè đậu xanh hôm nay vợ anh mang đến có phải cho Đường Tinh Luyện không? Ngọt dịu uống ngon thật đấy.”

 Dừng một lát, anh ta cảm tháng. 

"Anh Tần, anh cưới được vợ chuẩn rồi đấy. Trước đây đi làm đồng đâu có nước đường, tôi cũng muốn cưới vợ thành phố, nhưng vấn đề là nuôi không nổi."

 Con thỏ lần trước,  rồi lần này lại nước uống, Hoàng Hữu Lương ghen tỵ vô cùng.

 "Vợ có hơi tiểu thư thì sao? Tiểu thư mềm mại, nhìn đã mắt." 

Người nói vô tâm, người nghe lại để ý. Sắc mặt Tần Liệt hơi đổi, nắm tay siết chặt, khớp ngón tay căng cứng. Anh chỉ buông một câu mà Hoàng Hữu Lương không hiểu.

“ Của tôi.”

 Anh cưới Miểu Miểu không phải để cô chịu khổ. Vợ anh được cha mẹ cưng chiều hơn chục năm, những gì nhà họ Hứa từng cho cô anh cũng có thể cho, thậm chí nhiều hơn, phải kiếm nhiều tiền hơn.  Xem ra hàng hóa vẫn chờ thêm một thời gian nữa.

“ Hữu Lương, vài ngày nữa cho tôi mượn xe đạp của cậu nhé.”

 Buổi chiều, Hoàng Hữu Lương và Tần Liệt kéo xe thồ chở những món nội thất vừa làm xong về nhà, gồm một chiếc bàn ăn, tám chiếc ghế, một tủ thấp và vài ghế đẩu nhỏ. Những món đồ này vừa đặt vào căn nhà lập tức giống tổ ấm thực sự rất đẹp. Diệp Tú Chi vừa sờ tay lên bàn ghế vừa cười rạng rỡ. Hứa Chi miểu giữ Hoàng Hữu Lương lại ăn cơm tối. Thấy trời còn sớm, cô suy nghĩ một lát rồi cầm hai lạng đường trắng kéo nhẹ áo Tần Liệt nói:

 "Em để phần cơm cho anh, hay anh đi thăm bà ấy một chút?"

 Bà ấy ở đây tất nhiên là Vương Xuân Phân. Nửa ngày trôi qua, mạng lưới thông tin của các bà cô trong làng đã lan truyền chuyện xấu hổ của Vương Xuân Phân khắp nơi. Hứa Chi Miểu là người đứng sau mọi việc, trong lòng cô rất hả hê, nhưng để Tần Liệt không bị dị nghị, cô vẫn phải làm bộ như không có chuyện gì.

 Tần Liệt ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hiểu ý cô, anh khẽ nắm tay Hứa Chi Miểu nói:

 "Không cần đâu, Miểu Miểu không cần thiết."

Trong mắt anh, tất cả của anh đều ở ngay trước mặt. Những lời đàm tiếu của người khác chẳng đáng để tâm. Còn về Vương Xuân Phân, người phụ nữ từng bắt nạt Miểu Miễu, anh đã không khiến bà ta tổn thương thêm, đã là nương tay rồi, sao mang quà đi thăm được?

 Nhưng mà Hứa Chi Miểu còn đang do dự thì gói giấy bọc đường trong tay đã bị Tần Liệt cầm lấy. Anh kéo cô ngồi xuống ghế. Tần Liệt đặt bát cơm đầy trước mặt cô, nhẹ nhàng nói:

 "Ngoan, ăn cơm đi." 

Hứa Chi Miểu chưa kịp nghĩ gì thêm, nhìn bát cơm cao ngất, mặt nhăn lại. ‘Nhiều cơm thế này, làm sao cô  ăn hết được? Sao anh lúc nào cũng ép cô ăn nhiều cơm thế?"

Cô nhìn Diệp Tú Chi với ánh mắt cầu cứu, nhưng bà không giúp mà còn gắp thêm đũa thịt xào vào bát cô, vui vẻ nói.

 "Phải ăn nhiều vào, gầy quá rồi." 

Hứa Chi Miểu im lặng. Hoàng Hữu Lương cúi đầu ăn cơm, giả vờ không thấy gì, chỉ mong mình hóa thành tượng đá. Dù cơm nhà anh Tần rất ngon, không khí này làm người độc thân như anh ta thấy ngại ngùng. 

Sau bữa tối, Diệp Tú Chi không chịu nổi buồn ngủ nên đi nghỉ trước. Hoàng Hữu Lương xoa bụng, ợ to một cái, ngượng ngùng cười.

 "Chị dâu nấu cơm ngon quá, em không kìm được.”

 Ở nông thôn, lương thực hạn chế, mọi người thường không hay đến nhà người khác ăn. Hoàng Hữu Lương vốn định kiềm chế, nhưng món ăn quá thơm ngon, anh không kìm được mà ăn no. Anh gãi đầu nói.

 "Chị dâu, xe đạp em lát nữa sẽ mang qua, sau này cần gì cứ gọi em nhé."

 Hứa Chi Miêu mỉm cười đáp.

 "Được, chị không khách sáo đâu."

Lúc này Tần Liệt rửa bát đũa xong, bước ra hỏi.

"Miểu Miểu em định lên trấn mua đồ à?" 

Anh nhớ lần trước Hứa Chi Miểu mang về cả đống đồ, vừa lau tay vào áo vừa nói.

 "Xa lắm, để anh đi cùng em." 

Hứa Chi Miểu ngập ngừng.

 "Không cần, em tự đi được mà." 

Sợ Tần Liệt khăng khăng đi cùng, cô mở to mắt long lanh nhìn anh.

 "Chỉ đi xem thôi, không mua nhiều đâu." 

Giọng Tần Liệt trầm xuống.

"Miểu Miểu!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play