"Ai thế?”

 Ông nhìn về phía phát ra tiếng, nhèo mắt quan sát kỹ rồi hỏi

 "Cháu là con bé Chi Miểu nhà Văn Lương phải không?"

 "Là cháu ạ, chú Trọng Văn." 

Hứa Chi Miểu cầm váy bước đến, nhẹ nhàng đáp.

 "Sao cháu lại đến đây? Mau đi đi để người khác nhìn thấy không hay đâu.”

 Từ Trọng Văn tay vịn gánh phân, mặt mày xám xịt, vội xua tay đuổi cô đi. Hứa Chi Miểu thấy lòng xót xa, cát bụi của thời đại đè lên vai từng con người, tựa như một ngọn núi lớn. 

"Chú đừng lo, không ai thấy đâu." 

Cô cố nén cảm giác cay mắt nói.

"Hôm nay cháu đến không chỉ để thăm chú mà còn có việc muốn nhờ chú giúp." 

Cô nhặt một cành cây, viết vài chữ tiếng Anh lên mặt đất.

 "Cháu muốn hỏi chú biết từ này nghĩa là gì không?" 

Từ Trọng Văn thoáng do dự, nhưng thiên tính của một người thầy trong ông không thể cưỡng lại. Ông bước lại gần, nhìn kỹ dòng chữ Restore.

 “Từ này nghĩa là khôi phục, hồi phục.”

 Đôi mắt ông ánh lên một tia sáng lạ lùng, lâu rồi mới có dịp giảng giải kiến thức. Nhưng tiếng thở phì phò của đàn bò đằng sau nhanh chóng kéo ông trở lại, thực tại đầy trĩu nặng. Ông không hỏi vì sao cô cần biết từ này, chỉ quay đi khoát tay.

 "Đi nhanh đi, sau này đừng đến nữa, đây không phải nơi cháu nên đến." 

‘Khôi phục. Hóa ra từ trong không gian mang ý nghĩa là khôi phục’. Hứa Chi Miễu trầm ngâm suy nghĩ, nhìn dáng vẻ cam chịu của ông, cô chỉ có thể cố gắng an ủi.

 "Chú Trọng Văn, chú hãy tin cháu, không lâu nữa chú sẽ thoát khỏi cảnh này." 

Nhưng sự tiên tri của cô dựa trên việc cô biết trước lịch sử. Còn với người đang sống trong khổ đau, thời gian dài đằng đẳng đã mài mòn hết hy vọng, làm sao có thể dễ dàng thắp lên niềm tin vào tương lai.

 Từ Trọng Văn quay lưng lại với cô, tiếp tục công việc dọn dẹp mà không nói thêm lời nào. Hứa Chi Miểu cắn môi, chậm rãi rời đi. Cô tìm một chỗ vắng người, vào không gian lấy trái cây và thức ăn, nhẹ nhàng đặt bên ngoài chuồng bò. 

“Chú Trọng Văn, cháu biết bây giờ lời cháu nói chẳng có mấy giá trị, nhưng chú hãy kiên trì thêm chút nữa. Hy vọng đang ở ngay phía trước”. 

Lưng ông khẽ run lên, đến khi nghe tiếng bước chân xa dần, ông mới ngẩng đầu nhìn trời, giọng kéo dài như thở than. 

"Hy vọng à?" 

Rời khỏi chuồng bò, trở về nhà, trong lòng Hứa Chi Miểu vẫn còn chút khó chịu. Nhưng sự hạn chế của thời đại không thể thay đổi chỉ bằng ý chí cá nhân. Việc duy nhất cô làm được là giúp đỡ Từ Trọng Văn về mặt vật chất, ít nhất là cho đến khi mọi chuyện có hướng tốt hơn. 

Trong bếp, Diệp Tú Chi đang nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn. Hứa Chi Miểu kìm nén cảm xúc, bước tới định tiếp tục giúp đỡ bà. Thế nhưng bà cụ đẩy cô ra, nhất quyết không để cô động tay vào việc bếp núc. 

“ Ôi chao, việc này có đáng gì đâu. Cháu đi đưa nước xa như thế chắc mệt lắm rồi. Mau nghỉ ngơi đi, cơm chín bà sẽ gọi.” 

Hứa Chi Miểu chỉ biết im lặng. Rõ ràng cô chẳng làm gì nặng nhọc, vậy mà ai cũng nghĩ cô như vừa trải qua cực khổ lớn lao.

 Bước vào không gian bí mật, việc đầu tiên Hứa Chi Miểu làm là kiểm tra ánh sáng phát ra từ khối ngọc. Sau một lúc lâu, tia sáng xanh nhỏ bé mới lóe lên như một nhịp thở.  

Khác với lần trước, con số phía sau độ thân mật đã tăng lên thành 48%. Tăng rồi, dòng chữ tiếng Anh kia có nghĩa là khôi phục. Vậy điều này có phải ngụ ý rằng khi độ thân mật đạt 100%, vật tư trong không gian sẽ tái sinh nguyên trạng? 

Ý nghĩ đó khiến Hứa Chi Miểu không khỏi phấn khích. Nếu đúng vậy thì nhà cô có thể thoải mái ăn uống mà không lo cạn kiệt nữa rồi. Nhưng làm sao để tăng độ thân mật? Cô hoàn toàn không nhớ mình đã làm điều gì đặc biệt để con số thay đổi. 

Suy nghĩ một lúc, Hứa Chi Miểu bỗng nhận ra khối ngọc này là quà Tần Liệt tặng cô. Vậy độ thân mật này có thể chỉ mức độ thân mật giữa cô và anh ấy. Càng nghĩ càng thấy hợp lý. 

Từ một góc nhìn nào đó, không gian trong khối ngọc là sự gửi gắm tình yêu và kỳ vọng của Tần Liệt. Cô chỉ là một nửa chủ nhân, và chỉ khi hai người họ là đôi bạn đời gắn bó trọn vẹn thì không gian mới phát huy tối đa công dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play