Thôi rồi, người này bình thường cô nhõng nhẽo gì cũng đồng ý, nhưng có chuyện lại cứng đầu không nhượng bộ. Ngay lúc Hứa Chi Miểu định từ bỏ chuẩn bị đi cùng Tần Liệt thì loa phát thanh của làng vang lên, giọng đội trưởng Đàm Vĩnh Kiện cất lên thông báo:
"Từ tối nay, mỗi hộ cử một người đi canh đê, 9 giờ tập trung ở sân phơi thóc.”
Thông báo được phát lại ba lần. Hứa Chi Miểu đứng trong sân, nhìn các hộ gia đình cũng đứng nghe phát thanh bàn tán.
"Nước lại dâng rồi, không biết mưa ở đâu trên thượng nguồn."
“ Ôi, năm nào cũng vậy, may là đi canh đê được tính công điểm, lần này đi ít nhất cũng vài ngày.”
Thị trấn có thôn Trác Kỳ tọa lạc ngay trên lưu vực nhánh sông lớn, cách thị trấn hơn 10 cây số, hai bên bờ sông được bảo vệ bởi đê dài. Mùa mưa đến, mỗi nhà phải cử ít nhất một người tham gia đội phòng chống lũ trực 24/24, truyền thống đã có nhiều năm.
" Hoàng Hữu Lương đứng dậy, vươn vai cười.
"Xem ra anh Tần không thể đưa chị dâu đi thị trấn được rồi."
Hứa Chi Miểu với đôi mắt hạnh nhân nhìn Tần Liệt, giọng có chút ấm ức.
"Anh nhất định phải đi sao?"
Tần Liệt im lặng gật đầu. Cô hiểu đây là nũng nịu vô lý, cả đội ai cũng phải đóng góp, gia đình họ cũng không ngoại lệ, nhưng lo lắng vẫn hiện rõ. Công việc giữ đê không chỉ khổ cực, ăn ngủ không ngon mà còn nguy hiểm. Nếu nước dân cao bất ngờ thì sao? Cô sợ.
Tần Liệt bước đến, cúi nhìn cô nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu, Miểu Miễu không chỉ có anh, mọi người đều có mặt."
Anh dừng lại, đưa tay khẽ chạm khóe môi cô như trêu đùa.
"Giờ em có thể tự ra ngoài mà không bị anh quản, không vui à?”
‘ Sao cô ấy đáng yêu thế n ày.’ Tần Liệt nắm tay Hứa Chi Miểu dặn dò.
"Tự đi thị trấn thì cẩn thận. Mấy thứ to cần mua chờ anh về rồi tính được không?"
Hứa Chi Miểu cố nén cảm xúc, gật đầu qua loa.
“ Anh cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn, có cơ hội ngủ chút, ăn uống đầy đủ, đừng lo cho em, em sẽ chăm sóc bà nội tốt.”
“ Được.”
Tần Liệt kéo cô vào lòng, ôm chặt, vừa tỏ tình, giờ lại phải xa cô vợ nhỏ, anh không nỡ.
Người lo âu, người vui vẻ cũng có. Vương Xuân phân nửa nằm trên giường, vốn đang tức chuyện mất mặt mấy hôm trước chửi bới không ngừng, nhưng nghe loa thông báo, bà mừng đến đập mạnh đùi làm đau cả eo, hít dài một hơi.
Ngày hẹn với lão Dương què sắp tới, bà đau lưng, không biết làm sao để Tần Liệt đi khỏi nhà. Ai ngờ có người đưa cơ hội đến giữ đê ít nhất bốn năm ngày, đến khi Tần Liệt về, con tiện nhân Hứa Chi Miểu chắc đã bị lão què làm nhục.
Lúc đó Tần Liệt còn cần cô ta sao? Bà ta vừa hả giận, vừa có tiền lại được xem trò vui. Vương Xuân Phân càng nghĩ càng phấn khích, giọng the thé hét:
"Kế Binh, mẹ đói rồi, mau lấy cái đùi gà cho mẹ ăn."
"Ăn cái gì mà ăn? Còn đòi đùi gà hả? Đừng mơ."
Tần Đại Thành từ ngoài đi vào, giọng nén cơn giận. Ông đạp mạnh cửa, mặt tối sầm, hận không thể tát thêm vài cái. Cái thứ đàn bà hư hỏng làm mất mặt ông, lại bắt tốn tiền chữa bệnh, mấy ngày nay chẳng làm được gì, cả nhà chỉ còn nước nhịn đói. Cơn giận dâng cao, ông tiến gần Vương Xuân Phân, thấy bà co rúng, gằn giọng.
"Tôi phải đi giữ đê, con gà đó để cho con trai ăn. Bà mà động vào tôi đánh gãy chân bà."
Vương Xuân phân cuộn người, quay mặt đi ấm ức, giọng run run.
“Biết… biết…rồi.”
Đội chống lũ đã đi được bốn ngày. Theo tin từ Tần Liệt, họ sẽ còn phải canh giữ đê tiếp. Hứa Chi Miểu dù lo lắng nhưng không để mình rảnh rỗi. Cô lấy từ không gian hơn 20 cân táo, chuối, nho, kèm gạo, bột, dầu mang ra chợ đen trấn bán cho nhị bá. Đổi được gần 50 đồng và đống vé tem linh tinh.
Trên đường về, cô mua hai chú gà con mang về. Thế nhưng không biết do cô đa nghi hay thực sự có chuyện, mấy ngày nay cô luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi.
“ Bà ơi, dạo này nhà có gì kỳ lạ không? Có người lạ đến chẳng hạn.”
Hứa Chi Miểu ngừng tay, để bộ quần áo may dở cho Tần Liệt sang một bên, càng nghĩ càng thấy bất an, hỏi vọng ra sân nơi Diệp Tú Chi ngồi.
Thời này thu nhập nông thôn eo hẹp, không tiền mua thực phẩm bổ dưỡng, mỗi nhà nuôi vài con gà mái lấy trứng bồi bổ. Nhà khó khăn thì bán trứng lấy tiền. Diệp Tú Chi xem hai chú gà con như báo vật, ngồi tỷ mẩn cho ăn, rãi thức ăn xuống đất, vừa làm vừa ngẩng nhìn Hứa Chi Miểu hỏi.
"Người lạ?"
"Không thấy ai. Sao thế?"
Hứa Chi Miểu nhíu mày, lắc đầu.
"Không có gì, chắc cháu nhìn nhầm."
Cô suy nghĩ mãi không ra ai gây chuyện với mình. Ngoài Vương Xuân Phân và Tần Đại Thành, cô chưa đắc tội ai trong làng. Tần Đại Thành đi đội chống lũ, Vương Xuân Phân bị đau lưng, chắc không ra ngoài. Nhưng hai lần đóng cổng sân gần đây, cô thoáng thấy vạt áo lướt qua bụi cỏ. Chẳng lẽ cô nhìn nhầm? Cảm giác bất an lớn dần, cô âm thầm suy nghĩ.
Diệp Tú Chi cho gà ăn xong, phủi tay đi đến dây phơi thu quần áo, vừa làm vừa cười nói.
"Nhà bé Tí thế này làm gì có chuyện lạ. Con bé này suốt ngày nghĩ linh tinh. Ủa, quần áo con đâu hết rồi? Thiếu cái áo nhỉ?”
Bà ôm đóng quần áo lật tìm, ngạc nhiên hỏi. Tim Hứa Chi Miểu đập lỡ nhịp, cô đặt cây kim xuống, bước nhanh đến bà. Đống quần áo đó cô giặt tối qua, ngoài đồ lót ra, tất cả áo quần được phơi ngoài sân. Trời nắng không gió, sao quần áo tự dưng biến mất?
“ Con không có thu vào.”
Cô kiểm tra, quả nhiên chiếc áo hoa nhí của mình đã bay mất. Cô trầm mặt đáp, có vẻ cảm giác cô không sai. Thật có người lén theo dõi cô, nhưng người đó chỉ mò vào sân lúc không ai để ý, chỉ lấy trộm một chiếc áo, rốt cuộc muốn gì? Chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng không có lời giải.
Để tránh làm Diệp Tú Chi lo lắng, Hứa Chi Miểu viện lý do qua loa về người theo dõi và lấy trộm áo, chỉ khi bắt được mới biết mục đích. Cô nheo mắt, cảm thấy chuyện không đơn giản.
Chiều muộn, Diệp Tú Chi ra ngoài hái cỏ cho lợn. Bà cụ vốn không quen ngồi yên, gần đây sức khỏe khá hơn, nhất quyết ra đồng kiếm công điểm, nói mình là gánh nặng nhà, không thể cứ ngồi ăn không mãi. Cô biết không khuyên được, đành thỏa hiệp cho bà ra cắt cỏ mỗi ngày.
Diệp Tú Chi vừa đi, nhà chỉ còn mình Hứa Chi Miểu. Dù trời bớt nóng so với trưa nhưng cái oi bức đến chiều vẫn chưa tan. Hứa Chi Miểu bận dọn dẹp, đổ mồ hôi thì nghe tiếng gõ cửa cọc cọc bên ngoài.
“ Nhà Tần Liệt ơi, có ai không?”
Cửa kêu kẹt khi cô mở, ngoài sân là bà tiền trong làng. Hứa Chi Miểu hơi khó hiểu.