Mấy cô gái vỡ lẽ đồng thanh thán phục.
“ Hóa ra Tần Liệt vì bị Lý Phương Phương từ chối nên cưới Hứa Chi Miểu, nhưng cách anh chăm sóc cô ai cũng tưởng là yêu thật, hóa ra bất đắc dĩ.”
Cánh đồng lúa bạc ngàn, cây mà xanh mướt như tấm thảm lớn giữa trời, gió thổi qua, cây lúa xô đẩy tạo thành sóng xanh cuộn trào. Tần Liệt xoay cổ giãn căng cơ do cúi lâu. Phía sau Hoàng Hữu Lương hì hục đào mương, thở hổn hển.
"Anh Tần, anh làm nhanh thế, chừa đường sống cho người ta chứ?”
Tần Liệt liếc con đường không đáp. Ngay khi Hứa Chi Miểu xuất hiện trong tầm mắt, anh bị cô thu hút hết sự chú ý. Khuôn mặt trắng trẻo, eo nhỏ, cổ dài thanh tú lộ ra ngoài, đẹp đến không ai rời mắt.
"Chi Miểu, em đến đây làm gì?"
Cô chưa đến gần, anh đã nhanh chóng chống tay leo lên đường, đến trước mặt nhận giỏ từ tay cô.
Hứa Chi Miểu quen cách gọi ấy, thấy nhẹ nhõm khi đưa giỏ, cô mỉm cười nhàn nhạt, lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh rồi chỉ về giỏ.
"Em sợ anh khát, mang nước cho anh đấy."
Nói xong quay sang Hoàng Hữu Lương vẫy tay.
"Anh Hoàng, tôi cũng mang cho anh một bát chè đậu xanh mau uống khi còn mát."
Biết mấy ngày nay Tần Liệt làm chung với Hoàng Hữu Lương đào mương, cô mang hai bát chè, vừa vì thân thiết, vừa vì mượn xe đạp của anh ấy nên trả ân tình.
“ Có phần tôi nữa a. Ngại quá.”
Miệng Hoàng Hữu Lương nói vậy nhưng tay thật thà trèo lên, mặc ánh mắt lạnh lùng của Tần Liệt mở nắp giỏ lấy chè.
"Gọi anh Hoàng thôi mà, có cần thế không?"
Món chè đậu xanh do cô cả buổi sáng chuẩn bị, lột vỏ đậu, Ninh nhỏ lửa cho nhuyễn, lọc lấy nước thêm đường phèn rồi để trong nước giếng mát lạnh. Món giải nhiệt tuyệt vời cho ngày hè.
"Ngon quá."
Hứa Chi Miểu nhìn Hoàng Hữu Lương uống ừng ngực, rồi mang bát còn lại đến trước Tần Liệt, nhẹ giọng.
"Uống đi, kẻo nguội mất ngon. Hay anh muốn uống chút nước trước?”
Nước này là nước linh tuyền cô lấy từ không gian, cũng để trong nước giếng làm mát. Mấy ngày qua cô pha nước linh tuyền với nước thường cho Tần Liệt và Diệp Tú Chi uống. Sức khỏe họ có vẻ tốt hơn.
Tần Liệt nhận bát bằng một tay, tay kia nắm lấy tay Hứa Chi Miểu, vốn dính hơi nước lau lên áo mình, trả lời lạc đề.
"Gọi tên cậu ta là được."
Hứa Chi Miểu khựng lại, không hiểu anh nói ai. Hoàng Hữu Lương đang vùi mặt bát chè ngẩng lên hét.
"Anh Tần, anh nhỏ mọn quá rồi đó."
Hứa Chi Miểu chớp mắt, cuối cùng hiểu ra. Cô mỉm cười, mắt ánh lên nét tinh nghịch.
‘Sao trước đây không nhận ra người đàn ông này lại hẹp hòi vậy nhỉ?’
“ Chè đậu xanh mát lạnh của chị dâu thật ngon. Cảm ơn chị nhé.”
Hoàng Hữu Lương uống cạn đặt bát vào giỏ quẹt miệng.
“ Chị dâu cứ gọi tên tôi là được, không thì tôi sợ anh Tần đánh người mất.”
Tần Liệt ngượng ngùng ho khan, ngửa cổ uống hết bát chè lạnh. Hứa Chi Miểu cười gật đầu, bàn tay nghịch ngợm khẽ cào lòng bàn tay anh.
Tần Liệt: ≧'◡'≦
Hoàng Hữu Lương gãi đầu nhớ ra chuyện.
“ À đúng rồi chị dâu, mấy cái bàn ghế chị đặt bố tôi làm xong một số rồi. Chị xem khi nào tiện để tôi mang qua.
Hứa Chi Miểu vui mừng.
“ Thật à? Tốt quá.”
Nhà chẳng có bàn ghế gì, ăn cơm phải đứng rất bất tiện. Cô suy nghĩ rồi nói.
"Thế thì hôm nay luôn, tiện thể tôi thanh toán tiền công cho chú Chí Tường.”
Cũng đến lúc thực hiện lời hứa với nhị bá, đi bán vật phẩm kiếm tiền càng nhiều càng tốt. Tần Liệt uống ngụm nước lớn, nói với Hoàng Hữu Lương.
"Tối nay tôi mượn xe kéo, vận chuyển đồ sẽ tiện hơn."
Anh xếp bát và bình nước vào giỏ rồi quay sang nhẹ nhàng vén lọn tóc mái ướt mồ hôi của Hứa Chi Miễu gọn về phía sau. Ngón tay thô ráp chạm nhẹ vùng da non mới lành trên vết thương, động tác dịu dàng vô cùng.
“ Miểu miểu trời nắng, giỏ này nặng lắm để anh mang về sau khi xong việc.”
Hứa Chi Miểu: -.-
Hoàng Hữu Lương quay đi giả vờ không nghe, nghĩ thầm: ‘anh Tần đúng cưng chiều quá, giỏ rỗng thế mà nặng gì chứ?’
Chiếc giỏ bị Tần Liệt kiên quyết giữ lại, còn Hứa Chi Miểu thì hai tay trống không khi trở về, trên đầu đội một chiếc lá sen do Tần Liệt hái từ ao, sợ cô bị ánh nắng gay gắt chiếu vào, tay không cầm gì, đường về nhà bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn dưới cái nắng oi bức.
Cô thở phào, dự định về chuẩn bị bữa trưa, tiện thể vào không gian xem cần lấy gì để mang đi bán. Đi được nửa đường, từ xa cô đã nhìn thấy chuồng bò của làng. Hứa Chi Miểu cắn môi, suy nghĩ một lát rồi rẽ bước đi về phía đó.
Làng Trác Kỳ có cả ruộng cạn và ruộng nước, vào mùa xuân việc canh tác chủ yếu dựa vào bò để cày bừa. Hai con bò trong chuồng được xem là báu vật của cả làng. Nhưng chăm sóc báo vật này không hề đơn giản. Bởi quý giá nên người trong coi phải hết sức cẩn thận. Họ không chỉ phải ở lại chuồng bò để chuẩn bị thức ăn và dọn dẹp vệ sinh mà còn chịu trách nhiệm khi bò mắc bệnh hoặc gặp sự cố. Thậm chí hai con bò này được coi trọng hơn cả con người.
Công việc chẳng ai muốn nhận vì vừa nặng nhọc lại không có lợi lộc gì. Cuối cùng nhiệm vụ này thường rơi vào tay những người nghèo khổ nhất trong làng bị cả làng coi khinh. Người đang chăm sóc chuồng bò hiện tại là Từ Trọng Văn.
Khi bố mẹ Hứa Chi Miểu còn sống, họ luôn thương cảm ông, thường lén lúc đưa thức ăn giúp đỡ.
Chuông bò vào mùa hè từ xa đã bốc mùi hôi thối đến mức làm người ta khó chịu. Hứa Chi Miểu nhíu mày, rón rén bước đến gần.
Từ Trọng Văn trong ký ức cô còn tiều tụy hơn hiện tại. Ông gầy gò mặc chiếc áo xám rách lỗ chỗ, chiếc kính trên mũi đã vỡ một bên, chỉ còn mảnh nhỏ bám trụ, trông thật tả tơi. Ông đang cúi lưng gánh phân bò ra ngoài, khi bước đi thì chân ông bị trẹo, gánh phân nghiêng mạnh, suýt ngã nhào.
"Chú Trọng Văn, cẩn thận!"
Hứa Chi Miễu hốt hoảng hét lên. May thay Từ Trọng Văn giữ được thăng bằng, lão đảo đứng thẳng lại.