Ngay khi bước chân thứ ba, cây lau mục dưới chân gãy rắc một tiếng, mất điểm tựa, bà ta trượt chân ngã ngửa ra sau, mông chạm đất mạnh bụi bay mù mịt.
“ Ái daà!”
Tiếng hét thảm của bà ta làm rung vùng nước gần đó, cỏ lau và sinh vật dưới sông hốt hoảng lao đi tứ phía. Hứa Chi Miểu liếc qua, thấy con Vịt nước màu nâu hoảng loạn lặn sâu xuống nước.
“ Chuyện gì vậy? Sao thế?”
Trên cánh đồng, các cô bác và dì lớn tuổi nghe tiếng ồn ào, bỏ việc, tụm năm tụm ba đến chỗ Vương Xuân phân. Hứa Chi Miểu đứng dậy, phủi có vụng trên người giả vờ bị thu hút cũng tò mò đi tới, nhưng thấy chỗ đó bẩn nên đứng cách xa một hai mét quan sát, chỉ thấy Vương Xuân Phân nằm sõng xoài trên đất, miệng kêu "Tôi.. tôi” không ngớt.
Quần bà vốn không ngay ngắn, giờ kéo lệch gần lộ hết phần thân dưới trắng phớ, hai tay giơ cao qua đầu, một tay xoay ngược nắm chặt. Có lẽ lúc ngã vô thức bám vào vật gì, nhưng giờ từ kẻ ngón tay bà ta chảy ra chất lỏng màu vàng khả nghi. Bà ta vừa ngồi trong bụi cỏ mà.
Hứa Chi Miểu nhíu mày ghê tởm, lùi thêm hai bước, những cô bác quanh đó cũng nhận ra mùi hôi thối, bất giác né ra xa hơn.
"Nhanh lên, kéo tôi dậy."
"Ôi, eo, tôi không gãy chứ?"
Vương Xuân Phân không nhận ra ánh mắt khinh bỉ của mọi người, chỉ thấy đau đớn vùng eo và xương cục, vùng tay đòi giúp. Nhưng khi tay bà vung ra, một cục chất vàng rơi thẳng xuống mặt bà ta. Mọi người Hứa Chi miểu lùi nhanh hơn, liếc nhìn đám đông tránh xa, tay vừa cầm giỏ vòng qua vừa vô tình đổ thêm dầu vào lửa.
“ Trời ơi ghê quá. Ai mà không giữ vệ sinh thế này chứ?”
Đám đông bắt đầu xôn xao. Vương Xuân Phân vốn không làm được nhiều việc, lâu nay mọi người đã có ý kiến. Nay bà ta lười nhát, tự làm mình ra nông nổi này. Không ai cười bà ta thì cười ai.
“ Vương Xuân Phân, cô ngã chuẩn quá đấy, vừa khéo ngồi thẳng vào chỗ của mình luôn.”
“ Đúng rồi, ha … ha…ha, quần không mặt ngay ngắn, hở hết rồi.”
“ May mà không có đàn ông ở đây, không thì mất mặt chết.”
“ Thật ghê tởm. Trong làng nói mãi phải giữ vệ sinh, cô cứ vậy chẳng phải tự chuốt họa sao?”
Vương Xuân Phân đau nhức khắp người, mặt và tay đầy mùi hôi thối, nghe lời chế nhạo không kiên dè từ mọi người, mặt mũi mất sạch, mắt trắng giã đảo một vòng rồi ngất xỉu.
Hôm nay do phải mang nước đến cho Tần Liệt, Hứa Chi Miểu vội rời đi, không ở lại đến cuối. Trong khi đó, các bà thím ở rụng nhìn nhau bàn tán rồi cắn răng dìu Vương Xuân Phân đến nhà y tá thôn.
Đi tiếp là con đường lớn trống trải, không bóng cây che nắng, ánh mặt trời gây gắt thiêu đốt mặt đất, không khí rung rinh như khói. Hứa Chi Miểu tay xách giỏ, tay kia lau mồ hôi trên trán.
Hôm nay cô không buộc tóc hai bím như thường lệ mà cột đơn giản đuôi ngựa. Áo hoa nhí nền nả cùng váy dài qua mắt cá chân đung đưa theo bước chân, trong thanh thoát như cơn gió nhẹ. Một nhóm thanh niên trí thức đi ngang qua, ánh mắt bị hút về phía cô. Có người thầm thì
“ Cô ấy trắng thật đấy. Về quê bao lâu mà da vẫn trắng thế?”
Người khác đáp.
"Không trắng sao được. Cha mẹ còn thì được chiều, giờ cha mẹ mất đến người đàn ông bên cạnh cũng không để cô ấy làm việc nặng.”
Nhóm năm sáu người, thời gian xuống nông thôn khác nhau, người lâu người mới, ai cũng thấm thía cực nhọc nơi thôn quê.
Ấy vậy mà Hứa Chi Miểu sống thoải mái, càng ngày càng xinh đẹp, rạng rỡ hơn cả cái thành phố, khiến ai cũng vừa ghen vừa thán phục.
“ Cô ấy đúng số hưởng.”
Một cô gái huýt nhẹ người bên cạnh trêu.
“ Hứa Chi Miểu đẹp thật, nhưng về được yêu thích thì không ai qua Phương Phương được đúng không?”
Mọi ánh mắt tập trung về cô gái nhỏ nhắn trong nhóm. Lý Phương Phương gương mặt tái nhợt, môi mím chặt, yếu ớt như người không khỏe. Một cô gái mặt vuông, miệng nhọn phản ứng đầu tiên, vốn trông chờ lợi ích từ Lý Phương Phương nên hùa theo.
“ Đúng rồi, đúng rồi, Hứa Chi Miểu sao bằng Phương Phương? Bố mẹ Phương Phương làm công nhân nhà nước, anh trai thương yêu, xuống nông thôn bao lâu nhà cô ấy gửi đồ tiếp tế không thiếu món gì, sợ cô ấy khổ.”
“ Đúng vậy, Phương Phương ở đây luôn được các thanh niên nam săn đón, ai cũng tranh giúp cô ấy làm việc. Chúng ta có muốn cũng không bằng, bởi Phương Phương là người đẹp nhất nhóm trí thức này.”
Những người khác cũng thi nhau tân bốc, lời nói đầy vẻ xu nịnh. Thực tế, nhàn sắc Lý Phương Phương chỉ dễ nhìn còn xa vẻ đẹp tuyệt trần của Hứa Chi Miểu.
Nhưng từ khi đến đây, Lý Phương Phương hào phóng chia sẻ đồ ăn thức uống. Dù lòng mỗi người có toan tính, cuộc sống khổ cực ở thôn quê khiến họ không thể không để ý, chỉ cần có lợi là tân bốc. Chỉ có hai thanh niên không nói gì, nhìn nhau rồi lặng lẽ đứng sang bên.
Lý Phương Phương nghe lời khen mặt khá hơn, đặt tay lên ngực, dịu dàng nói khiêm tốn:
"Mọi người đừng nói quá, tôi đâu được như vậy, chỉ vì mọi người tốt bụng, tinh thần tương trợ mà giúp tôi thôi. Tôi luôn xem mọi người là đồng chí, không nghĩ gì khác."
Nói vậy nhưng lòng cô đầy hả hê, tận hưởng lời tâng bốc trước mặt. Dù công việc đồng án cực nhọc, đến nông thôn cũng có lợi. Nhìn đám phụ nữ này, chỉ cần cho chút lợi ích là họ bám lấy như ruồi, khác hẳn không khí thành thị. Lý Phương Phương khẽ cắn môi, ánh mắt đầy đắc ý.
“ Phúc khí Hứa Chi Miểu, chúng ta có muốn cũng không với tới được, đúng là dựa đàn ông khác, đâu giống chúng ta làm việc cực bằng tay mình, cực nhưng được sống yên tâm.”
Câu nói vừa khen vừa chê, ngầm ám chỉ Hứa Chi Miểu là cô gái yếu đuối, sống dựa dẫm. Trong thời đại phụ nữ được cổ vũ gánh vát nửa bầu trời, lời này như nhát giao đâm vào danh dự, nhưng vẫn có người không nhận ra, cô gái mặc vuông lập tức thể hiện lập trường.
“ Nói đi nói lại, Tần Liệt mắt kém, không thích Phương Phương mà lại lấy con hồ ly tinh Hứa Chi Miểu. Cô ta còn không xuống ruộng, sao bằng Phương Phương? Sau này Tần Liệt hối hận cho xem.”
Những người khác biết câu này chạm lòng Lý Phương Phương nên không tiếp lời. Trong lòng cô ta tức giận suýt bật ra tiếng hét. ‘Cái đồ ngốc họ Phùng không biết giữ mồm giữ miệng, lời nào nên nói, không nên nói cũng không phân biệt nổi.’
“ Ai nói Tần Liệt không thích tôi?”
Lý Phương Phương buộc miệng rồi biết lỡ lời, cố lấy lại bình tĩnh nói dịu dàng.
“ Sau khi anh ấy cứu tôi, tôi không muốn nên anh ấy mới."
Cô ngập ngừng rồi khẽ nói:
"Thôi, tôi không muốn nhắc chuyện này nữa."
Ngừng một chút, cô làm vẻ khó xử, nhắc:
"Dù sao mấy chuyện này đừng nói ra ngoài, tôi sợ làm tổn thương người khác, không hay."
"Ồ, ra vậy, Phương Phương tốt bụng quá."