Vương Xuân Phân vừa bàn hoàng vừa tức tối quay sang chồng mà phàn nàn.
Tần Đại Thành bị tiếng ồn ngoài sân làm phiền, bước ra với vẻ mặt tối sầm, nghiến răng quát. Ông ta nén giận trong lòng, cảm giác mọi người đều phản bội mình. Tất cả là lỗi của con bé Hứa Chi Miểu kia. Nếu không phải vì nó, làm sao mọi chuyện ra nông nổi này?
“Người kia tìm được chưa?”
Ánh mắt sắc lạnh ông ta chiếu vào Vương Xuân Phân. Bà ta giật mình, lúng túng đáp:
"Tìm tìm rồi."
Tần Đại Thành nhìn bà ta chằm chằm vài giây, rồi cuối cùng giãn mày. Ông ta không tin bà ta dám nói dối mình.
"Được rồi."
Ông ta nhếch miệng cười, quay sang gọi Tần Kế Binh.
“ Kế binh của ba muốn ăn thịt à, mấy ngày tới cha sẽ đi săn sau núi, làm cho con một bữa ra trò nhé.”
Thời gian trôi chậm rãi, vết thương trên trán Hứa Chi Miểu cuối cùng cũng lành hẳn, thậm chí không để lại sẹo nào, chỉ là lớp da mới mọc lên trong còn non mịn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khác biệt đôi chút so với vùng da xung quanh.
“Xấu quá đi mất.”
Hứa Chi Miểu nhăn nhó cầm gương than thở. Từ nhỏ cô đã xinh đẹp và rất ý thức về điều đó, luôn chăm sóc kỹ khuôn mặt mình. Ai chẳng thích xinh đẹp chứ?
Tất cả đều tại Vương Xuân phân đáng ghét kia. Nếu không vì bà ta, cô đâu phải mang vết sẹo xấu xí này chạy khắp nơi sau khi sống lại.
Nếu không nhờ nước linh tuyền, vết thương này chắc chắn để lại sẹo như kiếp trước. Gương mặt xinh xắn của Hứa Chi Miểu chợt phủ một tầng lạnh lẽo, cô nghiến răng ken két vì giận, tuy không muốn chủ động gây chuyện với họ, nhưng suýt nữa bị hủy dung, trả thù nhẹ một chút cũng không sao nhỉ.
“ Để bà xem nào.”
Diệp Tú Chi thấy cô nhăn mặt, dừng tay lại, cười nói,
"Xấu chỗ nào? Đáng yêu quá còn gì."
Bà vừa nói vừa đặt khay chỉ và kim xuống đất, bước tới nâng mặt Hứa Chi Miểu lên xăm soi kỹ rồi trầm trồ.
“ Con dâu nhà họ Tần đúng là có phúc, vết thương lành còn nhanh hơn người thường. Nhìn da vẻ này mà xem, non mịn quá đi mất.”
Hứa Chi Miểu nghe vậy rục đầu lại, ánh mắt tránh né đầy chột dạ. Cô đâu dám để người ta biết tất cả là nhờ nước linh tuyền.
“ Bà ơi, vườn rau mình trồng tốt quá, bà giỏi thật đấy.”
Sợ Diệp Tú Chi tiếp tục chủ đề, cô liếc ra phía sau sân, đổi ngay chủ đề. Bà cụ Diệp Tú Chi vốn cần cù, trước kia ở nhà họ Tần gần như một tay chăm sóc khu vườn, tất cả rau cũ trong nhà đều nhờ bàn tay bà.
Đến đây, bà cũng ngay lập tức bắt tay làm đất, gieo hạt giống theo mùa và chỉ sau vài ngày, mầm non xanh mướt đã ngã nghiêng trong gió. Diệp Tú Chi bước ra cửa sau. nhìn chăm chú rồi ngạc nhiên nói.
" Đúng là thế, mới gieo hạt chưa được bao lâu mà lớn thế này rồi. Kỳ lạ thật."
Hứa Chi Miểu chỉ thỉnh thoảng tưới chút nước linh tuyền, ai ngờ lại có tác dụng thúc cây lớn nhanh vậy. Cô giật mình, lo sợ nói thêm sẽ lộ chuyện, liền đứng phát dậy, ôm cốc chè đậu xanh vừa ướp lạnh ở giếng lên, vội vàng chạy ra ngoài.
"Bà ơi, con mang nước ra đồng cho Tần Liệt đây."
Diệp Tú Chi nhìn bóng nắng rồi quay lại, chỉ thấy lưng Hứa Chi Miểu khuất dần sau cổng. Bà đập đập tay vào đùi, gọi theo.
"Con bé này ít nhất cũng phải đội mũ chứ, kẻo nắng cháy da đấy."
Nhưng Hứa Chi Miểu đã chạy xa mất rồi. Hứa Chi Miểu hai tay xách giỏ, chạy được một đoạn thì bắt đầu bước đi chậm lại. Gần đây, Tần Liệt được phân công ra ruộng nước đầu thôn để đào mương. Từ nhà đến đó phải qua một bãi lau sậy dọc bờ sông, mất hơn 20 phút, cô phải giữ sức mà đi.
Giữa trưa nắng gắt, vừa ra khỏi cửa, cô mới nhận ra mặt trời chói chà đến mức nào. Đi được đoạn ngắn, khuôn mặt cô đã rác đỏ vì nắng. Trong giỏ có bình nước lớn và hai bát chè đậu xanh, đồ rất nặng. Ngón tay cầm giỏ của Hứa Chi Miểu siết chặt đến trắng bệch.
Đến bãi lau sậy, cô đặt vỏ xuống định nghỉ rồi đi tiếp. chưa kịp thở một hơi, vừa quay đầu lại đã thấy bóng người quen thuộc ngồi xổm trong bụi cỏ cao ngang người. Vương Xuân phân quả thật xui xẻo, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải bà ta. Hứa Chi Miểu nhíu mày định đi tiếp, nhưng nghe thấy tiếng phụ nữ làm đồng xa xa vọng tới, giọng đầy khó chịu.
“Vương Xuân Phân, bà ỷ xong chưa vậy? Đi lâu thế? Hay mong bà bị Kim chỉ vá lại rồi? đi làm còn dám lười biến, coi chừng tôi mách đội trưởng đấy."
Hứa Chi Miểu lùi một bước, hơi không người rồi ngồi thục xuống cạnh đó. Xung quanh là lau sậy xanh tươi mùa hè, lá lau dài như thanh kiếm tự nhiên che chắn tầm nhìn. Nếu không nhìn kỹ, không ai biết ở đây có người trốn. Cách đó không xa, Vương Xuân Phân ngồi xổm, mặt đỏ bừng vì cố sức. Hứa Chi Miểu nhăn mặt, bịt mũi vì ghê tởm. Cô biết bà ta đang làm gì?
Ở nông thôn, công việc đồng áng rất gấp gáp, đồng ruộng không có nhà vệ sinh, người dân chưa được giáo dục kỹ nên tiện đâu đi vệ sinh đấy. Bất kể bụi cỏ hay bờ sông, mấy năm nay loa phóng thanh liên tục kêu gọi giữ vệ sinh, nhưng không phải ai cũng nghe. Rõ ràng Vương Xuân Phân là một trong những người không tuân thủ.
“Gọi gọi gọi gọi hồn đấy à. Tao đi xong chẳng phải ra ngay sao?”
Bà ta xì một tiếng, chân tê mỏi do ngồi xổm lâu.
“ Mấy mụ đàn bà nhỏ nhen, sợ làm ít việc hơn người à? Thúc dục suốt, dục đến chết chắc.”
Vương Xuân phân bỉu môi, cúi mặt giật chiếc lá lau gần đó, không thèm nhìn kỹ, lau qua loa rồi đứng dậy kéo quần. Ngay lúc này, Hứa Chi Miểu cúi
2:08:30
xuống nhặt viên đá nhỏ dưới chân ném xuống sông. Viên đá vẽ một đường cong trên không, rời xuống nước keo tỏm vừa đủ để bà ta nghe thấy.
“ Cái gì thế?”
Vương Xuân phân giật mình, dừng tay lại.
2:08:43
Hứa Chi miểu mím môi cười, nhỏ giọng bắt trước tiếng cạt cạt của Vịt rồi ném viên đá thứ hai. Tiếng bỏng rõ ràng. Bà ta tỉnh táo hẳn, tinh thần phấn chấn.
“ Vịt trời quả là vận may đến rồi.”
Vịt trời thịt không nhiều nhưng rất thơm, nấu cùng nấm thì có món canh đậm đà đến mức liếm sạch bát. Không kịp chỉnh quần áo ngay ngắn, bà ta nhìn quanh ruộng thấy đám phụ nữ vẫn cúi lưng chăm bón cành bông, yên tâm vạch cỏ tiến về phía sông.
Nếu để mấy mụ ấy biết thì dù bắt được cũng phải chia vịt, bà ta không muốn chút nào. Từ xa Hứa Chi Miểu chăm chú nhìn, trong đầu lặng lẽ đếm từng bước chân Vương Xuân Phân.
1 2 3