Từ khi nào anh nhận ra thật ra lúc đó bản thân mình chẳng hề ghét những tin nhắn đến từ Lý Thiện Tình?

Trang Tự không nhớ rõ, có lẽ cũng chẳng muốn nhớ rõ.

Sau khi cha qua đời, anh và Hàn Miễu rơi vào thế giằng co khoảng ba tháng.

Anh chạy đôn chạy đáo giữa nhà, trường học, công ty, phòng thí nghiệm và văn phòng luật sư của luật sư Chu, cố gắng tìm kiếm sự ủng hộ, mong sớm tốt nghiệp, muốn làm rất nhiều việc mà gần như chẳng việc nào có thể thực hiện ngay lập tức. Vì mất đi sự che chở của cha, anh đột ngột bị đẩy ra tiền tuyến, không hề có thời gian để chuyển tiếp, phải đối mặt với một xã hội hiện thực mà trước đây anh vốn không cần đối mặt.

Đây không còn là một kỳ thi chỉ có một đáp án đúng, cũng chẳng phải là một giải thưởng chỉ cần đủ thông minh, đủ chăm chỉ là có thể giành được. Không phải việc nhốt mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu học thuật, cũng không phải chỉ cần đưa ra thành quả là có thể kết thúc.

Nhiều năm sau hồi tưởng lại, phần lớn cảm xúc mà Trang Tự nhớ được chỉ là tê dại và mỏi mệt, chỉ có những đoạn ký ức liên quan đến Lý Thiện Tình lại là những khoảnh khắc nhẹ nhõm hiếm hoi.

Rất có thể cũng chính vì vậy, dù về sau quan hệ giữa anh và Lý Thiện Tình lạnh đến mức chạm đáy, hai người đối mặt cãi nhau không biết bao nhiêu lần, thậm chí khẩu khí còn chẳng kiêng dè gì nữa, Trang Tự vẫn không chịu mở miệng hùa theo những lời phê bình của người ngoài dành cho Lý Thiện Tình. Dù cho người đó là Chu Khai Tề.

Ban đầu nguyên nhân khiến anh và Lý Thiện Tình nói chuyện nhiều hơn, là bởi cậu ấy dù ăn nói lung tung rối rắm, nhưng lại luôn có thể xử lý nghiêm túc mọi chuyện quan trọng.

Một ngày đầu tháng Mười Một, Lý Thiện Tình nhắn cho anh một tin, nói rằng mình cuối cùng cũng khỏi bệnh rồi, có thể đi học lại được rồi, thiên hạ đại cát.

Nhưng khi ra khỏi nhà, chị Mary lại bắt cậu ấy phải mặc ba lớp áo trong đồng phục, áo sơ mi bên trong sờ vào cứ phồng phồng lên. Bạn học còn nghi ngờ là cậu ấy béo lên rồi.

Hôm nay có thể có kết quả của vòng tuyển chọn Giải thưởng lớn, cầu mong ông trời phù hộ! Mary đã thắp hương cho cậu rồi.

Dù Trang Tự có trả lời hay không, cậu vẫn có thể vui vẻ một mình mà gửi đến năm, sáu, bảy, tám tin nhắn.

Trang Tự bình thường không phải là người không hồi đáp, nhưng đúng hôm đó thì thực sự không có thời gian để trò chuyện. Buổi chiều trong văn phòng luật sư Chu, họ nhận được một tin không mấy vui vẻ.

Luật sư Chu thời gian trước đã mời hai chuyên gia giám định chữ viết hàng đầu quốc tế, phân tích bản ghi nhớ mà Hàn Miễu cung cấp. Kết quả giám định được gửi về xác nhận rằng chữ ký trên bản ghi nhớ thực sự là của Trang Chí Thành.

Đến nước này, cách hợp lý nhất là bắt đầu cân nhắc đàm phán hòa giải với Hàn Miễu. Nhưng luật sư Chu, vốn đã hiểu rõ cuộc đời cha của Trang Tự, cũng tin tưởng như anh rằng ông chưa từng ký văn bản đó, liền trầm ngâm một lúc rồi nói ông có một giả thuyết khác, cần phải cho người đi điều tra xác minh, mong mọi người tạm thời bình tĩnh.

Trở lại xe, chú út của Trang Tự thở dài nặng nề: “Xong thật rồi!”

Trang Chí Trung vốn là người bi quan và cẩn thận, chưa ra tòa đã như thể thất bại hoàn toàn, ngả người tựa vào ghế mà không ngừng than thở. Một lúc sau, ông bỗng ngồi nghiêm chỉnh lại, đổi góc độ, bắt đầu nói đến việc chọn người điều hành chuyên nghiệp: “Giả sử, giả sử thật sự phải chọn CEO chuyên nghiệp, thì cũng phải để chị dâu – người nắm nhiều cổ phần nhất chọn mới đúng, sao lại để Hàn Miễ nhúng tay vào được?”

Ông nói đầy căm phẫn, Trang Tự im lặng, Chu Khai Tề chỉ phụ họa đôi câu. Trang Chí Trung lại nói: “Dù sao thì chị dâu cũng đã thừa kế cổ phần của anh trai tôi, cho dù có mời CEO chuyên nghiệp, nó cũng chẳng được lợi gì.”

“Chuyện này để sau đi,” Trang Tự nói, “vụ kiện còn chưa bắt đầu.”

Chú út mới chịu yên, ngồi im một lúc rồi bảo: “Vậy thì hôm nay nhất định cậu phải nói chuyện nghiêm túc với Chỉ huy Tiền.”

Rời văn phòng luật sư Chu, Trang Tự và Chu Khai Tề lập tức ra sân bay, bay đến một quân khu để gặp Chỉ huy Tiền – người từng thân thiết với cha anh.

Hợp đồng đầu tiên của Công nghệ Sinh học Vi nguyên với quân đội là do Chỉ huy Tiền đứng ra ký. Hợp đồng đó đã cung cấp phần lớn nguồn vốn cho giai đoạn khởi động của phòng thí nghiệm, nói ông là quý nhân của cha anh cũng không ngoa.

Sân bay họ hạ cánh rất nhỏ, chỉ có một đường băng, nhà ga cũng cũ kỹ. Chỉ huy Tiền cử xe đến đón, đưa họ băng qua thị trấn, rồi men theo những con đường núi gập ghềnh suốt hơn hai tiếng, cuối cùng mới đến nơi đóng quân.

Văn phòng nằm ở tầng hai trong một tòa nhà nhỏ của doanh trại, điều kiện giản dị. Chỉ huy Tiền mặc quân phục, tóc bạc cắt ngắn. Ông mời Trang Tự và Chu Khai Tề ngồi trên bộ ghế gỗ, lính cần vụ pha cho mỗi người một tách trà, coi như là lễ tiếp đón.

Trang Tự chỉ gặp Chỉ huy Tiền một lần trước đó, còn Chu Khai Tề quen thân hơn. Sau vài câu xã giao, Chỉ huy Tiền đi thẳng vào vấn đề: “Trang Tự, tôi không muốn tốn thời gian của nhau. Cậu còn quá trẻ, vẫn đang học đại học, mẹ cậu cũng chưa từng quản lý chuyện trong tập đoàn. Để cậu gánh vác bây giờ là quá sức. Đứng ở góc độ của cậu mà nói, tìm một CEO chuyên nghiệp cho tập đoàn lúc này cũng là quyết định sáng suốt.”

Những lời thẳng thắn kiểu này, gần đây Trang Tự nghe rất nhiều, đã không còn cảm thấy bị xúc phạm hay tức giận nữa: “Tôi hiểu mối lo của ông, nhưng hiện tại, không có CEO nào phù hợp để quản lý Công nghệ Sinh học Vi nguyên hơn tôi.”

“SyncPulse có quá nhiều dữ liệu và công nghệ nhạy cảm dùng cho quân đội, dù đã phân tách nội dung, giao cho người khác cũng không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối.” Trước khi đến, Trang Tự đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong đầu, lý do đưa ra không khó, khó là làm sao giữ vẻ mặt bình tĩnh khi đối diện với ánh mắt không tin tưởng của Chỉ huy Tiền. “Tôi biết Tổng giám đốc Hàn đã gặp ông, chắc chắn cũng đã cam đoan điều gì đó. Nhưng ông ấy thực sự không hiểu quy trình vận hành bên trong phòng thí nghiệm và cơ sở dữ liệu.”

Lần gặp này, Trang Tự vốn không trông mong sẽ được ủng hộ ngay, kỳ vọng lớn nhất cũng chỉ là có thể nêu rõ những rủi ro trong bản ghi nhớ của Hàn Miễu, cố gắng thuyết phục Chỉ huy Tiền giữ thái độ trung lập.

Cha anh là người còn trầm lặng và vụng về hơn cả anh, lúc gặp khó khăn thường chỉ nói: “Cố hết sức,” chưa từng nhắc đến chuyện “phó mặc số phận.”

SyncPulse là tâm huyết của cha anh và toàn bộ nhóm nghiên cứu. Trang Tự muốn giữ vững ước mơ của cha, bảo vệ tính nghiêm túc và thuần khiết của thiết bị y tế giải phóng chậm – dù với anh mà nói, đó là việc khó như lên trời, nhưng anh không thể không cố gắng.

Cuộc trò chuyện kéo dài mấy tiếng, đến khi trời tối hẳn, thái độ ban đầu bực bội và thiếu thiện chí của Chỉ huy Tiền cũng dần dịu xuống, gần như đã bị Trang Tự thuyết phục phần nào. Ông trầm ngâm thật lâu, cuối cùng hứa: “Dù tôi chưa từng nghe cha cậu nói đến chuyện tìm CEO chuyên nghiệp, nhưng với chứng cứ hiện có, bản ghi chép kia đúng là do ông ấy ký. Nếu đúng như cậu nói – có thể chứng minh văn bản là giả, hoặc cậu có thể đạt được thỏa thuận với Hàn Miễu. thì đến lúc đó, tôi sẽ đứng về phía cậu và mẹ cậu.”

Trước bữa tối, Chỉ huy Tiền còn có cuộc họp nên không giữ họ lại dùng bữa.

Hai người rời tòa nhà nhỏ, ngồi trên chiếc xe vượt qua hàng rào dây thép gai được lính gác trang bị vũ trang nghiêm ngặt. Phía trước vẫn là đường núi. Tài xế đưa họ đến khách sạn trong thị trấn, hai bên đường phủ kín cây cối rậm rạp, khiến không gian trong xe trở nên âm u.

Trang Tự cảm thấy nặng nề trong lòng, chẳng biết tương lai sẽ đi về đâu. Chỉ còn mỗi trái tim là còn kiên định: những lý tưởng cha chưa kịp thực hiện, anh nhất định sẽ làm cho bằng được. Chính vào lúc đó, anh nhận được tin nhắn từ Lý Thiện Tình:
“Dự án tôi nộp cho giải thưởng Khoa học và Kỹ thuật Quốc tế đã vượt qua vòng sơ loại cấp thành phố Tân Cảng rồi!”

Lý Thiện Tình hỏi:
“Anh có muốn xem nội dung dự án của tôi không?”

Trang Tự muốn chuyển hướng suy nghĩ, liền đáp:
“Nếu cậu muốn tôi xem, thì cứ gửi đi.”

Chẳng bao lâu sau, Lý Thiện Tình nhắn lại:
“Gửi vào email của anh rồi đó. Nhờ tiền bối từng đoạt giải Nhất tiên đoán giúp em xem có cơ hội đạt giải gì không.”

Đường đi quá xóc, Trang Tự chưa vội mở, cất điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi đến khách sạn nhận phòng, hai người đến quán ăn nhỏ bên cạnh gọi vài món xào, ăn tối trong im lặng, rồi ai về phòng nấy. Trang Tự quẹt thẻ mở cửa phòng, trong phòng tối om. Anh cắm thẻ phòng vào khe lấy điện, đèn mới bật sáng.

Khách sạn ở thị trấn đã có tuổi, nội thất đều cũ kỹ. Trụ giường bóng loáng như bôi dầu, thảm trải sàn phảng phất mùi ẩm mốc, lẫn với mùi thuốc lá và rượu đã thấm vào không khí.

Trang Tự không phải người cầu kỳ hay sạch sẽ thái quá, đặt túi hành lý lên giá, kéo khóa, rồi vào phòng tắm tắm qua loa, thay quần áo, sau đó ngồi xuống ghế tựa, mở máy tính xem tài liệu dự án Lý Thiện Tình gửi. Mới đọc vài dòng, anh đã nhận ra sự thông minh mà cậu không giấu nổi mà dường như cũng chẳng định giấu.

Dựa vào lý lịch của Lý Thiện Tình từng xem qua, tính ngược lại, cậu vừa ôn thi Olympic Sinh học, vừa xin được vào phòng thí nghiệm công nghệ cao của Đại học Tân Cảng để làm thực nghiệm, chuẩn bị cho dự án này.

Bản thiết kế thí nghiệm trông trưởng thành và hiệu quả, dù có giáo sư Triệu chỉ đạo, thì chỉ cần vài dòng mô tả cũng đủ để nhìn ra người thiết kế có tư duy linh hoạt và tố chất cao.

Trang Tự mất hơn một tiếng để đọc toàn bộ tài liệu. Trong lúc đọc, anh chợt nhận ra mình chẳng thể nhớ nổi, lúc mười sáu tuổi, bản thân có được tài năng như Lý Thiện Tình không. Sau khi đóng tài liệu, tâm trạng nặng nề trong anh cũng vơi đi ít nhiều. Cảm xúc tiêu cực tạm thời tan biến, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại, chỉ là không biết nên đánh giá thế nào về cậu.

Nếu Lý Thiện Tình là người bình thường một chút, chắc chắn Trang Tự sẽ nghiêm túc mời cậu sau khi học xong đến làm việc tại  Công nghê Sinh học Vi Nguyên . Nhưng Lý Thiện Tình…

Anh suy nghĩ một lát, rồi nhắn tin:
“Tôi xem xong rồi.”

Chưa đến hai giây sau, tin nhắn mới đến ngay:
“Thế nào ạ?”
“Hồi hộp quá, như đang chờ kết quả chung cuộc ấy.”

“Tôi không có quyền đánh giá đến mức đó.”
Trang Tự nói thật:
“Trong mắt tôi, rất xuất sắc.”

Quả nhiên, Lý Thiện Tình nghe lời khen là bắt đầu giở thói đáng yêu:
“Còn từ nào khác không? Tôi thích nghe dài dài một chút.”

Trang Tự không trả lời, mà hỏi:
“Tôi có vài thắc mắc, cậu tiện giải đáp chứ?”

Lý Thiện Tình lập tức gọi điện tới, Trang Tự bất đắc dĩ phải nghe máy.

“Có chuyện gì vậy?”
Giọng Lý Thiện Tình ở đầu dây kia hớn hở, như thể đuôi sắp vểnh lên trời.

Giọng nói hơi khàn của cậu qua điện thoại không rõ như ngoài đời, khiến lời nói nghe ngây ngô hơn, khi gọi điện thế này thì tính cách hoàn toàn như một đứa trẻ con, khiến Trang Tự tự hỏi ánh mắt sắc sảo khi lần đầu gặp cậu, có phải là anh nhìn nhầm.

Trang Tự, Trang Tự~”
Lý Thiện Tình kéo dài hai lần tên anh, rồi hào hứng đề nghị:
“Anh đến đón tôi đi, mời tôi ăn cơm, rồi mình nói chuyện. Anh muốn hỏi gì tôi cũng trả lời hết.”

“Tôi không ở Bân Cảng.”
Trang Tự nói.

“Thế anh ở đâu?”
Cậu tò mò hỏi.

“Đi công tác.”

“À, thật ra tôi nói dối đấy…”
Lý Thiện Tình lí nhí, rồi ngập ngừng thú nhận:
“Tôi cũng không thể ra ngoài, ba mẹ tôi không cho tôi đi ăn.”

Theo lý thì Trang Tự sẽ không hỏi, nhưng hôm đó anh lại hỏi một cách tự nhiên:
“Tại sao?”

“Tôi dễ bị dị ứng,”
Lý Thiện Tình không vui lắm:
“Từ nhỏ tới lớn chẳng mấy khi được ăn ngoài. Ở trường cũng phải mang cơm do Mary nấu, không được ăn ở căn tin.”

“Đồ ăn ngoài cũng chẳng ngon.”
Trang Tự nói thật. Như mấy món xào tối nay chẳng hạn.

Sau câu đó, Lý Thiện Tình im lặng hai giây. Có một khoảnh khắc, Trang Tự tưởng cậu sẽ phản bác, nhưng rồi cậu lại nói:

“Đừng nói chuyện đó nữa, Trang Tự, anh muốn hỏi gì tôi?”

Trang Tự liền không tiếp tục những chuyện vụn vặt, hỏi cậu về những vấn đề không được nhắc tới trong bài dự án nhưng lại phát sinh trong phòng thí nghiệm. Đồng thời cũng bảo:

“Phòng thí nghiệm nano đang thực hiện dự án này. Nếu cậu được duyệt, có thể sẽ được tham gia vào phần có mức bảo mật thấp.”

Lý Thiện Tình lập tức hứng thú, cùng anh thảo luận.

Trò chuyện một lúc, Trang Tự lại phát hiện: chỉ cần đề tài đủ nghiêm túc, những chiêu trò tán tỉnh hoa mỹ của Lý Thiện Tình sẽ tự động biến mất. Ít nhất là khi suy nghĩ, cậu rất yên lặng.

Nhưng điều đó không kéo dài lâu. Khi đã nói hết điều muốn nói, Lý Thiện Tình lại bắt đầu lan man thăm dò:
“Bao giờ bên anh mới tuyển tình nguyện viên thử nghiệm vậy? Tôi mà nói về thể chất thì chắc chắn rất thích hợp làm t*nh nguyện viên. Hay tôi gửi anh bảng kết quả khám sức khỏe năm nay nhé? Anh nhìn vào sẽ hiểu ngay.”

“Không cần gửi. Tôi sẽ không xem.”
Trang Tự bị cậu chen vào khéo quá nên đành từ chối dứt khoát.

Lý Thiện Tình ở đầu dây bên kia bèn tỏ ra khó chịu, phát ra mấy tiếng thở dài vừa trẻ con vừa khó hiểu.

“Tôi thật sự rất muốn khỏe mạnh hơn một chút,” cậu nói với Trang Tự, “Tôi không muốn bố mẹ phải lo cho tôi nữa. Bây giờ cơ thể tôi thế này, không biết bố mẹ còn phải lo lắng đến bao giờ. Nếu có thể xếp hàng đăng ký, anh có thể giúp tôi thử một suất được không? Tôi có thể trả tiền, tài khoản của tôi vẫn còn rất nhiều.”

Cậu nói thật đáng thương. Trang Tự nghĩ một lúc rồi đáp: “Đợi sau khi điều kiện tuyển tình nguyện viên được công bố, tôi sẽ để ý giúp cậu. Nhưng nếu cậu muốn cấy ghép, cuối cùng vẫn phải có luật sư Chu ký tên mới được.”

“Được rồi được rồi,” Lý Thiện Tình làu bàu, “Cứ tưởng là điều kiện tuyển là do anh định ra chứ.”

“Không phải tôi, giờ tôi cũng chẳng có quyền hạn gì nhiều cả.” Trang Tự nói.

“Tại sao vậy?”

Không rõ vì sao, Trang Tự cầm điện thoại lên thì bất giác nhớ lại ánh mắt ban chiều của Chỉ huy Tiền. Ánh mắt ấy đầy cảm thông, nhưng không hề có niềm tin. Những người khác trong ban giám đốc công ty cũng giống như vậy.

Anh không có ai để tâm sự, không thể tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ ai, kể cả mẹ mình. Người duy nhất anh muốn nói chuyện, lại chính là cái người lạ lùng tự nhiên gọi điện đến kia.

“Trang Tự, anh cúp máy rồi à?” Lý Thiện Tình hỏi. “A lô? A lô?”

“Vụ kiện vẫn chưa xong,” Trang Tự cân nhắc kỹ từ ngữ rồi đáp, “Tôi cũng không có chức vụ gì trong tập đoàn, nên chưa có quyền.”

“Anh sẽ sớm có thôi,” Lý Thiện Tình lập tức thay anh bảo đảm, “Đến lúc đó nhớ đưa tôi vào danh sách nhé.”

Trang Tự không muốn tranh cãi với cậu ấy về những chuyện thiếu chín chắn như vậy, bèn im lặng. Lý Thiện Tình lại nói: “Nếu sau này cơ thể tôi khỏe mạnh rồi, tôi cũng có thể cống hiến cho Công nghệ Sinh học Vi nguyên đó chứ! Dù người thông minh thì nhiều, nhưng thông minh như tôi thì đâu phải lúc nào cũng có.”

Cậu nói cũng chẳng sai, nên Trang Tự cũng không nghiêm túc từ chối nữa.

Dù cuối cùng sự thật là, Lý Thiện Tình chưa từng gia nhập Công nghệ Sinh học Vi nguyên. Cậu quá thông minh và lanh lợi đến mức không cần phải bước vào phòng thí nghiệm của người khác, vẫn có thể nhận được số vốn đầu tư khổng lồ.

Điều khiến Trang Tự luôn giằng xé chính là - anh mãi không biết, cái người Lý Thiện Tình mười sáu tuổi khi ấy, người đã nói những lời kia qua điện thoại, liệu có thành thật không.

Anh mãi không biết, Lý Thiện Tình lúc đó có phải vẫn chưa trở nên tinh ranh như sau này.

Mỗi lần vô cớ nhớ lại, Trang Tự đều hy vọng rằng, sự phức tạp nơi cậu ấy là thứ phát sinh trong một thời khắc nào đó về sau. Nhưng trong lòng lại hiểu rõ - Lý Thiện Tình từ đầu đã là một người như vậy rồi.

Những lời an ủi và lấy lòng mà cậu dành cho Trang Tự, những lần khoe khoang trí thông minh, đều là vì cậu muốn đạt được mục đích của mình.

Còn về những lần dây dưa vô lý, làm phiền thái quá, cũng chỉ là một đứa trẻ được nuông chiều, cố giành lấy món đồ chơi không thuộc về mình mà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play