Biết nguyên nhân sự tình, trong nháy mắt Lý Thuần Ý liền trở nên nước mắt lưng tròng, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy Chu thị thật là đáng thương!
"Từ nhỏ ta đã được tỷ tỷ nuôi lớn, không nhớ rõ mẫu thân trông như thế nào." Lý Thuần Ý dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp cọ cọ lên ngực trượng phu giống như mèo con, nức nở nói: "Sau này ta nhất định sẽ coi người là mẫu thân ruột của mình mà hiếu thuận thật tốt.”
Lang Thế Hiên nghe xong lời này không biết tại sao lại run lên, ngoài tầm mắt của Lý Thuần Ý, biểu cảm trên mặt hắn lập tức trở nên kỳ quái, có trào phúng, có chán ghét, còn có một loại thương xót nồng đậm không nói ra được.
Lý Thuần Ý là một cô nương nói được làm được, đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, nàng quả nhiên chạy đi thỉnh an Chu thị, hơn nữa lần này bởi vì tới quá sớm cho nên lúc nàng đi vào, Chu thị còn đang trang điểm.
"Mẫu thân, chào buổi sáng...tẩu tử." Lý Thuần Ý ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Chu thị nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
Ngược lại Triệu Hội Tâm ở bên cạnh nói một câu: “Đệ muội tới rồi.”
Chu thị là người tin Phật, điều này thể hiện rõ qua cách bài trí trong phòng ngủ của bà, không có bất kỳ đồ vật gì quá mức xa hoa, tất cả đều vô cùng đơn giản, nhiều nhất có thể nhìn thấy một chút hoa văn hoa sen gì đó trên dụng cụ, trong phòng, thứ duy nhất có thể tính là đáng giá đại khái chính là lư đồng bốn tai của Phật Kim Cương đốt đàn hương kia.
Thực sự đơn giản mà!
Lý Thuần Ý nhìn mẹ chồng của mình, trong mắt tràn ngập khâm phục, nàng nghĩ đây chính là bản tâm thật mà tỷ tỷ từng nói, tuyệt không bị phú quý mê hoặc là đây!
"Nương, con giúp người vẽ lông mày!" Lý Thuần Ý vừa nói, vừa lấy một loại tốc độ nhanh như chớp, tự nhiên lấy từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra một cây bút nhỏ, thoáng chấm nhẹ mực từ nghiên đá, rồi trong khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng liền dùng ngón tay nắm lấy cằm Chu thị: "Đừng nhúc nhích!" Nàng nghiêm túc nói.
Sắc mặt Chu thị phát xanh, bà sống lâu như vậy, chưa từng có ai dám đối với bà như vậy, trong lòng muốn lập tức nổi giận, nhưng đối phương lại đã bắt đầu ra tay, không chỉ thế, người ta vừa vẽ, cái miệng nhỏ nhắn vừa líu ríu không ngừng: "Nương à, hàng lông mày của người vốn đã rất đẹp rồi, vừa đen vừa đậm, căn bản không cần tô nhiều, chỉ cần khẽ vẽ viền một chút là được, hơn nữa đừng vẽ kiểu đuôi mày thấp dài, trông vừa ngốc vừa thiếu sức sống, quan trọng hơn là không hợp với khuôn mặt người, người ấy à, vẫn thích hợp nhất với kiểu lông mày ngang rõ nét, khí khái sáng sủa thế này... Nhìn xem, có phải đẹp hơn rất nhiều hay không!"
Chu thị nghe vậy theo bản năng liếc nhìn gương đồng trước mặt, cũng không biết có phải là bị người nào đó tẩy não hay không, bà vậy mà lại thật sự có một loại cảm giác, dường như quả thực nhìn đẹp hơn một chút.
"Đúng vậy." Đại tẩu Triệu Hội Tâm là người tốt, lập tức ở bên cạnh phụ họa: "Hàng lông mày này vừa vẽ lên, mẫu thân trông như trẻ hơn vài tuổi vậy đó.”
"Phải không! Phải không!" Lý Thuần Ý cười đắc ý, đồng thời nháy nháy đôi mắt to trong veo với mẹ chồng, nói: "Không chỉ trẻ tuổi, người nhìn còn thân thiện hơn không ít đấy!"
"Ý của con là, trước kia ta không thân thiện nữa hả?" Sắc mặt Chu thị bỗng trở nên sa sầm.
Triệu Hội Tâm thấy vậy thần sắc đột nhiên nghiêm túc, không dám lên tiếng nữa, nhưng bên cạnh nàng ấy là người mặt dày như tường thành, không hề e ngại, ngược lại còn làm nũng nắm lấy cánh tay mẹ chồng, lắc qua lắc lại không ngừng: "Ay da mẫu thân! Người đừng bắt bẻ con mãi mà… Con vốn là đứa vụng về, miệng lưỡi cũng không khéo, người phải khoan dung cho con nhiều một chút nha!”
Chu thị như một con lật đật bị nàng đẩy qua đẩy lại, trong lòng muốn nổi giận nhưng chẳng hiểu sao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười tươi làm nũng kia, lửa giận lại chẳng thể nào bộc phát được nữa.
Triệu Hội Tâm nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ cúi đầu, trong lòng không biết vì sao lại có cảm giác khác thường.
Kể từ ngày đó, quả nhiên Lý Thuần Ý đã thay đổi vẻ lười biếng ngày xưa, trở nên ngày ngày đến thỉnh an Chu thị. Đương nhiên, giờ giấc đến thỉnh an của nàng chẳng mấy cố định, có lúc sáng sớm đã tới, có lúc mặt trời lên cao nàng mới vội vàng chạy đến. Nhưng bất kể nói thế nào, cho dù có là điểm danh cũng được, tóm lại ngày nào Lý Thuần Ý cũng sẽ ghé qua lắc lư một chuyến.
Mẹ chồng Chu thị vẫn chưa thật sự thân thiết với nàng, vứt mặt lạnh vẫn luôn là chuyện thường ngày, thậm chí có lúc còn không muốn gặp.
Lý Thuần Ý cũng không cảm thấy mất mặt, mẹ chồng không muốn gặp, chắc chắn là bởi vì hiện tại đang bận việc khác, cho nên nàng đợi một chút là tốt rồi... Đúng lúc thời tiết ngày càng ấm áp, nàng liền cho người dùng lông chim trĩ may thành cầu đá, dẫn theo đám nha hoàn chơi đá cầu trong sân, tiếng cười, tiếng hò hét, tiếng chạy nhảy náo động khiến cả tòa Tĩnh An Đường chẳng còn phút nào yên tĩnh nổi nữa!
"Ngươi nói xem! Có phải nó cố ý chọc tức ta không?" Mỗi khi đến thời điểm ấy, Chu thị trong phòng liền như biến thành một con cá nóc phồng to, gần như muốn ngửa mặt lên trời gào thét vì tức giận, mà Chu ma ma tâm phúc của bà thì vui tươi hớn hở trả lời: "Sao lại thế được ạ? Theo lão nô thấy, nhị nãi nãi là người tâm tư đơn thuần, nàng ấy muốn thân cận với người đó!”
Nói đi cũng phải nói lại, vị này đúng là một nhân vật kỳ quái, người khác bị lạnh mặt đôi ba lần đã sớm rút lui, chỉ riêng nàng lại như không có việc gì, vẫn cứ muốn thế nào thì làm thế ấy. Huống chi nàng còn sở hữu một gương mặt khiến người ta không nỡ trách mắng. Người nói nặng với nàng cũng thấy lương tâm của mình không yên.
Cứ như vậy, cuộc sống ngày qua ngày trôi đi trong sự u sầu của Chu thị, mà kinh thành cũng dần bước vào tiết trời oi nóng, tháng năm rốt cuộc đã tới, tại Lang phủ, trong tháng này, chính xác là tại Tây viện mà nói là Tam cô nương của Tây phủ, Lang Mạn Mạn sắp xuất giá rồi, tất cả nghi thức như xem tiểu định, đối bát tự của nàng đều đã xong từ sớm, hôm nay nhà trai mang sính lễ tới, hôn sự này chẳng mấy chốc nữa sẽ chính thức cử hành.
Dựa theo tục lệ triều đình, khi nữ nhi trong nhà xuất giá, nữ quyến trong tộc đều phải tham gia thêm đồ cưới. Dù rằng phần lớn đều không biếu tặng vật quý giá, chỉ cần dăm ba đôi khuyên, miếng ngọc hay khăn tay, túi thơm tự làm, coi như có chút tâm ý là đủ.
Lý Thuần Ý với thân phận làm tẩu tẩu họ, tất nhiên cũng phải tham dự việc thêm đồ cưới này, mà món nàng tặng chính là một cây trâm hoa bướm tơ vàng khảm hồng ngọc. Nó được đựng trong một cái hộp gỗ đàn hương màu đen, đến lúc mở ra, ánh vàng lấp lánh cùng sắc đỏ rực rỡ của viên hồng ngọc to lớn, cộng thêm tay nghề tuyệt đỉnh khiến từng cánh hoa, từng cánh bướm đều rõ nét từng sợi, gần như lập tức khiến toàn bộ nữ nhân có mặt đều bị mê hoặc.
Không có bất kỳ một nữ nhân nào có thể kháng cự được sự mê hoặc của châu ngọc.
Trong phòng lập tức trở nên im ắng, đặc biệt là Lang Mạn Mạn làm người trong cuộc đã hoàn toàn là trạng thái kinh ngạc đến ngây người.
"Cái này, cái này quá quý giá rồi!" Nàng ấy có chút luống cuống, thiếu nữ mới mười mấy tuổi thường ngày nhiều nhất cũng chỉ mang bạc, ngọc, các loại đồ mạ vàng, loại trang sức này vừa nhìn đã biết quá mức quý trọng, nàng ấy chưa từng có: “Đa tạ tẩu tẩu, nhưng vật này muội không thể nhận.”
"Nhưng đây là tấm lòng của ta." Phạch một tiếng đóng nắp hộp lại, Lý Thuần Ý thẳng tay nhét vào tay đối phương: “Muội không nhận, tức là xem thường ta.”
Lang Mạn Mạn: "..." Ta dám khinh thường tỷ sao?
"Hiên đệ muội nói rất đúng, đều là tấm lòng của tẩu tử, muội nhận lấy đi!" Nghiệp đại tẩu tử lập tức cười ha hả nhận tiếp lời, Lang Mạn Mạn mới đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, vừa cao hứng vừa ngượng ngùng, khe khẽ nói: “Vậy ta xin đa tạ tẩu tẩu.”
Lý Thuần Ý nheo mắt trong veo như nước hài lòng cười một tiếng: "Đừng khách sáo."
Dù sao loại vật này ta còn có mấy cái rương lớn đấy.
Đã sớm biết nữ nhân mổ lợn này là một người "hào phóng", nay lại tận mắt thấy nàng ra tay hào sảng như thế, những người khác không nói, dù sao vị Thắng nhị thái thái kia cũng thầm nôn nóng, gần như lập tức hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải cùng vị đệ muội này "chung sống thật tốt" nha. ( app truyện T Y T )
-
Ngày mười tám tháng năm, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, quả thật là một ngày đại cát khó gặp, chỉ là hôm nay ở trong kinh thành này cũng không biết có bao nhiêu nhà thành hôn. Tam cô nương của Lang phủ cũng chính thức xuất giá vào ngày hôm nay.
Buổi sáng mười giờ, kiệu hoa đón dâu thổi sáo đánh trống tới, Lang Thế Hiên cũng tới tham gia hôn lễ đi cùng đám biểu huynh đệ chạy ra cửa chặn kiệu theo lệ thường. Lý Thuần Ý thì đi theo Chu thị cắm rễ ở trong đám nữ quyến, hôm nay biểu hiện của nàng rất nhu thuận, suốt buổi đều theo sát bên mẹ chồng, gặp ai thì chào người nấy, cần e lệ thì tuyệt đối e lệ.
Hiện tại ngoài kia lan truyền một lời đồn rằng muội muội của Hoàng hậu là Cửu Vĩ Hồ chuyển thế, đẹp đến độ câu hồn đoạt phách, đẹp đến mức có thể câu đi thần hồn của tất cả nam nhân. Ban đầu đám người ấy không tin, hơn nữa còn khịt mũi coi thường là đằng khác.
Đùa à! Nếu thật sự xinh đẹp như vậy thì Hoàng đế kia chẳng phải sẽ tự thu vào hậu cung rồi sao, làm sao còn có thể đến lượt Lang gia. Lại nói, một người sinh ra ở nông thôn, cha ruột lại là đồ tể thì có thể xinh đẹp đến mức nào chứ!!
Nhưng mà, hôm nay, bốp bốp bốp—— Bọn họ như bị vả mặt tập thể. Thì ra thế gian này, thật sự có cái gọi là vẻ đẹp trầm ngư lạc nhạn, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn mà!
...
...
...
Gương mặt đẹp mắt còn chưa tính, vì sao dáng người còn nóng bỏng như vậy chứ!!! Ngực to như vậy, đi ra ngoài không cảm thấy xấu hổ sao?
Xem ra tin đồn không sai, mọi người đỏ mắt phì phì nói: dáng vẻ này, tuyệt đối là hồ ly tinh.
Trong tiếng pháo nổ vang và tiếng la hét của đám người, tân lang vượt muôn trùng thử thách, rốt cuộc cũng phá được cửa đi vào.
Lý Thuần Ý liếc nhìn vị muội phu mới kia một cái từ xa, ừm, dáng vẻ bình thường nhưng vóc dáng rất cao, thân hình rắn chắc, nàng từng nghe Nghiệp tẩu tử nhắc tới vị tân lang này tên là Trương Hoài Ân, là người Ích Châu, phụ thân từng làm Tuần phủ một nhiệm kỳ nhưng nay đã cáo lão hồi hương, hôn sự của hai người này là lúc đại bá Lang gia còn tại thế đã định ra, có chút ý khi bọn họ còn bé, mà tất cả những chuyện kế tiếp đều là thuận lý thành chương, nhưng vào lúc bế tân nương rời khỏi khuê phòng, người tiễn đi lại chẳng phải là Lang Thế Nghiệp hay Lang Thế Thắng, mà chính là lão tứ của Tây phủ, Lang Thế Diễm.
Hắn chủ động yêu cầu xin tiễn tỷ tỷ xuất giá, suốt cả đoạn đường, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên thường ngày tình cảm tỷ đệ nhất định không tệ. Cũng khó trách hắn thương tâm! Lần từ biệt này, về sau cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại. Dù sao, Ích Châu kia cũng thật là xa.