Lúc Lang Anh đi vào Tĩnh An Đường, Chu thị đang ở trước Phật đường tụng kinh làm công khóa, gần đây nhờ “phúc khí” của tiểu nghiệt chướng kia, ngay cả thời gian bà bái Phật cũng ít hơn trước kia nhiều!

"Phu nhân, lão gia tới." Chu ma ma đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

Chu thị nhắm mắt lại, vẫn là dáng vẻ thờ ơ.

Nói đến phu thê nhà Lang tướng, đúng là một đôi kỳ lạ, hai người họ hiện tại gần như ở trong tình trạng ly thân, Chu thị ở tại Tĩnh An Đường, Lang Anh thì dứt khoát chuyển hẳn vào thư phòng Hạ Lý ở, thỉnh thoảng cảm thấy tịch mịch cũng sẽ đến chỗ hai tiểu thiếp nghỉ lại một đêm, không sai! Lang Anh có hai thiếp thất, một họ Vương, một họ Trịnh, đều là thu nạp khi còn trẻ, hiện giờ cũng đã là lão di nương cả rồi, hai người ấy cũng chưa từng sinh con lần nào.

Sau khi kiên trì hoàn tất công khóa trong ngày, Chu thị vái ba vái trước tượng Phật, rồi dưới sự dìu dắt của Chu ma ma, bà mới đứng dậy đi gặp Lang Anh.

Phu thê hai người đối diện ngồi một lúc, cuối cùng vẫn là Lang Anh nói chuyện trước...

"Có một chuyện có lẽ phải làm phiền nàng.”

"Tâm Vũ sắp trở về rồi. Vì để tránh phiền toái, để cho nó ở lại nơi này của nàng một đoạn thời gian đi."

"Ta đã tìm cho nó một mối hôn sự không tệ, để nó xuất giá từ phủ Tể tướng, cũng xem như hoàn thành ân tình của phụ thân nó đối với ta năm xưa.”

Chu thị nghe đến đó, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, hiển nhiên chẳng có bao nhiêu thiện cảm đối với vị cô nương tên Tâm Vũ kia, theo lý mà nói với tính tình của bà, nếu trong lòng không muốn thì nhất định sẽ từ chối thẳng, nhưng lần này chẳng biết tại sao sau khi trầm mặc một chút, bà lại nói một câu: ta biết rồi. Tuy rằng khẩu khí vẫn rất không kiên nhẫn nhưng cuối cùng lại đồng ý.

Lang Anh nghe vậy biểu lộ trên mặt quả nhiên dễ nhìn hơn một chút, vì vậy lại ngồi thêm chốc lát rồi mới đứng dậy rời đi.

Chân trước ông vừa mới đi, Chu ma ma liền bật cười, Chu thị liếc mắt nhìn bà ấy, có chút bất mãn.

"Phu nhân chớ trách." Chu mụ mụ mím môi, cười khanh khách nói: "Lão nô chỉ là cảm thấy, tuy thường ngày người lạnh lùng nhưng trong lòng chung quy vẫn thương Nhị gia và Nhị nãi nãi."

Chu thị nhắm mắt lại, lạnh lùng nói một câu: "Không biết ngươi đang nói cái gì."

Sau khi Lang Anh đến thăm thê tử được năm ngày, một chiếc xe la hai bánh bọc vải dạ đen tiến vào từ cửa hông phủ Tể tướng, Chu ma ma đã sớm nhận được tin tức chờ ở nơi này, bà quay về phía xe la, cười kêu lên: "Trâu cô nương." 

Nghe thấy âm thanh, chiếc xe kia quả nhiên lập tức ngừng lại, qua một lát sau, bên trong có hai cô nương đi ra một trước một sau, một người trong đó tuổi tác khá nhỏ vừa nhìn đã biết là nha đầu, mà người khác mặc váy hoa văn mỏng manh màu xanh biếc, chải búi tóc đơn loa kế, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú dịu dàng, vừa nhìn đã biết là chủ tử.

"Chu ma ma." Thiếu nữ hơi cúi đầu, nhỏ giọng kêu một tiếng.

"Phu nhân biết hôm nay Trâu cô nương hồi phủ, đã bảo lão nô tới đón người."

"Không dám làm phiền ma ma." Thiếu nữ thoạt nhìn có chút sợ hãi.

Phải biết, trước kia ở quý phủ, Chu thị xưa nay đối với nàng ta vẫn luôn không hỏi không quan tâm.

"Không phiền, không phiền." Chu ma ma cười cực kỳ hòa khí: "Đúng rồi, có một chuyện ta muốn báo cho cô nương biết, tiểu viện Mai Ảnh Tiểu Trúc mà cô nương từng ở năm xưa vì lâu năm hư hỏng nên đã đổ sập một bên tường, để bảo đảm an toàn, phu nhân đã ra lệnh trùng tu cả viện, cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ có thể để người chịu thiệt mà ở lại Tĩnh An Đường một thời gian."

Thiếu nữ nghe xong lời này, sắc mặt dịu dàng của nàng khẽ tái đi nhưng dưới ánh mắt tươi cười của Chu ma ma, nàng ta còn có thể có lựa chọn nào khác đâu?

****

Khi Lý Thuần Ý gặp được vị Trâu cô nương ấy là vào sáng hôm sau, khi nàng đến thỉnh an mẹ chồng.

“Ơ? Muội chính là Tâm Vũ muội muội sao? Ta là Lý Thuần Ý, tân nương tử của nhị ca muội đấy.”

Trâu Tâm Vũ gần như thất thần nhìn nữ tử trước mặt, bởi vì tâm tình hỗn loạn, nàng ta thậm chí không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Ài, lại thêm một người phàm trần bị nhan sắc của ta làm cho khiếp sợ rồi.

Trong đôi mắt quyến rũ của Lý Thuần Ý thoáng qua một tia bất đắc dĩ, cứ như vậy qua một lúc lâu, Trâu cô nương mới dần lấy lại tinh thần: "Tâm Vũ thất lễ." Sắc mặt nàng ta tái nhợt, thanh âm phức tạp, thấp giọng nói: "Người thật sự là mỹ lệ, nhị ca quả nhiên là có phúc khí." ( app truyện TᎽT )

Lý Thuần Ý nghe vậy ngượng ngùng nở nụ cười, nghĩ thầm: Vị muội muội này nói chuyện thật dễ nghe mà!

Về lai lịch của vị Trâu cô nương này, ngày hôm qua đã có người nói cho nàng biết.

Hoá ra mười mấy năm trước, khi Lang Anh còn chưa là Tể tướng, được tiên đế phái làm Ngự sử Khâm sai đến Giang Nam điều tra một vụ án thuế bạc, trong lúc đi trên đường đã gặp mấy vụ ám sát, trong đó lần nguy hiểm nhất đã may mắn có một nghĩa sĩ rút đao tương trợ, mà vị nghĩa sĩ này chính là phụ thân của Trâu cô nương, nhờ vậy mà Lang Anh mới có thể bình an đến Giang Nam, còn vị nghĩa sĩ kia thì vì thương thế quá nặng mà không qua khỏi.

Lang Anh cảm niệm ân cứu mạng năm xưa, sau khi an táng chu toàn cho người nghĩa sĩ nọ, lại phát hiện trong nhà đối phương chỉ còn lại một cô bé mồ côi, không ai chăm sóc, bèn đưa đứa trẻ ấy về phủ, lấy danh nghĩa thân thích mà nuôi nấng chu toàn. Cho nên, xét trên một số phương diện, vị Trâu cô nương này cũng tương đương với nghĩa nữ của Lang Anh. Lý Thuần Ý gọi nàng ta một tiếng muội muội cũng là chuyện đương nhiên.

"Ta nghe nói bởi vì thân thể muội không khỏe cho nên mới ra ngoại trang tĩnh dưỡng, giờ thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?”

"Đa tạ nhị tẩu quan tâm." Trâu Tâm Vũ hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút khẩn trương, chỉ nghe nàng ta nhẹ giọng nói: “Đều là bệnh cũ nhiều năm, hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Nhưng mà nhìn không giống vậy chút nào, sắc mặt tái nhợt thế kia, cả người như vừa ốm nặng chưa khỏi.

Lý Thuần Ý ồ một tiếng, nhưng dù sao quan hệ giữa hai người cũng chưa thân thiết lắm nên rất nhanh nàng đã dời sự chú ý sang Chu thị, vị mẹ chồng vẫn chưa mở miệng nói lời nào từ nãy đến giờ.

"Nương à..." Nàng cười ngọt ngào, vô cùng cao hứng nói: "Sáng mai con muốn ra ngoài một chuyến, nương xem có được không?"

Chu thị nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cau mày hỏi: "Đi làm gì thế?"

Lý Thuần Ý liền dùng vẻ mặt vui vẻ hân hoan nói: "Gần đây Đông Hưng Lâu mới ra món ngỗng kho mới, nghe nói ngon đến mức cả những vị lão thực khách cũng hết lời khen ngợi, con muốn đi nếm thử xem rốt cuộc có thật sự ngon đến thế không. Món này ăn nóng mới ngon, nguội rồi là hương vị kém đi nhiều, cho nên nhất định phải đến tận nơi ăn mới được.”

Dưới gầm trời này sao lại có con dâu thèm ăn như vậy chứ, Chu thị cau mày, há miệng định từ chối răn dạy thêm, nhưng mà còn không đợi bà nói cái gì, chỉ thấy Lý Thuần Ý chắp hai tay trước ngực, chẳng những trên mặt lộ vẻ làm nũng, cả người còn uốn éo trên chiếc ghế gỗ lê hoa: "Nương à, người tốt nhất trên đời, chắc chắn sẽ đồng ý mà phải không, nếu con không được ăn ngỗng kho, buổi tối chắc chắn sẽ trằn trọc không ngủ nổi mất, nương ơi, con cầu xin người đó, đồng ý đi mà!”

Chu thị trầm mặt nhìn con dâu út của mình giống như con giòi béo múp bò trên ghế hoa lê xoay tới xoay lui, ra vẻ nếu như người không đáp ứng thì e rằng nàng sẽ lăn xuống đất mà giãy đành đạch cho xem.

Một hai ba, hít sâu một hơi.

Chu thị trừng mắt nói: "Mang theo gia đinh đi, không cho phép gây chuyện."

"Được được, cảm ơn nương, nương thật tốt, nương là mẹ chồng nhân từ nhất trên thế giới..." Lý Thuần Ý hoan hô một tiếng, lời hay cũng tuôn ra như mưa. 

Trâu Tâm Vũ ở bên trợn mắt há mồm nhìn màn này, biểu tình trên mặt giống như nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ không thể lý giải. 

Triệu Hội Tâm vẫn luôn yên lặng không nói gì, có chút lý giải nhìn nàng ta một cái, đúng rồi, ai có thể nghĩ tới vị muội muội của hoàng hậu nương nương này lại có cá tính bất thường như vậy chứ?

Bước chân gần như nhẹ như không khí từ chỗ Chu thị đi ra, Trâu Tâm Vũ không trở về chỗ ở của mình ngay mà là sau khi suy nghĩ một chút, nàng ta đi Tây phủ cách vách. Ôn thị thấy nàng ta, nói mấy câu hàn huyên, sau đó, nàng ta liền bị Ngũ cô nương Lang San San gần như không kịp chờ đợi kéo đi vào trong phòng mình.

"Tâm Vũ tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về rồi!" Lang San San nắm hai tay của nàng ta, ánh mắt có chút đỏ hồng.

Hai người họ xem như lớn lên cùng nhau, là đôi bạn khuê phòng thân thiết, thậm chí tình cảm mà Lang San San đối với nàng ta thậm chí còn sâu đậm hơn tỷ muội nhà mình rất nhiều.

"San San..." Trâu Tâm Vũ nhìn nàng ta với vẻ mặt cảm động và buồn bã, chỉ nghe nàng thở dài nói: "Trên đời này, e rằng chỉ có muội là thật lòng mong ta trở về.”

"Làm sao có thể chứ, Tâm Vũ tỷ tỷ không cần nói như vậy, thúc phụ... thúc phụ cũng rất thương tỷ mà!”

Nhưng cho dù có thương mấy thì cũng không phải cha ruột của nàng.

Trâu Tâm Vũ lắc đầu, thần sắc có chút sa sút.

Vẻ mặt yếu đuối vô lực lại không nơi nương tựa, quả thật khiến người khác nhìn thấy liền thương xót, không phải sao? Lang San San vừa thấy, trong lòng lập tức trào dâng một cơn bất bình thay nàng.

"Nói cho cùng đều là do người nữ nhân kia! Nếu không phải nàng ta cứ phải chen vào thì chắc chắn nhị ca đã cưới tỷ làm chính thất rồi!”

"Đừng nói lung tung." Trâu Tâm Vũ nghe đến đó, trong mắt lập tức hoe đỏ, chỉ nghe nàng thì thầm: “Ta và ca ca chỉ là tình huynh muội đơn thuần, tuyệt không có gì khác.”

Sao lại không có ý gì khác?

Tình ý của tỷ đối với nhị ca, ai trong hai phủ này mà không nhìn ra?

Lang San San vô cùng thích Trâu Tâm Vũ, trong lòng cũng mong đối phương có thể trở thành người Lang gia chân chính, chỉ tiếc... chỉ tiếc... bị nữ nhân kia tu hú chiếm tổ chim khách.

"Vậy bây giờ tỷ định làm gì?" Lang San San lo lắng hỏi: "Ta nghe đại tẩu nói hôn sự của tỷ gần như đã được bá phụ quyết định rồi." Nước mắt to như hạt châu chẳng biết từ khi nào đã rơi xuống không ngớt, Trâu Tâm Vũ khóc như mưa sắp không thở nổi, chỉ nghe nàng ta vô cùng đau thương nức nở nói: "Còn có thể làm sao đây...Ta chẳng qua chỉ là một cô nương cô độc không nơi nương tựa, số mệnh như bèo dạt, ngoài việc thuận theo ý trời, còn có thể làm gì khác?”

Trâu Tâm Vũ thích nhị ca đến mức nào, Lang San San hiểu rõ hơn ai hết.

Nếu là trước kia, có lẽ nàng ta sẽ đề xuất, nếu tỷ thật sự không nỡ như vậy, không bằng ở lại làm thiếp cho nhị ca, với tình nghĩa của hai người, nghĩ hẳn nhị ca cũng sẽ không bạc đãi tỷ, nhưng hiện tại —— cho dù là Lang San San thì cũng không thể không thừa nhận, hồ ly tinh Lý thị kia thật sự là quá mức xinh đẹp, có quốc sắc thiên hương sống sờ sờ như vậy tồn tại, Tâm Vũ tỷ tỷ đừng nói là phần thắng, chỉ sợ ngay cả cảm giác tồn tại cũng không còn lại bao nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play