Kinh thành, ngõ hẻm Ngưu Giác.
Một cỗ xe la phủ vải đen dừng lại trước cổng một phủ đệ thâm sâu tĩnh mịch, chiếc xe kia tiến lên gõ cửa, chỉ chốc lát sau đã có người gác cổng tới trả lời, hai người cách cửa trong ngoài hỏi han mấy câu, gác cổng lập tức lộ ra nụ cười hòa nhã, cung kính mời cỗ xe la tiến vào.
"Nhớ chưa, lát nữa gặp cô cô của cháu, không được nghịch ngợm, phải ngoan ngoãn một chút." Trên xe la là một phụ nhân áo xanh dặn dò một đứa bé.
Đứa nhỏ kia xem chừng chỉ chừng năm sáu tuổi, diện mạo khôi ngô lanh lợi, nghe tổ mẫu dạy dỗ cũng chỉ lơ mơ gật gù rồi liền tò mò vén rèm cửa sổ muốn nhìn ra bên ngoài: “Bà, đây là phủ Tể tướng ạ?”
Phụ nhân khẽ gật đầu, trên gương mặt không giấu được vẻ tự hào xen chút dè dặt.
Phụ nhân này họ La, nhà chồng họ Triệu. Bà có một nữ nhi, năm mười lăm tuổi được gả cho trưởng tử của Tể tướng đương triều. Mối hôn sự này, nói thế nào đi nữa cũng là nhà họ trèo cao, trèo cao, trèo quá cao, nhưng mà thời thế vận mệnh, nữ nhi của bà, Triệu Hội Tâm mặc dù gả vào nhà cao cửa rộng nhưng mà phu quân cũng không phải người sống thọ, thành thân chưa đầy ba năm đã bị một trận phong hàn đoạt mạng, cứ thế mà về chầu trời, đáng thương nữ nhi tuổi còn trẻ đã thủ tiết, nếu không phải dưới gối còn có một khuê nữ bên gối an ủi, chẳng biết những ngày ấy sẽ khổ sở đến nhường nào!
Đang suy nghĩ thì xe la ngừng lại, hai bà cháu xuống xe, lập tức có một bà tử trung niên mặt mũi hiền lành cười cười đi tới đón, miệng nói chào lão phu nhân, chào tiểu thiếu gia.
La thị hiển nhiên nhận ra bà tử này, biết bà ta là người bên cạnh nữ nhi, nét mặt căng thẳng cũng giãn ra vài phần, lại vẫn hơi lúng túng hỏi: "Có cần đến thỉnh an thân gia phu nhân trước không?”
Bà tử trung niên kia liền cười nói: "Chẳng may hôm nay là mười lăm, phu nhân đến Đại Phật tự dâng hương, lúc này không có ở phủ.”
La thị biết mình không cần đi gặp lão thân gia chanh chua kia, lo lắng trong lòng lập tức tan biến chín phần, cả người cũng thoải mái hơn không ít. Thế là, được ma ma kia dẫn đường, hai bà cháu xuyên qua không biết bao nhiêu đường, bước qua không biết bao nhiêu cánh cửa, cuối cùng hai bà cháu cũng đến được nơi cần đến, một tiểu viện thoạt nhìn cực kỳ thanh tĩnh.
Ài! Đây cũng là chuyện không có cách nào, dù sao cũng là nữ nhân mới mất phu quân, không thanh tĩnh thì còn biết sao nữa?
Vào đến viện, lại được dẫn thẳng vào nội thất, rất nhanh, La thị đã gặp được trưởng nữ của mình —— Triệu Hội Tâm.
"Nương!" Một tiếng gọi khẽ chứa đựng bao nhiêu chua xót cùng kích động.
Ánh mắt La thị nhất thời ướt át, bà cụ nhìn nữ tử trước mắt, kích động đến môi run rẩy, luôn miệng hô: "Con của ta, con số khổ của ta ơi!” Hai mẫu tử ôm nhau, nhất thời khóc lóc thấu trời.
"Hôm nay là ngày tốt, hai người đừng chỉ lo khóc!" Ma ma đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Còn bao nhiêu chuyện muốn nói kia mà!”
Hai mẫu tử nghe vậy thấy cũng phải, liền lau khô lệ nơi khóe mắt, dìu nhau ngồi xuống chiếc trường kỷ gỗ dẻ bên cạnh.
La thị vội gọi cháu trai tới bái kiến, đứa nhỏ e dè gọi một tiếng: “Cô cô.”
Triệu Hội Tâm vui mừng đến bật cười, liền ôm lấy, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cậu bé: “Đây là Hưng ca nhi đấy sao? Từ khi chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên con được gặp thằng bé đấy!” Dứt lời, nàng lập tức sai người sang phòng bên gọi một bé gái đến.
Cô bé kia cũng tầm sáu bảy tuổi, mặc một bộ áo lụa dày màu thu hương, búi hai búi tóc nhỏ xinh, nhìn qua đáng yêu vô cùng, chỉ là khí sắc có chút không tốt, bệnh tật xiêu vẹo, đi tới gần, rất nhu thuận kêu một tiếng: "Ngoại tổ mẫu."
"Phương tỷ nhi làm sao vậy?" La thị vừa vui vừa lo, liền bế đứa nhỏ lên đặt vào lòng.
Không ngờ Triệu Hội Tâm nghe vậy, vẻ mặt lại ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ này sinh ra đã có chứng hen suyễn, mỗi khi tới mùa đông thì luôn khó chịu một chút."
"Cái này... trị không được sao?"
Triệu Hội Tâm thở dài: "Cha chồng con từng mời Thái y trong cung đến khám, cũng nói là mang bệnh từ trong bụng mẹ ra.”
Nói cách khác chính là bẩm sinh không trị được tận gốc.
La thị nghe được lời này thì tránh không được lại thấy cay đắng thay tiểu tôn nữ, nhưng mà may là, tâm sự của người lớn không ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ, trái lại đôi biểu huynh muội ấy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt sáng ngời như thể vô cùng hứng thú với nhau, chẳng bao lâu đã ríu rít chơi đùa cùng một chỗ.
Triệu Hội Tâm thấy thế liền sai ma ma dẫn hai đứa trẻ ra ngoài chơi. Trong nội thất mới yên tĩnh lại, cuối cùng hai mẹ con cũng có thể nói vài lời thật lòng.
Triệu Hội Tâm hỏi tình hình nhà mẹ đẻ đầu tiên, La thị chỉ mỉm cười gật đầu, nói tất cả đều tốt.
Nhưng nhìn mẫu thân ăn mặc đơn giản đến cực điểm cùng trâm bạc trơn nhẵn, nàng ấy liền biết mọi chuyện không hề như lời bà cụ nói. Lần này La thị đến đây thật sự không phải để cầu cạnh gì, vì thế lúc này cũng không đề cập gì tới chuyện nhà, ngược lại chỉ một mực hỏi han tình cảnh của nữ nhi.
"Ngay cả người như ta cũng nghe nói nhị công tử nhà con sắp cưới muội muội của Hoàng hậu rồi.”
"Vâng." Triệu Hội Tâm gật đầu, bình tĩnh nói: "Thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống rồi, qua năm nay, đến tháng ba sang năm sẽ thành hôn.”
"Ài!" La thị thở dài một hơi, lo lắng nói: "Nàng ta là muội muội ruột của hoàng hậu, thân phận cao như vậy, nếu gả vào, chẳng biết có bắt nạt quả phụ tẩu tẩu như con không.”
La thị nói lời này là có nguyên do, đương kim hoàng hậu nương nương chính là "nhân vật lợi hại" danh tiếng khắp thiên hạ. Nàng ấy vốn chỉ là nữ nhi của một nhà đồ tể giết heo, không rõ vì sao năm xưa lại cứu được Hoàng thượng khi người vẫn còn là Hoàng tử, hai người thành thân ngay trên đất phong. Vốn dĩ, nếu hoàng tử mãi chỉ là Hoàng tử, lấy một nữ nhân xuất thân thấp kém cũng chẳng ai nói gì, dù sao thì năm đó người cũng chẳng được sủng ái bao nhiêu, nhưng mà vận mệnh đôi khi khó hiểu thấu như vậy đấy, các Hoàng tử được sủng ái nhất vì tranh đoạt ngôi vị mà ròng rã chém giết tàn khốc nhiều năm, kết cục lại là kẻ bị khinh thường nhất kia, một đường giẫm lên xương máu huynh đệ mà lên làm Hoàng đế.
Hoàng tử phế vật thành đế vương, nữ nhi nhà đồ tể đương nhiên cũng thuận thế thăng hoa, trở thành đương kim Hoàng hậu.
Lúc mới bắt đầu, ai ai cũng xem thường xuất thân của nàng ấy, chẳng ai đặt vào mắt, nhưng không ngờ nửa năm trôi qua, chỗ lợi hại của nữ nhân này đã bắt đầu lộ ra.
Thứ nhất, nàng ấy có thể khiến Hoàng đế nghe lời răm rắp, ngay cả tấu chương triều chính cũng để nàng xem qua, chuyện triều chính càng là không có không nghe.
Thứ hai chính là, nàng cùng Thái hậu đối đầu mà không hề rơi vào thế hạ phong. Thái hậu muốn nạp phi cho Hoàng đế, nàng liền lập tức đem một đống mỹ nhân, thiếp thất tặng cho con rể của Thái hậu, chính là phò mã của Định Tương công chúa, nữ nhi duy nhất của Thái hậu. Hơn nữa còn khiến Hoàng đế nửa đêm quỳ gối trước cửa cung Thọ Khang, lớn tiếng khóc: “Phụ hoàng à! Người mới băng hà chưa được nửa năm, sao nhi tử có thể vui vẻ mà nạp thêm nữ nhân chứ? Thế là bất hiếu tột cùng mà ~~ Phụ hoàng! Nhi tử nhất định sẽ thủ thân như ngọc… không, là thủ hiếu ba năm!”
Việc này vừa xảy ra, chuyện nạp phi liền tan thành mây khói, ngược lại còn giúp Hoàng đế trở thành tấm gương chí hiếu trong mắt văn võ bá quan.
Dù sao, bất kể nói thế nào, từ đó danh xưng “Hoàng hậu mổ heo” này thật sự đã vang danh thiên hạ.
La thị cảm thấy, đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu tỷ tỷ còn như thế, vậy muội muội chẳng phải càng thêm ngang ngược hay sao.
Điều mẫu thân lo lắng cũng chính là điều mà Triệu Hội Tâm lo lắng. ( app TYT - tytnovel )
Gia phả nhà trượng phu đơn giản, phụ thân của trượng phu thân là Tể tướng, địa vị tôn quý nhưng ở nhà lại trầm mặc ít lời, huống hồ là nam nhân, thời gian giao tiếp vốn chẳng nhiều.
Mẹ chồng thì đúng là người chua ngoa cay nghiệt, nhưng cũng vì đầu óc đơn giản, chỉ cần nghe lời, cố gắng lấy lòng vài phần thì ngày tháng cũng không quá khó khăn, nhưng nếu đệ muội gả vào, tình hình lại hoàn toàn khác. Đều là tức phụ tỷ muội, sống chung dưới một mái nhà, tránh sao được va chạm, hơn nữa thân phận của nàng ấy thật sự khó đụng chạm, nếu nàng ấy cố ý gây khó dễ, chỉ e mình sẽ chịu khổ không ít.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trước mặt mẫu thân, chắc chắn Triệu Hội Tâm không thể nói như thế.
Vì vậy nàng liền nói: "Từ xưa đến nay nữ tử luôn chú ý tam tòng tứ đức, tuy nàng là muội muội của hoàng hậu, nhưng sau khi gả tới đây thì cũng phải tuân theo những điều này. Nếu không, đừng nói là con, ngay cả mấy vị thân thích bên Tây phủ, mỗi người một bãi nước bọt cũng đủ để dìm chết nàng ấy rồi.”
La thị nghe vậy lắc đầu, thần sắc vẫn không khỏi u sầu.
Triệu Hội Tâm thấy thế lại kiên nhẫn nói: "Có lẽ nương không phải người nhà bên trượng phu nên không biết, nhị đệ của con từ nhỏ đã là người trầm tĩnh, thận trọng, đến cả mẹ chồng cũng chẳng làm gì được hắn. Tính cách hắn kiên định, ý chí rất vững, tuyệt đối không phải loại người để mặc thê tử tùy ý gây khó dễ, có hắn trấn giữ, muốn cho Lý Thuần Ý kia nổi sóng gió, chỉ e cũng khó.”
Lời lẽ như vậy dường như có chút an ủi La thị, chỉ thấy trên mặt bà cụ lộ ra mấy phần ý cười, liên tục gật đầu nói: "Đúng rồi, đúng rồi, Trạng Nguyên công mà, văn khúc tinh hạ phàm, hẳn là người công bằng chính trực.”
Chắc không thể trơ mắt nhìn thê tử mình bắt nạt tẩu tử được!
La thị nghĩ vậy.
Mẫu tử khó có ngày gặp nhau đương nhiên có vô số lời tâm sự, nhưng thời gian không lưu tình, cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay.
Triệu Hội Tâm chuẩn bị cho mẫu thân một cái bọc thật dày, nói bên trong là mấy bộ y phục thường ngày mình làm, một mảnh hiếu tâm như vậy, La thị cũng không thể không nhận. Vì vậy, dẫu ba lần bảy lượt quyến luyến chẳng muốn rời, hai hàng lệ chưa kịp khô, La thị vẫn đành dắt theo tôn nhi, lên đường trở về.
Trên xe la, La thị mở cái bọc kia ra.
Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, bà nhìn thấy vài chiếc áo bông dày và một bọc nhỏ, được bọc trong một lớp ngân lượng, mở ra đếm sơ sơ, đã có hơn bốn mươi lượng. Cầm thỏi bạc kia, khóe mắt vốn đã ướt át của La thị nhất thời càng thêm đỏ đậm.
Thời gian như một dòng sông, năm tháng như thoi đưa, thoáng chốc đã đến đầu xuân năm Vĩnh Hưng thứ hai.
Mười tám tháng ba, ngày tốt, cửu tinh tử bạch, thái âm chủ thổ, đại cát đại lợi. Chính là ngày tốt để phủ Tể tướng đón tân nương, nhà Hoàng hậu gả muội muội!
Hôn lễ này hiển nhiên long trọng huy hoàng, là tâm điểm chú ý toàn kinh thành.
Giới quan trường trong kinh, kẻ có thể đến đều đến, người vì lý do đặc biệt mà không thể đến cũng đều phái hạ nhân mang lễ vật tới chúc mừng. Cho nên có thể tưởng tượng, tiệc cưới hôm ấy rốt cuộc phồn hoa khí khái đến nhường nào, náo nhiệt đến mức nào.