Nghiêm túc mà nói, quan hệ hai phủ Lang gia tương đối vi diệu. Lang Anh thân là gia chủ, luôn rất thân thiết với huynh trưởng, đối xử với tẩu tử là Ôn thị cũng xưa nay kính trọng có thừa, nhưng mà Chu thị làm nữ chủ nhân hết lần này tới lần khác lại là một thái cực hoàn toàn trái ngược, không nói đến mức coi người ta như kẻ thù, song cũng vô duyên vô cớ tuyệt chẳng bao giờ cho sắc mặt tốt, như thế mới khiến cho nữ quyến bên Tây phủ dẫu có lòng muốn vun vén quan hệ, khổ nỗi lại không tìm ra được “người trung gian” để giao tiếp, thật là tình cảnh khó xử.

Lý Thuần Ý xuất hiện là một chuyện ngoài ý muốn, đồng thời cũng là một cơ hội.

Ít nhất đối với Đại nãi nãi Nghiệp thị vốn giỏi ứng biến đối nhân xử thế mà nói, kết giao với vị đường đệ muội xa này, quả thực trăm lợi mà không có một hại.

Mấy nha hoàn xinh đẹp mặc áo gấm bó nhỏ màu xanh biếc, dưới làn váy hoa phủ nguyệt bạch sắc lăng văn quấn quanh, bưng tới cổ trà linh lung hoa văn bồ câu nổi của Nhữ Diêu, lần lượt dâng lên cho từng vị khách. 

Đôi mắt của nhị nãi nãi là tinh tường nhất, hễ là đồ tốt đều có thể nhìn ra giá trị trong khoảnh khắc, mắt thấy những nha hoàn này mặc xiêm y mỏng manh, lại cài trang sức trâm bạc, lập tức nhíu mày cười nói: "Đây là nha đầu hồi môn mà đệ muội mang theo sao? Nhìn xem, ai nấy đều xinh xắn lại có khí thế, nếu không biết còn tưởng là tiểu thư nhà nào đấy chứ.” 

Lý Thuần Ý nghe vậy mỉm cười, nàng ghi nhớ đạo lý phải khiêm tốn mà tỷ tỷ dạy mình, vì thế lập tức biểu thị: "Coi như cũng được! Bởi vì ta vốn sinh ra đã rất xinh đẹp, nên không thích ở gần người xấu lắm.”

Không ai cảm thấy nàng có điểm nào gọi là khiêm tốn cả: "..."

Đại nãi nãi bất động thanh sắc mím môi của mình, bất chợt nhớ tới lúc vị đệ muội mới này vào cửa, của hồi môn mang theo tổng cộng hai trăm lẻ sáu tráp lớn.

Nói như vậy đi, năm đó nữ nhi duy nhất của Thái hậu là Định Tương công chúa xuất giá cũng chỉ có một trăm tám mươi tráp mà thôi. Đủ để thấy "gia sản" của vị trước mắt này hào phóng cỡ nào.

"Trà thơm quá..." Một tiếng thở nhẹ vang lên từ trong phòng, chỉ thấy thiếu nữ ngồi trên ghế gỗ sồi khẽ trợn tròn mắt, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc.

Lý Thuần Ý nhớ rõ nàng là lục cô nương Lang Nhân Nhân, tuổi vừa mới mười ba, là con thứ.

"Một chén trà mà thôi, có gì đáng để ngươi làm quá đến vậy, thật là chuyện bé xé ra to.” Ngồi bên cạnh nàng là Ngũ cô nương bĩu môi, vẻ khinh thường lộ rõ. 

Tỷ muội một nhà ra ngoài làm khách mà còn cãi nhau trước mặt khách khiến cho người lớn tuổi nhất, Tam cô nương Lang Mạn Mạn đầu tiên là khẽ trừng cảnh cáo muội muội một cái, sau đó lại cười nói với Lý Thuần Ý: "Tẩu tử, ta cũng cảm thấy trà này rất ngon, vị ngọt hậu mà lưu hương dài lâu, không giống trà thường, chẳng hay nó tên gọi là gì?”

"Gọi Tuyết Nha hay Nguyệt Nha gì đó, ta cũng chẳng nhớ rõ.”

Lang Mạn Mạn là một cô nương có chút kiến thức, sau khi suy nghĩ một chút liền ngờ vực nói: "Chẳng lẽ là Tuyết Nha Nhật Chú, tương truyền rằng mỗi năm chỉ thu được tám lạng?”

Lý Thuần Ý nghĩ nghĩ, khẽ lẩm bẩm hình như là vậy.

Khác với phần lớn người thích uống trà, nàng là phái phản trà tiêu chuẩn, nước trái cây ép, bột ô mai chua, canh La Hán mới là thứ khiến nàng yêu thích. Ngay cả tỷ tỷ của nàng năm đó cũng nói chính là bởi vì thường ngày nàng ăn quá nhiều đồ ngọt nên trí thông minh vốn không cao lại càng tụt dốc không phanh. Bất quá may mắn: Cuối cùng nàng còn có khuôn mặt này. 

Không hổ là muội muội duy nhất của hoàng hậu, thật sự là bảo bối gì cũng nỡ cho.

Trong lòng mọi người ngổn ngang trăm mối, mà trong lời nói lại càng thêm thân thiết nhiệt tình với Lý Thuần Ý.

Tán gẫu đông tây một hồi lâu, Lý Thuần Ý cũng dần dần có đôi phần hiểu biết về mấy người đối diện.

Đại nãi nãi Nghiệp thị thì không cần nói, lời nói ổn trọng mà dễ nghe, cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy, nàng ấy và phu quân tình cảm hòa hợp, sinh được hai trai một gái, tuổi tiểu nữ nhi cũng xấp xỉ với nữ nhi của Triệu Hội Tâm là Phương Phương. Thắng nhị nãi nãi thì lại khiến người ta cảm thấy có phần lỗ mãng, lời nói đôi lúc cũng lộ ra vẻ hẹp hòi, toan tính. 

Về phần mấy cô nương, Lang Mạn Mạn có tính tình tốt nhất, nói chuyện khéo léo mà cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vừa nhìn liền biết là được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ, Lý Thuần Ý cảm thấy có hy vọng kết giao bằng hữu với nàng ấy, tiếc là, vị cô nương này đã được đính hôn, chẳng bao lâu nữa sẽ xuất giá. 

Mà Lang San San cùng là đích nữ, dung mạo thanh tú, song tính tình lại có phần kiêu ngạo, không hiểu vì sao còn mơ hồ mang theo địch ý đối với Lý Thuần Ý. 

Lang Nhân Nhân nhỏ nhất ngược lại lại có tính tình ôn hòa, chỉ là nàng ấy tựa hồ vô cùng sợ hãi đích tỷ của mình, cho nên ngoại trừ ban đầu nói một câu trà thơm quá thì toàn bộ quá trình về sau đều cúi đầu trầm mặc.

Trà qua được nửa tuần, lời cũng đã nói kha khá, mấy người Tây phủ liền xin cáo từ.

"Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, không thể thiếu việc lui tới, nếu như tỷ có chuyện gì mà ta có thể giúp đỡ, chỉ cần sai người sang gọi một tiếng là được, ta nhất định sẽ qua.” Người ta đã nhiệt tình như vậy, Lý Thuần Ý cũng vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình đã được đón nhận, vì vậy liền gật đầu đồng ý ngay không chút do dự.

Mấy người Nghiệp đại nãi nãi về tới Tây phủ nhưng mà không có đường ai nấy về, mà đồng loạt đi đến chỗ Ôn thị.

Đây cũng là quy củ của đại hộ nhân gia, vô luận là đi ra ngoài hay là trở về, làm vãn bối đều phải nói cho trưởng bối một tiếng.

Vừa đến trước mặt mẹ chồng, Thắng nhị nãi nãi đã không kìm được liền cao giọng nói: "Mẫu thân à, vị đệ muội mới vào cửa kia của con quả nhiên là xuất thân hiển hách, từ lúc bước chân qua cửa, trời đất, nào Kỳ Lân Ngọa Vân Đỉnh bằng bạch ngọc, nào là giường tử đàn khắc long phụng trình tường, trường kỷ phi quý khắc hoa màu hồng thắm trải thảm gấm thêu vân song như ý bằng kim ngân khắc ti, lại thêm tủ đa bảo văn giao long, bình phong khảm ngọc đá xanh bằng hoàng hoa lê, án kỷ sơn tử mộc khảm vàng vẽ hoa văn… đến cả bộ trà cụ dùng để uống trà cũng là một bộ ngự dụng Nhữ Dao thượng phẩm… chậc chậc chậc… Con từng nghe người ta đồn rằng, Hoàng hậu nương nương vì gả muội muội mà gần như dọn sạch nửa kho nội phủ, hôm nay xem ra cũng không hoàn toàn là lời đồn thổi vô căn cứ!"

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nhị tức phụ, tuy Ôn thị không thể hiện ra trên mặt nhưng trong lòng lại không vui, vì vậy bà liền đưa ánh mắt đặt lên trên đại tức phụ xưa nay tín nhiệm, Nghiệp đại thái thái thấy thế trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Hôm nay nói chuyện với tức phụ của Hiên ca nhi một lát, con cảm thấy nàng ấy không phải loại người khó ở chung, hơn nữa lại cũng rất nhiệt tình với chúng ta, tựa hồ cũng không để bụng gì đến nhị thẩm cả.” ( app truyện T Y T )

So với Triệu Hội Tâm cũng là con dâu thì kém hơn nhiều, bởi vì Chu thị không thích những người đại phòng này, cho nên ngay cả nàng ấy cũng không dám qua lại nhiều với bên này.

"Con cũng cảm thấy đại tẩu nói rất đúng." Lang Mạn Mạn ở bên cạnh cũng mở miệng, nàng nói: "Tẩu tẩu mới rất ôn hòa, hơn nữa dung mạo thật sự rất xinh đẹp..." Nói tới đây, trên gương mặt Lang Mạn Mạn có vẻ cực kỳ hâm mộ của một nữ nhân: "Nàng xinh đẹp như vậy, nhị ca tất sẽ khuynh tâm. Sẽ có một ngày nàng ấy trở thành chủ mẫu chân chính của Đông phủ, nếu chúng ta bên này đi lại với nàng ấy nhiều hơn thì không sai được."

Dù sao Đông phủ chỉ còn lại một nam đinh là Lang Thế Hiên, sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa gia nghiệp, đến lúc đó, Lý Thuần Ý nhất định sẽ là nữ chủ nhân của cả phủ này…

"Hừ! Tẩu tử và tỷ tỷ thật đúng là biết gió chiều nào theo chiều ấy, chẳng phải các người còn sau lưng chê cười nàng ta có xuất thân quê mùa, nói là nữ nhi nhà đồ tể không được dạy dỗ hay sao? Sao hôm nay đồng loạt đổi ý, hừ… trở mặt thật nhanh đấy!”

"Nha đầu chết tiệt này, nói cái gì vậy, có phải da lại ngứa hay không!" Lang Mạn Mạn nhất thời bốc lửa giận lên, giơ tay định túm lấy lỗ tai muội muội ruột, Lang San San dường như đã chuẩn bị từ trước, vừa thấy tỷ tỷ động thủ thì liền bật người nhảy khỏi ghế, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng như một cơn gió. 

Lang Mạn Mạn tức giận liên tục dậm chân, nói với Ôn thị: "Nương! Người nhìn Tiểu Ngũ đi, thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện."

"Được rồi, ta mệt rồi, các con cũng về nghỉ ngơi đi." Ôn thị khoát tay chặn lại, nhàn nhạt nói như thế với mấy người.

Từ chính viện chạy thẳng về phòng mình, Lang San San oành một tiếng đẩy cửa ra, sau đó cả người giống như là con nhím, giận đến độ lăn qua lộn lại trên mặt đất không ngừng. Cứ như vậy xoay liên tiếp mười vòng, nàng ta đột nhiên cao giọng nói: "Song Yến! Song Yến!"

Kêu vài tiếng như vậy, rất nhanh liền có một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi từ cửa chạy vào.

"Cô nương, có chuyện gì vậy?" Nàng ấy hỏi.

"Đi chuẩn bị bút mực giấy nghiên cho ta, ta muốn viết thư…” Lang San San nói tới đây, trên mặt hiện lên vẻ căm phẫn, chỉ nghe nàng ta lầm bầm: "Ta phải đem hết những chuyện này kể cho Tâm Vũ tỷ tỷ biết… Các người thật quá đáng… rõ ràng biết tâm ý của Tâm Vũ tỷ, vậy mà còn… hừ… không thể tha thứ…”

-

Buổi tối, sau khi Lang Thế Hiên tan nha về nhà, nghênh đón hắn chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ.

"Sao bây giờ chàng mới về! Có mệt không? Buổi tối muốn ăn gì, ta bảo phòng bếp làm ngay cho chàng."

Lang Thế Hiên nhìn nữ tử đang ríu rít xoay quanh mình như ong mật, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện lên ý cười mơ hồ.

Lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng mình đang được một người chân tâm thật ý, toàn tâm toàn ý yêu thương… Cảm giác này thật sự là quá tốt, tốt đến mức khiến hắn không muốn buông tay. 

Đôi phu thê cùng nhau dùng xong bữa tối vô cùng vui vẻ, sau đó Lang Thế Hiên bị cha chồng Lang Anh gọi tới thư phòng, đợi đến khi trở lại, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, mà thê tử cũng đã yêu kiều nằm lỳ trên giường, vểnh hai bàn chân nhỏ trắng nõn lên, vẻ mặt e lệ nhìn hắn. Lang Thế Hiên thấy thế theo bản năng giơ tay lên muốn che eo mình, nhưng giơ lên giữa chừng phát hiện được không ổn, lại cứng rắn thu tay lại.

Hắn bình tĩnh cởi xiêm y, bình tĩnh đi lên giường, bình tĩnh bắt đầu một đêm nóng bỏng.

"Tướng công..." Sau cuộc hoan hảo, thiếu nữ tựa lên lồng ngực trần trụi của hắn, giọng lười biếng kể lại chuyện hôm nay Nghiệp đại nãi nãi cùng mọi người đến bái phỏng, cuối cùng còn hỏi: "Vì sao nương lại ghét người Tây phủ như vậy?" 

Lang Thế Hiên nghe vậy trầm mặc một chút, cuối cùng, hắn nói với Lý Thuần Ý một chuyện cũ nhiều năm trước.

"Ta có một đại ca, nàng cũng biết, nhưng thật ra dưới đại ca ta, mẫu thân còn sinh một nữ nhi, chính là tỷ tỷ của ta, năm ấy vào rằm tháng giêng khi tỷ tỷ vừa tròn ba tuổi, khắp kinh thành thả hoa đăng, đại bá phụ liền mang theo tỷ tỷ đi ngắm đèn, không ngờ người đông đúc chen chúc, trong lúc sơ ý lại để lạc mất tỷ tỷ. Mẫu thân cũng chỉ có một nữ nhi này, mất đi tỷ ấy chẳng khác nào bị khoét tim, từ đó trong lòng sinh ra oán hận với Tây phủ bên kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play