Trượng phu của Lý Thuần Ý, Lang Thế Hiên là một người trẻ tuổi tài hoa xuất chúng, hắn mười tuổi đã đậu đồng sinh, mười bốn tuổi đã là Tú tài, sau sáu năm ẩn nhẫn, một lần thi liền đoạt đầu bảng thi Hội, kế tiếp tiến vào Kim điện truyền lô, được Tiên đế điểm làm Kim khoa Trạng nguyên. Từ khi quốc triều lập quốc đến nay cũng cực kỳ hiếm thấy Trạng nguyên hai mươi tuổi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ chứng minh Lang Thế Hiên quả thực là một nhân vật có bản lĩnh.
Lý Thuần Ý cũng nói với hắn như vậy...
"Ngày đó, Hoàng đế tỷ phu truyền chàng vào cung diện thánh, thật ra ta đã lén trốn phía sau bình phong trong noãn các, chàng thật sự là ưa nhìn, nói chuyện cũng xuất khẩu thành chương khiến người khâm phục, lúc ấy ta liền vừa ý chàng, cho nên... cho nên..." Nữ tử nói đến đây, sắc mặt đỏ bừng, ngay cả ánh mắt nhìn trượng phu cũng long lanh, đầy vẻ thâm tình.
Bị người ta nhìn chăm chú như vậy, trái tim Lang Thế Hiên lập tức nảy mạnh, gương mặt tuấn tú cũng không khỏi đỏ lên.
Vì thế đôi phu thê tân hôn cứ như thế, nàng thẹn thùng nhìn hắn, hắn tim như trống trận mà dõi theo nàng, hormone lan tỏa như sóng ngầm, cảm xúc mập mờ giữa nam nữ trẻ tuổi cứ thế dần lan ra trong không khí.
Thực ra, trong lòng Lang Thế Hiên hiểu rõ, hoàng đế và hoàng hậu gả Lý Thuần Ý cho hắn, tuyệt đối không phải chỉ vì nàng vừa mắt hắn.
Hoàng đế tuy thuận lợi kế vị nhưng dù sao căn cơ cũng chưa vững chắc, rất cần lôi kéo những “lão nhân” trong kinh thành. Hắn là Trạng Nguyên, đúng là vinh hiển nhưng điểm trọng yếu hơn là hắn là nhi tử của Lang Tể tướng, gả muội muội của hoàng hậu cho hắn, hai người lấy quan hệ thông gia, trong nháy mắt liền kết làm đồng minh, đây cũng là nguồn gốc của đoạn nhân duyên này.
Nhưng ——
"... Thế tử nhà Tào quốc công, còn có trưởng tôn phủ Vệ Quốc công gì đó, ta cũng từng xem qua, nhưng cứ cảm thấy, ai cũng không bằng chàng…”
Không sai, hắn là lựa chọn rất tốt, nhưng cũng không phải là lựa chọn duy nhất.
"Tướng công, tướng công, còn chàng? Cưới ta, chàng vui mừng hay thất vọng?"
Lúc chưa gặp thì không có cảm giác gì, nhưng hiện tại ——
Trên mặt Lang Thế Hiên không có biểu hiện gì nhưng trong nội tâm lại hiện lên bốn chữ to như đèn neon liên tục lóe lên: [vui sướng như điên].
"Nói đi! Nói đi!" Lý Thuần Ý nắm lấy cánh tay hắn, dùng thanh âm nũng nịu bắt đầu bức bách.
Vì vậy Lang Thế Hiên không còn cách nào, cuối cùng sắc mặt đỏ lên, chỉ có thể nói: “Đương nhiên là vui vẻ.”
Lý Thuần Ý nghe được đáp án mình muốn nghe, lập tức đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt sắc sinh hương lập tức cười thành một đóa hoa hướng dương.
Người ta đều nói, phu thê tân hôn, nhất là đôi trẻ, chính là khoảng thời gian ngọt ngào mật ngọt nhất trong cuộc đời. Lời này đặt ở trên người Lang Thế Hiên và Lý Thuần Ý cũng coi là như vậy.
Hai người bọn họ một người nhiệt tình, một người lãnh đạm, một người nói chuyện thẳng thắn, một người từ nhỏ đã cẩn thận chu đáo, thế mà hai người như vậy lại chung sống vô cùng hài hòa khiến người ta không khỏi hoài nghi, đây đại khái chính là cái gọi là Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố. Đương nhiên, cũng có thể chỉ là phương diện nam nhân đơn phương mê muội sắc đẹp.
Dù sao bất kể nói thế nào, đôi tiểu phu thê này chắc chắn đều hết sức hài lòng lẫn nhau, tình cảm phu thê cũng theo đó mà tăng vùn vụt như diều gặp gió. Cứ như vậy, hơn nửa tháng trôi qua, kỳ nghỉ tân hôn của Lang Thế Hiên đã kết thúc, hắn phải vào Hàn Lâm viện nhậm chức.
"Tướng công đi thong thả." Lý Thuần Ý đứng ở cửa lưu luyến đưa tiễn trượng phu nhà mình, sau đó nàng suy nghĩ một chút, quyết định đi Dung Tĩnh Đường thỉnh an mẹ chồng.
-
Triệu Hội Tâm đứng bên cạnh bàn tròn như ý, tay cầm muỗng bạc, thái độ kính cẩn, nàng ấy đang hầu hạ Chu thị dùng bữa, công việc này bắt đầu từ lúc nàng gả chồng cho đến bây giờ.
"Mẫu thân, nghe nói gần đây khẩu vị của người không được tốt nên con làm mấy món dưa muối thanh đạm, dùng với cháo trắng sẽ dễ ăn hơn, người ăn nhiều một chút nhé.”
Chu thị nghe xong khẽ gật đầu, cực kỳ khó có được một câu: "Ừm, con có lòng rồi.”
Đều nói có đối lập mới có cao thấp, ít nhất với Triệu Hội Tâm mà nói, từ sau khi đệ muội mới vào cửa, thái độ của Chu thị đối với nàng ấy đã hòa hoãn hơn nhiều, mà ngay lúc đôi mẹ chồng tức phụ im ắng dùng bữa, đột nhiên, bầu không khí yên tĩnh bị người ta cắt ngang, chỉ nghe một giọng nói hoạt bát kiều mỵ cách thật xa vang lên, nàng nói: "Nương à, con đến thỉnh an người đây!"
Chu thị chợt nghe thấy thanh âm như vậy thì cả kinh thiếu chút nữa sặc cháo, đợi đến khi Lý Thuần Ý đi vào, cái nàng trông thấy là mẹ chồng đang ho sặc sụa cùng với tẩu tẩu đang tỏ vẻ lo lắng không ngừng vỗ vỗ phía sau lưng bà.
Thật vất vả Chu thị mới bình tĩnh lại, chỉ thấy đôi mắt bà đỏ hoe, chỉ vào con dâu mới nói: "Trước mặt trưởng bối mà ồn ào vô cớ, con còn biết quy củ là gì không!”
Lý Thuần Ý vốn đang cao hứng đi vào, nghe thấy lời chỉ trích như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra một chút ấm ức, nàng nói: "Nương, chính người không cẩn thận để bị sặc, sao có thể trách con chứ!"
"Con lại còn dám già mồm." Chu thị hung hăng trừng mắt một cái, cay nghiệt nói: "Thỉnh an à? A! Con vào cửa cũng đã mười mấy ngày rồi, ngoại trừ hôm đầu dập đầu dâng trà, còn nhớ đến chuyện thỉnh an sao.”
Lý Thuần Ý vừa nghe lời này, trên mặt đột nhiên đỏ lên: "Đúng rồi, là con không tốt, mẫu thân dạy dỗ đúng, sau này con nhất định mỗi ngày đến thỉnh an lão nhân gia ngài, tuyệt không quên." Nói xong, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn dây dưa với nhau một chút, thẹn thùng lí nhí nói: "Chủ yếu là tướng công ấy...Chàng ấy vừa ở nhà, con liền quên hết mọi chuyện, nhưng mà cũng tại chàng ấy không nhắc con, lỡ bị người ta nói là cưới thê liền quên mẫu thân thì biết làm sao đây!”
Mắt Chu thị đã không phải đỏ, hiện tại bà đã bắt đầu che ngực, đồng thời đang dồn dập thở dốc.
Thế nhưng, kẻ khiến bà tức đến bốc khói kia lại hoàn toàn không nhận ra mình vừa nói ra lời lẽ đáng giận nhường nào, ngược lại còn thản nhiên như không, tự động ngồi xuống bên cạnh Chu thị.
"Vừa khéo, con cũng chưa dùng điểm tâm, nương, thức ăn ở đây của người trông có vẻ không tệ."
Sắc mặt Chu thị tím tái, bà hít một hơi thật sâu, hung hăng trừng mắt nhìn con dâu, nói từng chữ từng chữ: "Ai bảo con ngồi xuống! Trưởng bối dùng bữa, bậc vãn bối như con lẽ ra nên đứng hầu bên cạnh, con nhìn đại tẩu xem, nó có vô lễ như con đâu.”
Nghe mẹ chồng nhắc tới mình, Triệu Hội Tâm ở bên vội vàng nói: "Nương, đệ muội vừa mới vào cửa, e là còn chưa quen thuộc với quy củ trong phủ, người cứ từ từ dạy muội ấy là được." Ài! Nữ hài tử lớn lên nơi hoang dã, cho dù sinh ra mỹ mạo nhưng bên trong... không khỏi...
Thế nhưng lời cảm khái trong lòng Triệu Hội Tâm còn chưa kịp nói hết, người nàng ấy cho là “xuất thân thô dã” kia đã nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: “Nhưng… trước đây con cùng tỷ tỷ, tỷ phu dùng bữa cũng ngồi như vậy, bọn họ cũng đâu cần con hầu hạ!”
Tỷ tỷ là Hoàng hậu —— tỷ phu là Hoàng đế ——
Chu thị cảm thấy mình nghe ra hàm ý trong lời con dâu út như sét đánh ngang tai.
Vì vậy, bà không thể nhẫn nại nữa.
"Ta ăn no rồi." Vứt lại một câu, sắc mặt xanh mét, toàn thân Chu thị gần như cứng ngắc rời khỏi chỗ ngồi.
Triệu Hội Tâm nhìn bóng lưng mẹ chồng vội vàng rời đi, lại nhìn đệ muội mặt mũi đầy vẻ vô tội, cuối cùng lắc đầu, lựa chọn đi theo Chu thị rời đi.
Lý Thuần Ý thấy tình hình như vậy, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tuy tính cách nàng ngây thơ nhưng cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể nhìn không ra mẹ chồng chẳng hề thích mình chứ? Đây đại khái chính là chuyện mà tỷ tỷ từng nhắc đến, phần lớn nữ nhân sau khi thành thân đều phải đối mặt với vấn đề mẹ chồng]!
Trong lòng thấp thỏm, Lý Thuần Ý ăn hai viên bánh mật nhân mè, một chén trứng hấp, nửa đĩa bánh hoa quế củ sen, sau đó buồn bã rời đi.
**
Bỗng nhiên phát hiện mình cũng không phải là ‘người gặp người thích, hoa gặp hoa nở’, sự thật như vậy làm cho Lý Thuần Ý có chút uể oải, mà ngay tại thời điểm tâm tình của nàng bởi vì hiện thực tàn khốc này mà cảm thấy buồn bực, có hạ nhân tới bẩm báo nói là đại nãi nãi của Tây phủ, Nghiệp thị, Nhị nãi nãi Thắng thị, còn có Tam cô nương, Tứ cô nương, Ngũ cô nương tới. Lý Thuần Ý là người rất thích náo nhiệt, nghe thấy người khác đến thăm nàng thì vô cùng vui vẻ, vì thế luôn miệng nói: "Mau mời các nàng ấy vào."
Quả nhiên, sau một lát, một đoàn người cười tươi như hoa đi đến.
Để biểu thị sự nhiệt tình của mình, Lý Thuần Ý đứng lên nghênh đón các nàng.
Thế là, đám người Diệp thị vừa mới bước vào liền cảm thấy trước mắt choáng váng một trận.
Không có cách nào, một hồ ly tinh sống sờ sờ cứ như vậy đứng ở trước mặt ngươi, loại phong tình mềm mại đáng yêu tận xương kia, cho dù là nữ nhân cũng rất khó chống cự mà!
Nếu ta có khuôn mặt như vậy, dáng người như vậy, dưới gầm trời này, nam nhân nào mà không chinh phục được?
Trong nháy mắt này, gần như trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
Như đã nói từ trước, khác với Đông phủ dân số đơn giản, Tây phủ bên cạnh lại là một đại hộ đích thực.
Đại bá và đại bá mẫu Ôn thị sinh ba trai hai gái, tổng cộng năm đứa con, mà ngoại trừ những đứa con của thê tử cả này, ngoài ra còn có hai nam một nữ là con thứ, tính ra thì những người con lớn tuổi nhất trong số ấy cũng đều đã thành gia lập thất, nhân khẩu cũng ngày một đông đúc. Mà năm vị hôm nay đến thăm, chính là, đại nãi nãi Nghiệp thị và nhị nãi nãi Thắng thị, lần lượt là thê tử của trưởng tử Lang Thế Nghiệp và thứ tử Lang Thế Thắng của Tây phủ, ba cô nương phía sau, tên gọi lần lượt là Lang Mạn Mạn, Lang San San và Lang Nhân Nhân.
"Tùy tiện tới cửa, không quấy rầy đến đệ muội chứ?" Giọng nói của Nghiệp đại nãi nãi cao cao, tươi cười cởi mở hỏi.
Lý Thuần Ý híp mắt, cũng tươi cười trả lời: "Làm sao lại quấy rầy chứ, ta ở một mình, đang cảm thấy nhàm chán đây!"
Thứ tự chữ “Thế” giữa Đông phủ và Tây phủ vốn phân biệt rõ ràng.
Ví dụ như nói: nàng và thê tử của Lang Thế Thắng đều có thể xưng là Nhị nãi nãi, chỉ khác ở chỗ, một người là Nhị nãi nãi của Đông phủ, một người lại là Nhị thiếu phu nhân của Tây phủ. Theo lời đồn, sở dĩ biến thành như vậy là bởi vì kết quả năm đó Chu thị mãnh liệt yêu cầu.
Năm nay Nghiệp đại nãi nãi ba mươi ba, vóc dáng vừa tầm, dưới môi ba tấc có một nốt ruồi đen rõ rệt nhưng không những không làm giảm vẻ đẹp mà còn tăng thêm vài phần phong tình dị vực, nàng ấy là trưởng tức của Tây phủ, tính tình sảng khoái, lại biết cách quán xuyến, có không ít uy vọng giữa hai phủ.
Về phần Thắng nhị nãi nãi, nàng ấy cũng không kém, chỉ là xương gò má trên mặt hơi cao một chút, điều này làm cho cả người nàng ấy nhìn qua có chút khó tính.
Lý Thuần Ý mời hai nàng ngồi trên giường ngọc, sau đó lại sai nha hoàn bên người mang đến mấy cái ghế gỗ sồi khắc vân linh tê, trải đệm tròn nhồi lông vũ cho ba vị cô nương ngồi.