Trước tấm gương đồng thau cao bằng người, Triệu Hội Tâm nhìn bóng dáng mảnh khảnh phản chiếu bên trong, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng thở dài, nói với Tôn ma ma bên cạnh: "Cái này đúng là hơi quá mộc mạc, không hợp thời tiết, vẫn là thay bộ váy có hoa văn dây leo kia đi.”
Hôm nay là ngày đầu tiên đệ muội mới vào cửa dâng trà kính phụ mẫu của trượng phu, cũng là ngày đầu tiên nàng hòa nhập vào đại gia đình lớn này, người tẩu tử như nàng ấy, nếu mặc như vậy thì quá mức nhạt nhẽo, tuy có thể hiểu được nhưng chung quy vẫn khiến người khác không vui, Triệu Hội Tâm cũng không muốn rước thêm phiền phức vào thân.
"Nô tỳ cũng thấy bộ kia đẹp hơn.” Tôn ma ma mỉm cười đề nghị: "Không bằng lại mang theo cây trâm ngọc linh văn như ý kia, người sẽ có vẻ có tinh thần hơn chút." Triệu Hội Tâm nghe vậy hơi sững sờ, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, từ chối.
Tôn ma ma thấy thế cũng không miễn cưỡng, ngược lại nói đến nhân vật trung tâm sắp sửa chính thức lộ diện kia, "Hôm qua nhị nãi nãi vào cửa, người có nhìn rõ dung mạo nàng ấy không?”
Tôn ma ma hiếu kỳ cũng không có gì lạ, bởi vị muội muội của hoàng hậu này thật sự quá mức thần bí, từ sau khi Hoàng đế đăng cơ, nàng lại chưa bao giờ lộ mặt ở bất kỳ trường hợp công khai nào cho nên mọi người ngoại trừ biết hoàng hậu có một muội muội tên là Lý Thuần Ý thì dung mạo nàng ta ra sao, tính tình thế nào (con gái đồ tể thì có thể có tính tình gì tốt), tài hoa đến đâu (con gái đồ tể thì có thể có tài cán gì), mọi người đều không ai hay biết.
Nghe được Tôn ma ma hỏi, Triệu Hội Tâm cười cười, nói một câu: "Hôm qua bận bịu rối bời, ta nào có rảnh để nhìn kỹ dung mạo nàng thế nào, nếu ma ma hiếu kỳ, lát nữa mở to mắt mà nhìn cho rõ là được.”
Tôn ma ma nghe vậy thở dài, có chút trêu ghẹo nói: "Hy vọng không phải nữ tử không đẹp, bằng không thì nhị gia nhà ta thật đáng thương.”
"Làm sao có thể." Triệu Hội Tâm mỉm cười: "Ta nghe nói, đương kim Hoàng hậu nương nương là người có dung mạo thanh tú, xem ra muội muội nàng ấy hẳn cũng không đến nỗi xấu xí."
Một nữ nhân có thể dùng bốn chữ "Mặt mày thanh tú" để hình dung, cho dù đẹp thì phỏng chừng cũng chỉ đẹp có hạn, cùng lắm chỉ là tư thái trung nhân mà thôi. Suy luận như vậy thì muội muội của hoàng hậu…
Triệu Hội Tâm và Tôn ma ma đồng thời nghĩ: Xem chừng cũng chỉ là nữ tử bình thường mà thôi (dù sao cũng là nữ nhi đồ tể, có thể lớn lên được như vậy đã là không tệ rồi).
Giờ tỵ., Lang phủ, ở chính sảnh.
Trên hai chiếc ghế thái sư bằng gỗ đàn ở chủ vị đã có hai người an tọa, một người tên là Lang Anh, chính là đương kim tể tướng, gia chủ của Lang phủ này. Một vị khác mặt mày nghiêm túc, vẻ mặt trầm trọng, chỉ thiếu điều đem hai chữ không vui treo ở trên mặt, chính là thê tử của Lang Anh, Chu thị.
Mà ngoại trừ hai người này ra, trong này đúng là vô cùng náo nhiệt, ngồi ngồi đứng đứng, đầy một khoảng lớn, đông nghịt người.
Chỉ thấy khóe miệng Lang Anh mỉm cười, dịu giọng nói với một vị phụ nhân có tuổi bên tay phải: "Không cần tẩu tẩu phải đích thân đến, người là bề trên, vốn nên là chúng nó chủ động đến phủ thỉnh an mới phải.”
Phụ nhân kia nghe vậy liền lắc đầu, tỏ vẻ thấu tình đạt lý: “Chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy, hôm nay gặp nhau, cũng đỡ cho tân nương phải chạy qua chạy lại.”
Phụ nhân này họ Ôn, trượng phu của bà tên là Lang Chương, ba năm trước vì bị cuốn vào tranh đấu đoạt vị, bị liên lụy mà rơi vào ngục, sau đó tuy được cứu ra nhưng vì kinh sợ quá độ, lại nhiễm bệnh dịch trong lao, không bao lâu liền bỏ mình. Lang Chương và Lang Anh là huynh đệ ruột thịt, vì phụ mẫu mất sớm cho nên quan hệ huynh đệ hai người vô cùng tốt, cho dù sau này mỗi người thành gia lập thất cũng chọn xây dựng nhà cửa ở cùng một chỗ, chia làm hai phủ đông tây, tiếp giáp nhau.
Lang Anh luôn luôn tôn trọng tẩu tử mình, có rất nhiều chuyện trong nhà tình nguyện cùng bà ấy bàn bạc chứ không muốn nói nhiều với thê tử, bởi vậy thường khiến Chu thị bất mãn, đối với tẩu tử Ôn thị này, nhiên là bà ấy không có sắc mặt tốt.
Đông phủ nhân đinh thưa thớt, Tây phủ lại con đàn cháu đống, nhân khẩu hưng thịnh, bình thường không cảm thấy gì nhưng bây giờ đứng chung một chỗ, sự chênh lệch này quá mãnh liệt. Vì vậy Chu thị vốn đang có tâm tình không tốt, sắc mặt thoạt nhìn cũng càng thêm khó coi.
Giờ tỵ một khắc.
Bên ngoài đúng giờ truyền đến giọng nói, hô to: Nhị gia đến, Nhị nãi nãi đến...
Mọi người trong phòng nghe vậy lập tức chấn động tinh thần, từng đôi mắt hoặc là hiếu kỳ, hoặc là khinh thường, hoặc mong đợi, toàn bộ đều hướng về phía cửa sảnh.
Rất nhanh sau đó, một bóng dáng liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó là nhị gia Lang Thế Hiên của Đông phủ, khi vị tân lang này đi vào, bước chân rất nhẹ nhàng, nở nụ cười, từ đầu đến chân, ba vạn năm nghìn lỗ chân lông đều toát ra một mùi vị gọi là vui vẻ.
Mọi người thấy thế, trong lòng đồng loạt lấy làm kỳ lạ, phải biết rằng vị Lang nhị gia này từ nhỏ đã có biệt danh là “người băng”, đừng nói là cười, ngay cả biểu cảm cũng hiếm có, hôm nay biểu hiện như vậy, sao có thể không khiến người kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, bọn họ cũng không kinh ngạc nữa, bởi vì sau lưng Lang Thế Hiên có một bóng người đi theo.
Ngươi biết cái cảm giác mà chỉ vì sự xuất hiện của một người, toàn bộ thế giới đều trở nên rực rỡ muôn màu là thế nào không?
Giờ thì mọi người ở đây đã biết.
Đó là một nữ tử cực kỳ diễm lệ, cái đẹp ấy đã hoàn toàn vượt khỏi lẽ thường thế tục, bởi ngươi căn bản không cách nào dùng bất kỳ ngôn từ nào để hình dung. Loại vẻ đẹp này cũng vô cùng thế tục, bởi nếu ngươi nhìn kỹ sẽ cảm thấy nàng quá yêu mị, quá quyến rũ, quá mê hoặc, tựa hồ yêu thành tinh hóa thân.
Vì vậy tất cả mọi người đều hiểu, thì ra một đồ tể không chỉ có thể sinh ra một nữ nhi làm hoàng hậu, mà còn có thể sinh ra một nữ nhi như thể là yêu hồ chín đuôi chuyển thế.
Không sai! Người này tuyệt đối là hồ ly tinh.
Ngươi nhìn khuôn mặt kia, vòng eo kia, bộ ngực kia, ngươi nhìn khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng và ánh mắt thẳng tắp không chớp lấy một lần của đám nam nhân trong sảnh! Ngoại trừ hồ ly tinh chuyển thế ra, người bình thường căn bản không có khả năng thế được!!!!
Mọi người há hốc miệng trơ mắt nhìn hồ ly tinh kia mang vẻ mặt ý cười hạnh phúc đi theo trượng phu đến trước mặt đôi phu thê Lang Anh.
Dựa theo quy củ, phu thê hai người cùng quỳ xuống chiếc bồ đoàn đã chuẩn bị sẵn.
"Cha, nương." Lang Thế Hiên nặng nề kêu một tiếng.
Một tiếng gọi tựa sấm sét giữa trời quang, rốt cuộc cũng kéo mọi người trong chính sảnh trở về từ cơn mê, mọi người kinh hãi (chủ yếu là phụ nhân) đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời dâng lên một nỗi mặc cảm sâu sắc cùng sự đề phòng mãnh liệt.
Lang Thế Hiên quỳ ở đó, nâng chén trà trên ngực: "Cha, mời dùng trà."
Lang Anh hít sâu một hơi rồi uống cạn chén trà.
Hồ ly tinh thấy vậy liền nối gót, chỉ nghe giọng nói mềm nhũn của nàng ấy làm cho xương cốt người ta đều hòa tan, cười nói: "Cha, con dâu kính trà người.”
Lang Anh cúi đầu, không dám nhìn thẳng nàng, chỉ nhanh chóng uống chén trà ấy rồi lúng túng nói mấy câu khích lệ.
Kính xong phụ thân, còn lại nên kính nương.
Vẫn là Lang Thế Hiên ngẩng đầu, hồ ly tinh theo sau...
Tại triều Đại Nghiệp có một quy củ bất thành văn, sau khi tân nương kính trà, thân làm mẹ chồng sẽ tự tay ban thưởng cho con dâu một món trang sức thân cận, vật càng quý, lai lịch càng cao, càng thể hiện rõ sự hài lòng của mẹ chồng đối với nàng dâu ấy.
Thế là, chờ hồ ly tinh nói xong câu ‘mẫu thân, con dâu kính người’, nàng lập tức dùng đôi mắt trong veo ngập nước, ánh nhìn ngượng ngùng lại đầy mong đợi mà ngắm thẳng vào Chu thị.
Cùng là nữ nhân, sức chống cự đối với sắc đẹp đương nhiên mạnh hơn nam nhân, ít nhất sau khi Chu thị kịch liệt hoảng hốt, bây giờ còn có thể gượng gạo thốt ra đôi câu: hòa thuận mỹ mãn, tương thân tương trợ. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi...
Chu thị hít sâu một hơi, dưới ánh mắt tha thiết trông chờ của hồ ly tinh, đành tự tay đưa cho nàng một chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu lục.
Nhưng mà ——
Nhưng đối phương lại không nhận!!!
Trước mắt bao người, hồ ly tinh kia đầu tiên hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, trên dung nhan diễm lệ như thoáng hiện một nét nghi hoặc, bất chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Chu thị, sau cùng lại còn cất tiếng đầy vẻ đường đột: "Con nghe nói năm đó đại tẩu vào cửa, mẫu thân thưởng trâm bạch ngọc như ý linh văn cực kỳ trân quý, sao đến chỗ con lại chỉ là một cái vòng tay phỉ thúy bình thường... Nương, có phải người có thành kiến gì với con hay không?"
Trong thiên hạ, nào có ai có thể trắng trợn chất vấn mẹ chồng như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hồ ly tinh trước mắt này thôi!
Mọi người nghe vậy đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Dù là người trong cuộc như Chu thị cũng tuyệt đối không ngờ con dâu mới lại có thể nói ra những lời như vậy, khuôn mặt già lập tức đỏ lên.
"Ngươi... ngươi dám bất kính với trưởng bối sao!" Chu thị cảm thấy hồ ly tinh này quả thực là muốn lật trời rồi.
Hồ ly tinh không nói, nàng chỉ dùng ánh mắt ấm ức, chớp chớp nhìn về phía cha chồng mình.
Ý nàng là, nương có thành kiến với con, ngài sẽ không cũng có thành kiến với con chứ? ( truyện trên app t.y.t )
Lang Anh thấy thế bất động thanh sắc ho một tiếng, sau đó nhàn nhạt nói với thê tử: "Ta nhớ cây trâm bạch ngọc như ý linh văn kia của nàng vốn là một đôi mà."
Chu thị nghe vậy lập tức cắn răng, nhưng mà tình hình hiện giờ thật sự là làm cho bà đâm lao phải theo lao, cuối cùng cũng đành cắn răng một cái, vẫn là để cho người đi lấy tới cái trâm bạch ngọc linh văn như ý còn sót lại kia.
"Cảm ơn nương." Hồ ly tinh có được thứ mình muốn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó nàng vô cùng vui vẻ tự tay cài cây trâm kia lên búi tóc của mình, cũng có chút đắc ý nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi trượng phu: "Đẹp không?"
Đối phương nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Vì thế hồ ly tinh thoạt nhìn càng thêm vui vẻ!!
Lý Thuần Ý là một cô nương tính tình vô cùng tốt (Tự nhận) nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, đầu óc nàng thật sự không được tốt cho lắm (hoàn toàn không thừa nhận) ít nhất là ở phương diện ghi nhớ người khác, nàng tuyệt không có năng lực chỉ nghe qua một lần liền nhớ kỹ tên tuổi, diện mạo của đối phương.
Đi theo bên cạnh trượng phu, nghe hắn từng người, giới thiệu từng người, ngoại trừ vị tẩu tử ruột lúc đầu, còn lại toàn bộ đám người kia, Lý Thuần Ý căn bản không nhớ nổi bất kỳ ai.
Nàng cũng chẳng còn cách nào! Người trong Tây phủ thực sự quá đông, lớn nhỏ cộng lại có tới hơn ba mươi miệng ăn, muốn nhớ hết một lần thật sự làm khó cái đầu nhỏ của nàng. Nhưng không sao, nàng không nhớ được nhưng miệng lưỡi của nàng ngọt mà, trượng phu gọi cái gì, nàng liền gọi theo cái đó, dù sao cũng gọi rất trơn tru, trước hết là tạo được ấn tượng, quen miệng.
Cho tới trưa, tin đồn về muội muội của hoàng hậu là Cửu Vĩ Yêu Hồ chuyển thế cứ như vậy từ từ lan truyền khắp kinh thành.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o