Cho dù vì quá sợ hãi mà giọng hét có hơi vỡ, cậu vẫn nhanh chóng nhận ra chủ nhân của tiếng hét ấy — là cô Lưu, người hay đến nhà họ chơi và vuốt mèo!

Phương Hà lập tức buông Nguyên Lang, Nguyên Nhị và Hắc Lê ra để chúng chạy trước, còn cậu thì theo sát phía sau. Nhưng chỉ có Hắc Lê và Nguyên Nhị phóng đi, Nguyên Lang vẫn ở lại bên cạnh cậu.

Xem ra là đang lo lắng cho an toàn của cậu, ít nhất phải có một con ở lại bảo vệ.

Cũng không sao, khoảng cách không xa lắm. Khi Phương Hà đến nơi thì vừa hay thấy Hắc Lê và Nguyên Nhị đang chặn một con mèo trắng — chính là con mèo trắng biến dị mà cậu đã thấy vào buổi sáng!

Thật kỳ lạ, con mèo trắng biến dị này lại vẫn còn quanh quẩn ở đây?!

Cơ thể nhỏ nhắn của Hắc Lê đứng sừng sững, toàn thân lông dựng đứng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa. Nguyên Nhị thì đứng bên còn lại, nhe răng nanh sắc bén, ánh mắt hung dữ, như thể chỉ cần một cái nhún mình là có thể lao lên liều mạng với đối phương.

Vết máu trên người con mèo trắng biến dị này đã ít đi nhiều, chắc là do tự liếm sạch.

Nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ đến mấy chuyện đó, cô Lưu đã được Lâu Quốc Quân và Lâu Tinh Duệ chạy tới đỡ dậy.

Lúc này cô Lưu mới bật khóc kể lại: “Lúc nãy… lúc nãy con mèo trắng đó đang ăn tay người đấy!”

Lâu Quốc Quân và mấy người lập tức biến sắc, nhìn theo hướng chị chỉ thì thấy ngay một bàn tay người đã bị ăn gần hết — nhìn qua là biết tay phụ nữ, vì móng tay còn được sơn sửa rất đẹp.

Phương Hà vừa thấy bàn tay đó là biết mình không đoán sai — người phụ nữ nuôi con mèo trắng kia đã bị chính nó giết chết và ăn thịt rồi.

Cậu chậm rãi bước lên phía trước. Con mèo trắng vốn còn muốn tiếp tục cầm cự, nhưng khi thấy Nguyên Lang theo sau Phương Hà tiến lại gần, nó lập tức hiểu ra: ở lại là chết chắc.

Con mèo trắng lao đi như tên bắn, chỉ vài bước nhảy đã bỏ xa bọn họ, thậm chí còn phóng lên bức tường cao ở phía xa của khu dân cư, rồi biến mất sau cú nhảy.

Lần này có vẻ như nó thực sự đã rời khỏi khu này.

Cô Lưu lúc này mới hoàn toàn thở phào, “Sợ chết đi được! Giờ phải làm sao? Chúng ta báo cảnh sát nhé?”

Chị lại nhìn mấy đứa nhỏ dễ thương đang được Phương Hà lắp lại dây dắt, giọng vẫn còn run run: “Phương Hà à, cháu… cảm ơn nhé, nếu không có cháu…”

“Con mèo trắng lúc đó còn nhảy lên định cắn cô, răng nó nhọn hoắt, nhìn mà sợ phát khiếp. May mà Hắc Lê kịp chạy đến, lao thẳng vào nó khiến nó văng ra luôn!”

Lúc này, Lâu Quốc Quân mới cảm thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng thật: “Chuyện này là sao chứ? Cái tay này… Thôi thôi, chúng ta đừng dính vào thì hơn, báo cảnh sát cái đã!”

Lâu Tinh Duệ đã lấy điện thoại ra gọi báo án, sau khi trình bày đơn giản tình huống, Lâu Quốc Quân liền đỡ cô Lưu: “Tinh Duệ, ba đưa mẹ con về nghỉ trước, con ở lại đây trông hiện trường nhé?”

Lâu Tinh Duệ gật đầu, “Vâng, ba.”

Phương Hà nói: “Vậy em cũng ở lại đây đi. À đúng rồi, cô chú dẫn Hắc Lê theo đi, lát nữa trả lại là được.”

Trong đám này, thân nhất với Lưu Đồng chính là Hắc Lê. Trước đây cô từng mua rất nhiều đồ ngon cho nó, mà Hắc Lê cũng chẳng phản đối, “Meo~!”

Phương Hà để lại Nguyên Lang và Nguyên Nhị ngồi hai bên trái phải mình, trông chẳng khác gì hai kỵ sĩ hộ vệ.

Lâu Tinh Duệ nhìn Phương Hà, “Cảm ơn em.”

Phương Hà liếc mắt nhìn anh ta, “Không có gì, nên làm thôi.”

Lâu Tinh Duệ lại hỏi: “Lúc nãy em tháo dây dắt của hai con chó ra à?”

“Đúng rồi, tình huống khẩn cấp mà.” Phương Hà đáp.

“Tình huống khẩn cấp?” Lâu Tinh Duệ hơi nhướng mày.

“Ừ, nếu em đoán không sai thì con mèo trắng đó mới được một người phụ nữ trong khu mang về nuôi vài hôm trước. Sáng nay lúc em đang ăn sáng thì thấy nó lảng vảng trong sân nhà em.”

“Lúc đó trên người nó cũng có vài vết đỏ đỏ, em không để ý lắm. Sau đó đi dạo thì nghe thấy tiếng cô Lưu kêu, em không rõ chuyện gì xảy ra nên thả chúng ra trước. Hắc Lê thân với cô ấy, nếu có chuyện thì nó nhất định sẽ giúp.”

Lâu Tinh Duệ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Bình thường nghe thấy tiếng hét thì ai lại thả mèo với chó ra? Chẳng lẽ thật sự trông cậy vào một con mèo với một con chó nhỏ để cứu người sao?

Hay là… cậu ta biết gì đó? Có liên quan đến chuyện lần trước?

Khi họ còn đang ở đây trông chừng hiện trường, trong khu bắt đầu có người lục tục đi ra, có người giận dữ, có người thì lo lắng, còn có trẻ con khóc ré lên.

Một số người ồn ào kêu mất thú cưng.

Khi họ thấy Phương Hà đang trò chuyện với Lâu Tinh Duệ, trên tay vẫn còn giữ dây dắt chó, ai nấy đều ngạc nhiên. Mới nãy bọn họ đã xác nhận — tất cả thú cưng trong khu này, bất kể là mèo, chó hay gì khác đều biến mất không dấu vết.

“Ơ? Chó của cậu vẫn còn à? Nhà tôi thì chạy sạch cả rồi, chẳng biết bay đi đâu mất!”

Họ đã tìm khắp trong khu mà chẳng thấy gì cả.

Phương Hà gật đầu, “Vậy là mọi người mất hết cả à?”

“Đúng rồi, không còn lấy một con. Trong khu không có, tụi tôi tính ra ngoài tìm.”

Phương Hà hơi nhíu mày: “Tốt nhất mọi người đừng ra ngoài bây giờ.”

“Sao vậy?”

Phương Hà giơ tay chỉ về phía bụi cỏ — nơi còn sót lại nửa bàn tay người.

“Á—!!”

“Cái gì vậy? Đây là tay người à?!”

“Là tay thật đấy! Trời ơi, cái móng tay này… trời ơi, không phải là A Doanh sao? Hôm trước còn đi làm móng với tôi mà! Đây chẳng phải tay của A Doanh sao?!”

Người phụ nữ kia dường như nhận ra chủ nhân của bàn tay.

“Này, rốt cuộc là chuyện gì thế? Mấy người...”

Phương Hà bèn kể sơ qua tình huống vừa rồi: “Nói chung là bây giờ vẫn chưa rõ ràng mọi chuyện, tốt nhất mọi người đừng ra ngoài thì hơn. Con mèo kia có vẻ như đã phát điên, chưa chắc đã rời khỏi khu đâu.”

Cậu vừa dứt lời, không ai dám rời đi nữa.

Cô gái vừa nãy nói tiếp: “Tôi gọi cho A Doanh mấy lần rồi, đều không ai bắt máy. Hôm qua còn hẹn sáng nay dậy sớm đi ăn sáng ở quán mới khai trương mà, vậy mà giờ... Cô ấy còn bảo đã đặt báo thức rồi... chắc chắn… chắc chắn xảy ra chuyện rồi…”

Không khí xung quanh lập tức trầm xuống, như thể có luồng khí lạnh âm u đang lặng lẽ lan ra. Một số phụ huynh đã vội đưa con cái về nhà.

“Ờm, tôi lái xe ra ngoài chắc không sao đâu nhỉ? Trong công ty còn khối việc phải xử lý nữa, giờ tôi cũng sắp đến giờ làm rồi.”

“Lái xe thì chắc không sao, đi thôi. Hôm nay có cuộc họp quan trọng lắm.”

Rất nhanh, một số người đã rời đi. Có người vì công việc, có người đơn giản chỉ là không muốn dính dáng đến chuyện rắc rối này.

Chỉ còn lại người phụ nữ đang run rẩy khóc lóc kia.

“Ờm… các cậu có thể đi với tôi một chuyến được không? Tôi thật sự lo quá…”

Phương Hà khẽ cau mày, nhìn hai con chó của mình, rồi cúi xuống vỗ nhẹ đầu Nguyên Lang: “Nguyên Lang, ở lại đây trông giúp nhé?”

Nguyên Lang, “Gâu u~!”

Sau đó nó còn quay sang Nguyên Nhị sủa một tiếng. Nguyên Nhị ngừng lại một chút, liếc nhìn Nguyên Lang, rồi…

“Gâu gâu gâu gâu gâu——!!”

Tốt lắm, Nguyên Lang bảo nó ở lại bảo vệ Phương Hà, nhưng Nguyên Nhị lại cảm thấy Nguyên Lang đang nghi ngờ năng lực của nó.

Phương Hà cố nhịn cười, đưa dây dắt của Nguyên Lang cho Lâu Tinh Duệ: “Phòng trường hợp xấu.”

Lâu Tinh Duệ thấy cậu ta có vẻ nghiêm túc quá mức. Biết đâu chuyện này chẳng liên quan đến con mèo, mà là có ai đó giết người rồi phân xác, còn con mèo chỉ là tiện tay tha một bàn tay ra ăn mà thôi.

Nhưng cuối cùng anh vẫn cầm lấy dây, như có ai đó xui khiến: “Cảm ơn em, với cả lúc nãy nữa, cũng cảm ơn em.”

Phương Hà mỉm cười nhẹ: người này cuối cùng cũng học được cách nói cảm ơn rồi.

“Không có gì. Em đi với chị ấy xem sao. Lát nữa nếu cảnh sát tới thì anh giải thích tình hình giúp em nhé, cũng chưa chắc là bàn tay đó của người chị ấy nói đâu.”

Lâu Tinh Duệ gật đầu. Khi Phương Hà rời đi, anh chỉ đứng yên tại chỗ, không nói không rằng, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng.

Phương Hà chẳng hề để tâm — thật ra cậu cũng chẳng có hứng quen thân với Lâu Tinh Duệ.

“Chào… chào cậu?”

Phương Hà vừa dắt chó vừa đi về phía trước: “Chào chị.”

“Tôi… tôi tên là Chu Mỹ.”

“Em là Phương Hà, chính là người mua căn nhà ma ấy.”

Chu Mỹ ngạc nhiên: “A… thì ra là cậu! Tôi nghe nói gần đây có người mua căn nhà ma trong khu, còn đang đoán là ai gan lớn vậy, hóa ra là…”

Chị vốn tưởng là một cán bộ nghỉ hưu nào đó không tin dị đoan, ai ngờ lại là… trai đẹp!

Phương Hà: “Em không tin mấy chuyện đó. Mà tới nơi chưa ạ?”

Chu Mỹ gật đầu: “Ngay phía trước thôi, đi thêm chút nữa là tới.”

Lúc Phương Hà đứng trước cổng căn biệt thự kia, cậu đã biết — bên trong chắc chắn có vấn đề. Hàng rào bên ngoài thì không sao, cổng lớn cũng khóa kỹ.

Chu Mỹ đứng trước cửa điên cuồng bấm chuông, đồng thời gọi điện thoại cho người bên trong, nhưng mãi vẫn không có động tĩnh gì. Phương Hà hơi cau mày, “Chị tránh ra.”

Chu Mỹ hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, lập tức lùi sang một bên.

Chỉ thấy Phương Hà bước lên trước quan sát cánh cổng sắt lớn. Cậu biết rõ mình không thể phá được — từ khi tận thế giáng xuống, mọi loài động vật đều biến dị tiến hóa, chỉ có loài người là vẫn chẳng khác mấy so với trước kia.

Phương Hà hỏi: “Có cửa sau không?”

Mắt Chu Mỹ sáng lên: “À! Có! Tôi biết chìa khóa cửa sau ở đâu nữa, A Doanh từng nói với tôi!”

Hai người vòng ra phía sau nhà, Chu Mỹ chạy đến một bồn hoa bên cạnh, moi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra thì thấy bên trong là một chiếc chìa khóa.

Chu Mỹ vội vã chạy lại mở cửa. Phương Hà thấy cửa mở thì bước lên trước, dặn dò: “Nếu chị sợ thì cứ đi sau tôi.”

Chu Mỹ lập tức gật đầu: “Được được! Tôi đi sau cậu!”

Phương Hà dắt chó bước chậm rãi vào bên trong. Sau khi thấy được phần sau của ngôi nhà, hai người men theo lối đi vòng quanh, cuối cùng đến một cánh cửa sổ bị vỡ.

Ngay bên cửa sổ vỡ vẫn còn vết máu. Rõ ràng, con mèo trắng biến dị đã chui ra từ đây. Cửa chính không mở được, vì còn khóa, nên họ buộc phải tìm một tấm cửa kính lớn bên hông nhà, dùng hòn đá bên cạnh đập vỡ rồi mới vào được trong.

Tầng một nhìn chung vẫn khá sạch sẽ, chỉ có vài dấu chân mèo dính máu loang lổ, ngoài ra thì không có gì bất thường.

Họ men theo dấu chân máu dẫn từ cầu thang đi lên tầng trên.

Cuối cùng, họ phát hiện ra thi thể đã bị ăn đến hơn phân nửa nằm trong phòng ngủ chính — máu thịt be bét, không còn rõ hình hài, nhưng giữa đống hỗn độn ấy, hai nhãn cầu vẫn còn nguyên, trơ trọi lộ ra ngoài, cực kỳ dễ thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play