Chu Mỹ ôm mặt hét lên: “A—!!”
Không dám nhìn thêm lần thứ hai, chị bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức quay người bỏ chạy! Khi chạy xuống cầu thang còn vì hoảng loạn không nhìn đường mà vấp ngã, may mắn là lúc ngã chỉ còn cách tầng trệt hai bậc, dù ngã khá đau nhưng cũng không bị thương gì nghiêm trọng.
Còn Phương Hà thì dắt chó từ tốn đi xuống lầu, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn chị: “Đừng chạy loạn, đến lúc xảy ra chuyện thì đừng mong tôi giúp.”
Chu Mỹ vô cùng kinh ngạc: “Cậu… cậu sao lại…”
Trong mắt chị lấp đầy nước mắt: “Tại sao cậu không thấy sợ chút nào hết?”
Phương Hà chỉ nói một câu: “Đi thôi.”
Tại sao không sợ? Chuyện sớm đã quá quen thuộc rồi, còn sợ cái gì nữa?
Chu Mỹ thấy cậu thực sự rời đi, cũng không dám ở lại căn nhà kia thêm giây nào: “Báo cảnh sát rồi mà? Sao vẫn chưa thấy cảnh sát tới, chừng này thời gian rồi…”
Phương Hà hơi nheo mắt lại — cảnh sát? Làm gì còn tới nữa? Có khi bây giờ chính cảnh sát còn đang tự lo lấy thân, lấy gì bảo vệ người khác?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play