Chương 8
“Má ơi... thật không đó? Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu biết được bao nhiêu rồi? Khoan đã, chẳng phải vừa nãy cậu còn nói mới tỉnh dậy sao?” – Phương Quần Hi mở miệng, giọng nói không giấu nổi hoảng hốt.
“Ừ, tối qua ngủ rất say, mà hình như ai cũng đều ngủ rất say.” – Phương Hà nhẹ giọng đáp. “Mới nãy bên ngoài khu nhà tôi có người đi lại, phát hiện có người bị ăn mất rồi.”
Lời còn chưa dứt, bên phía Phương Quần Hi cũng vang lên tiếng hét chói tai từ bên ngoài truyền đến, như thể thế giới đột ngột tỉnh giấc vào khoảnh khắc ấy.
Không đúng, không phải thế giới tỉnh lại, mà là loài người họ đang lần lượt tỉnh dậy vào đúng thời điểm này.
Giờ phút này, Phương Quần Hi mới thật sự cảm thấy sợ hãi: “Phương Hà... chuyện này rốt cuộc là sao? Sao cậu lại bình tĩnh như vậy? tôi hoàn toàn không biết phải làm gì nữa rồi...”
“Trước tiên anh phải bình tĩnh đã. Cửa hàng của anh bây giờ hoàn toàn an toàn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì hết!” – Phương Hà nói chắc nịch.
“Tại sao?” – Phương Quần Hi mơ hồ không hiểu.
“Còn tại sao nữa? Anh không thấy mấy chú chó vẫn bám theo cậu từ ngoài đường vào tận trong cửa hàng, đến giờ còn không rời nửa bước à?” – Phương Hà hỏi lại.
“Tôi có thấy. Những con mèo chó khác đều chạy hết rồi, chỉ còn ba con này ở lại bên tôi. Tôi đã thấy rất vui vì điều đó... Khoan đã!” – Phương Quần Hi bỗng dưng dâng lên một dự cảm chẳng lành. “Ý cậu là...”
“Tôi nói cho anh nghe vài chuyện cơ bản trước, mong anh chịu khó nghe hết. Nhất là ba con chó đang ở cạnh anh, tuyệt đối đừng để lộ bất kỳ cảm xúc sợ hãi hay hoảng loạn nào trước mặt chúng. Giờ giác quan của chúng vẫn rất nhạy bén.” – Giọng Phương Hà trở nên trầm hơn.
Phương Quần Hi hít hít mũi: “Không đâu, với tôi thì chúng vẫn mãi là những bé cưng dễ thương nhất!”
Phương Hà hít sâu một hơi, tiếp tục: “Tóm lại là, tôi nhớ bên cạnh cửa hàng thú cưng của anh có một siêu thị. Nhớ kỹ lời tôi, nhất định phải tìm thời cơ chui vào lấy thật nhiều đồ ăn mang về, đủ để anh một mình sống được ba tháng – bao gồm cả thức ăn lẫn nước uống!”
“Biết rồi, tôi đi mua liền.” – Phương Quần Hi vội đáp.
Phương Hà trầm ngâm một lát – bây giờ chỉ mới là giai đoạn bắt đầu. Tuy sẽ có chút hỗn loạn, nhưng trật tự xã hội chắc chắn vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ.
Cuộc đại loạn thực sự sẽ bắt đầu sau vài ngày nữa, khi người ta dần phát hiện ra động vật đang trở nên hung ác dị thường, chủ động tấn công và ăn thịt con người.
Đến lúc đó, cấp trên sẽ ra lệnh – tất cả động vật đi lang thang trong thành phố không có dây xích, trên móng vuốt hay lông dính máu, thậm chí đang ăn xác người – đều sẽ bị giết ngay tại chỗ!
Không bắt, cũng không xua đuổi, mà là trực tiếp tiêu diệt.
Mệnh lệnh đó thực sự quá đúng đắn! Chính vì nó mà sau này S thị mới có thể nhanh chóng lập nên căn cứ, đặt được nền tảng vững chắc để trở thành một trong mười đại căn cứ.
“Phương Hà? Sao cậu không nói gì nữa?” – Phương Quần Hi gọi.
“Được rồi, tạm thời chỉ có vậy. Còn một chuyện nữa, cũng là chuyện quan trọng nhất: sau này anh nhất định phải gọi ba con chó bằng tên của chúng! Không được gọi kiểu ‘này chó’, hay ‘này cún’ nữa.” – Phương Hà nhấn mạnh.
“Tại sao vậy?” – Phương Quần Hi khó hiểu.
“Anh có biết ‘ngự thú sư’ là gì không?” – Phương Hà hỏi.
“Uầy, ngự thú sư? Nghe cứ như trong tiểu thuyết huyền huyễn ấy.” – Phương Quần Hi nửa tin nửa đùa.
Phương Hà nghiêm mặt: “Đừng có cười cợt, tôi nói rất nghiêm túc. Chuyện tôisắp nói sau đây liên quan trực tiếp đến bản thân anh. Nghe cho kỹ.”
Cảm nhận được sự trịnh trọng trong giọng nói kia, Phương Quần Hi cũng thu lại vẻ cà rỡn, cẩn thận lắng nghe: “Cậu nói đi, tôi nghe đây.”
Anh ta có một linh cảm rằng những gì Phương Hà sắp nói chính là chìa khóa duy nhất để anh ta có thể sống sót trong tương lai!
“Ngự thú sư, đúng như cái tên, là những người kết giao với dã thú làm đồng bạn, để chúng chiến đấu vì mình.” – Phương Hà giải thích.
“Ý cậu là tôi là một ngự thú sư?” – Phương Quần Hi há hốc mồm.
“Thật ra tôi cũng là một người như vậy.” – Phương Hà nói.
“Ghê vậy luôn? Rồi sao nữa? tôi vẫn chưa hình dung được cụ thể là sao.” – Phương Quần Hi gãi đầu.
Không còn cách nào khác, Phương Hà đành phải bắt đầu giải thích từ những điều cơ bản nhất: “Anh không thắc mắc vì sao tôi lại biết nhiều đến thế à?”
“Cậu nhìn là biết khác người rồi, chắc chắn là người tài, biết nhiều thứ mà tôi không biết là bình thường thôi. Quan trọng hơn là, chuyện của cậu, tôi sẽ không bao giờ nói với ai khác đâu!” – Phương Quần Hi nghiêm túc cam kết.
“Được rồi, vậy nghe tiếp đi.” – Phương Hà gật đầu. “Chắc là bắt đầu từ tối qua, hầu như toàn bộ động vật đều xảy ra biến dị. Anh có thể nhìn kỹ lại ba con chó bên cạnh anh đi, có thể vẻ ngoài không khác mấy, nhưng nếu là người nuôi chúng lâu như cậu, chắc chắn sẽ nhận ra điểm khác thường.”
Phương Quần Hi không nói gì, ôm lấy một con chó, tay chậm rãi vuốt ve bộ lông trên người nó, sau đó vỗ vỗ đầu nó: “Hình như to lên một cỡ thì phải!”
“Không sai.” – Phương Hà đáp. “Việc thể hình tăng lên chỉ là một hướng tiến hóa thôi. Quan trọng là chiến lực của chúng đã tăng vọt, hơn nữa còn bắt đầu có xu hướng khát máu, đặc biệt là có khuynh hướng thích ăn thịt người.”
Ngay lúc Phương Hà giải thích, Phương Quần Hi đã nghe thấy ít nhất năm tiếng la thảm thiết, cùng ba bốn tiếng kêu cứu vọng lại từ bên ngoài. Mỗi một tiếng hét đều khiến anh ta cảm thấy bản thân quá nhỏ bé.
Anh ta chỉ có thể lắng nghe tiếng người khác cầu cứu rồi chết thảm, mà không có can đảm lao ra ngoài giúp họ. Không đúng, thật ra là có khả năng cứu người.
Nhưng người lao ra đó không phải là anh, mà là ba bé cưng của anh. Nếu vì cứu người mà ba đứa nhỏ phải liều mạng chiến đấu với lũ động vật biến dị hung hãn kia, thậm chí bỏ mạng – thì cả đời này, anh nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!
Phương Hà nói: “Cho nên, đám động vật biến dị kia tuyệt đối không thể tùy tiện chọc vào. Nhưng mà… cũng có ngoại lệ.”
Phương Quần Hi lập tức chăm chú lắng nghe.
“Chính là sự tồn tại của ngự thú sư.” – Phương Hà tiếp tục, “Ngự thú sư thật ra là những con người có thể sinh ra một loại cộng hưởng cảm xúc nhất định với động vật biến dị. Loại cộng hưởng này được gọi là độ hòa hợp.”
Phương Quần Hi lặp lại cụm từ đó thầm trong lòng: “Độ hòa hợp...”
Phương Hà nói: “Chỉ cần độ hòa hợp với động vật biến dị vượt qua một giới hạn nhất định, thì sẽ dễ dàng hơn trong việc khiến chúng sinh thiện cảm, chủ động muốn ở bên cạnh người đó, thậm chí là tự nguyện chiến đấu bên người đó.”
“Còn nữa… có một điểm tôi phải nhắc anh kỹ càng.” – Phương Hà dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh, “Không phải cứ ai bên cạnh có động vật biến dị đi theo thì đều là ngự thú sư. Chỉ những người có từ hai cá thể trở lên mới có thể được xác nhận là ngự thú sư!”
“Tất nhiên, cũng không thể nói chắc rằng chỉ có một con thì chắc chắn không phải – có lẽ họ mới chỉ gặp được một con mà thôi.”
“Ờ... nghe giống như đang đọc truyện luôn á.” – Phương Quần Hi bật thốt.
Phương Hà không cười, giọng nghiêm lại: “Tóm lại, thời gian tới anh cứ ở yên trong cửa hàng, đừng ra ngoài. Tìm cơ hội đến siêu thị, cần thì cướp luôn cũng được, miễn là kiếm đủ đồ ăn thức uống cho ba tháng sinh tồn. Nhớ chưa?”
Thức ăn dự trữ trong cửa hàng của Phương Quần Hi cũng đủ để ba “bé cưng” ăn no, nên anh ta không cần lo tụi nhỏ sẽ bị đói.
“Phương Hà, cậu thì sao? Ổn chứ? Bên đó con Husky kia có cần tôi qua xem không?” – Phương Quần Hi bất giác hỏi han.
Câu hỏi ấy khiến Phương Hà thấy ấm lòng: “tôi ổn, ba nhóc bên tôicũng đều trở thành thú biến dị rồi, chẳng đứa nào chịu rời đi, vẫn ở cạnh tôi suốt. Con Husky tôi đã đặt tên cho nó là Nguyên Nhị, khả năng hồi phục của nó nhanh lắm, giờ thì nhảy nhót như không có chuyện gì rồi.”
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, như để xua tan bầu không khí căng thẳng.
Sau khi đặt điện thoại xuống bàn trà, Phương Hà nhẹ nhàng xoa đầu ba “đồng đội” của mình – Hắc Lê, Nguyên Lang, và Nguyên Nhị – rồi lẩm bẩm: “Anh ta không sao, bên cạnh cũng có ba người bạn đồng hành. Chỉ cần không tự mình chạy loạn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Các cậu cứ yên tâm.”
Hắc Lê liếm nhẹ lên mặt anh một cái, khẽ “meo~” một tiếng.
Nguyên Lang và Nguyên Nhị cũng luẩn quẩn dưới chân anh, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
Đối với ba đứa nhỏ từng được anh cứu, tuy chúng không muốn theo bác sĩ ấy rời đi, nhưng cũng không hề có ý định để bác sĩ đó phải chết. Nếu có thể sống – dĩ nhiên là tốt nhất.
Biết đâu sau này còn có thể gặp lại. Ai biết được Phương Quần Hi có muốn “ôn chuyện cũ” với hai con chó và một con mèo không, nhưng Phương Hà thì vẫn thấy – người kia còn sống, thật sự là một điều tốt.
Vì đây là ngự thú sư đầu tiên mà cậu phát hiện ra ngoài chính bản thân mình khi sống lại. Nếu có thể kết bạn thì quá tuyệt vời – bởi vì, nói cho cùng, đây là một mối quan hệ – một nhân mạch quý báu!
Phương Hà ở lại trong biệt thự thêm khoảng một tiếng đồng hồ, sau đó ôm lấy Hắc Lê, dắt theo hai chú chó buộc dây, cùng nhau bước ra ngoài – cũng cần phải dạo một vòng, kiểm tra lại lãnh địa của ba đứa nhỏ.
Ngay khoảnh khắc mở cửa, phía trước liền vọng tới một tiếng thét kinh hoàng của một người phụ nữ.
Tiếng hét ấy sắc nhọn đến mức vỡ cả âm, như thể sắp bị xé xác ra đến nơi. Nhưng… lại có chút quen tai.
Chỉ là quá chói tai, nên nhất thời anh không nhận ra được là ai.
Cho đến khi anh nhận ra…
Phương Hà biến sắc: “Tiếng này là…?!”