Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Liệt Tửu không hề sợ hãi mà dừng bước, phun ra một búng máu tươi, đảo mắt quét một vòng, lạnh giọng hỏi: “Tụ tập trước cửa nhà ta làm gì?”
Có lẽ do mới vừa giết lang, trên người cậu vẫn còn mang theo sát khí, ánh mắt sắc bén đến mức khiến người ta khiếp sợ. Ánh nhìn ấy quét qua một lượt, không ít thôn dân đều bị dọa lùi lại nửa bước.
Hứa Hoài Khiêm vội tiến lên giải thích: “Bọn họ đều tới trả nợ.”
Thấy ngoài sân lại nhiều thêm không ít thôn dân, hắn bổ sung một câu: “Còn có mấy người tới xem náo nhiệt.”
Xem náo nhiệt thì Trần Liệt Tửu còn hiểu được, chứ tới trả nợ… cậu thật sự không thể lý giải.
Thời buổi này còn có người chủ động tới trả nợ?
Đã tự giác như vậy rồi, vậy còn cần cậu làm gì?
Chưa kịp hỏi ra nghi ngờ trong lòng, nhìn thấy Hứa Hoài Khiêm đã bình tĩnh lại, thấy bộ dạng đầy máu và bụi đất của cậu, hắn lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Ngay cả Trần tiểu muội cũng chen ra từ trong đám người, vẻ mặt sốt ruột: “Đại ca! Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?!”
Bị Hứa Hoài Khiêm khẩn trương nhìn chằm chằm, lại bị Trần tiểu muội lật tới lật lui kiểm tra, Trần Liệt Tửu dứt khoát xoay người một vòng trước mặt hai người: “Các ngươi xem ta như vầy, giống người bị sao à?”
Hứa Hoài Khiêm và Trần tiểu muội đồng thời lắc đầu.
“Thế còn chưa đủ?” Trần Liệt Tửu liếm liếm lợi bị cắn đến rướm máu do quá sức, rồi ném bó gỗ buộc bằng dây cỏ cho Trần tiểu muội tìm hai đại hán tới khiêng, lại từ bên hông rút con dao găm còn dính máu ra, lau lau vào vạt áo rồi quát Hứa Hoài Khiêm và Trần tiểu muội: “Đi, vào nhà thay đồ, theo đại ca đi bán sói.”
“Nhưng mà đó là sói mà ——” Trần tiểu muội vẫn còn lo lắng. Không phải một hai con, mà là năm sáu con đó! Đại ca một mình đi, thật sự không sao chứ?
Nhưng mà đại ca lại nguyên vẹn đứng trước mặt nàng, nếu nàng còn nghi ngờ, chẳng phải là coi thường năng lực của đại ca?
Hứa Hoài Khiêm cũng lo lắng như nàng, nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào gương mặt dính đầy máu và ánh mắt lạnh lùng sát khí của Trần Liệt Tửu, như muốn xác nhận xem cậu có nói dối không.
“Thật sự không sao.” Trần Liệt Tửu xua tay ra hiệu đừng lo, nhưng không biết động phải chỗ nào, sắc mặt vừa kéo liền đau đến mức bật ra một tiếng “Tí.”
“Còn nói không sao?” Ánh mắt Hứa Hoài Khiêm trầm xuống.
Bình thường hắn là người ôn hòa, nhưng một khi giận, chỉ cần liếc mắt cũng khiến người khác sợ hãi.
Trần Liệt Tửu nhe răng cười với hắn: “Thật sự không sao đâu, có lẽ lúc vật lộn với sói đụng phải cành cây nào đó, ta bôi ít rượu thuốc là được rồi.”
Hứa Hoài Khiêm theo phản xạ nói: “Vậy ta giúp ngươi bôi.”
Nói ra xong mới ý thức được không ổn. Ở đây còn giữ lễ nam nữ khác biệt, huống chi bọn họ chỉ là “phu phu hữu danh vô thực”, tình cảm còn chưa đến mức thân thiết như vậy.
Nhưng Trần Liệt Tửu lại chẳng có kiêng kỵ gì, vốn đang lo không biết nhờ ai giúp mình bôi thuốc, thấy Hứa Hoài Khiêm mở lời liền lập tức đồng ý: “Hảo a.”
Khiến Hứa Hoài Khiêm muốn rút lại lời cũng không còn cách nào.
Giúp đám người ngoài sân xử lý chuyện trả nợ xong, Hứa Hoài Khiêm thấy ngoài cổng vẫn còn không ít người tụ tập xem náo nhiệt, liền chắp tay nói: “Hôm nay nhà ta nhiều việc, không tiếp đãi được mọi người, nếu không có chuyện gì thì mời giải tán.”
Hắn đối đãi người khác ôn hòa lễ độ, nói chuyện rõ ràng mạch lạc. Mặc dù nghe được người ta xì xào nói hắn “ma ốm” gì đó, hắn cũng không tính toán.
Nhóm bác trai bác gái mặt dày đến mấy cũng cảm thấy ngượng ngùng, lục tục rời đi, chỉ còn lại vài đứa trẻ không hiểu chuyện vẫn đang chơi đùa.
Hứa Hoài Khiêm cũng không đuổi bọn trẻ, chỉ gọi Trần tiểu muội đến, bảo nàng dùng vôi trộn nước rải quanh sân một vòng.
Không phải hắn có ý kiến với người trong thôn, mà là hôm nay tới quá nhiều người, khó tránh khỏi có người mang rận hoặc bọ chó. Thứ này nếu dính vào, không xử lý kịp sẽ lây lan cả người.
Hắn không muốn gặp lại tình trạng như lần tu sửa nhà xí, từng thấy Trần Liệt Tửu mang vôi bột ra nên lần này mới nghĩ đến việc phòng ngừa.
Sau khi Trần tiểu muội làm theo, Hứa Hoài Khiêm rửa tay thật sạch, xác định không dính thứ bẩn gì rồi mới mở cửa vào phòng.
Trong phòng, Trần Liệt Tửu vừa rửa mặt xong, tóc đen rũ xuống, lưng không mặc gì.
Lúc Hứa Hoài Khiêm đẩy cửa vào, cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục lau thuốc lên những vết bầm tím trước ngực.
Hứa Hoài Khiêm đóng cửa lại, đi tới gần. Nhìn tóc đen rũ xuống, dưới đó ẩn hiện là làn da trắng nõn, rõ ràng mới nãy đứng trước bao nhiêu người cũng không hề căng thẳng, vậy mà lúc này trong lòng hắn lại không hiểu sao dâng lên cảm giác khẩn trương.
“Những chỗ ta nhìn thấy thì đã tự bôi rồi, ngươi chỉ cần giúp ta bôi lưng là được.” Trần Liệt Tửu thấy hắn đứng đó nửa ngày không nhúc nhích, bèn đưa chai rượu thuốc cho hắn.
“Hảo.” Hứa Hoài Khiêm nhận lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc cậu ra. Tóc còn ướt, mang theo hơi nước, nhưng nhiệt độ cơ thể dưới lòng bàn tay hắn lại như chạm phải lửa, khiến lòng bàn tay nóng ran.
Nhưng sự nóng bỏng ấy nhanh chóng bị cái lạnh thay thế.
Dưới lớp tóc không hề có cảnh xuân diễm lệ, chỉ có những mảng bầm tím đan xen, da rách thịt nứt, nhìn vào cũng đủ thấy đau thấu xương.
Tâm tình khẩn trương lập tức tan biến, Hứa Hoài Khiêm vén tóc lên vai cậu, xoa thuốc cho nóng rồi nhẹ nhàng bôi lên những vết thương: “Đau không?”
“……Tê, cũng tạm.” Rượu thuốc vừa chạm vào, Trần Liệt Tửu đau đến hít sâu một hơi, sau đó lại bị độ ấm từ tay hắn làm dịu, bèn thở ra một hơi dài.
“Sao lại nghĩ tới chuyện đi giết sói?” Hứa Hoài Khiêm động tác nhẹ nhàng, không hiểu sao cậu lại làm chuyện nguy hiểm như vậy, khiến bản thân bị thương đầy mình.
Trần Liệt Tửu ngẩng đầu nhìn hắn, nói rất đương nhiên: “Báo thù cho ngươi a.”
“Vì ta……” Báo cái gì thù?
Hứa Hoài Khiêm mới nói được hai chữ, chợt nhớ ra: cha mẹ nguyên chủ bị sói cắn chết. Hắn liền nuốt lời lại, động tác cũng dừng một chút.
Trong lòng sinh ra một loại cảm xúc khó gọi tên.
“Đương nhiên không chỉ vì báo thù,” Trần Liệt Tửu không giấu hắn, “Da sói cũng rất đáng giá, cho nên ta nghĩ đến chỗ cha mẹ ngươi gặp nạn thử thời vận, biết đâu chúng chưa đi.”
Hiện tại là tháng Tư, cha mẹ Hứa Hoài Khiêm gặp nạn vào đầu xuân – lúc vạn vật sinh sôi. Khi ấy sói đói đến đỏ mắt, không tha thứ gì, gặp thứ gì sống là cắn thử xem có ăn được không.
Trần Liệt Tửu đoán bầy sói ăn no chưa chắc đã rời đi ngay, nhất là khi chúng giết người mà chẳng bị ai báo thù, chắc chắn sẽ còn quanh quẩn đó một thời gian.
Quả nhiên, không bao lâu sau khi vào núi, cậu đã gặp bầy sói đang lang thang tìm mồi. Bầy sói này bị đói đến phát cuồng hồi đầu xuân, nay qua ba tháng đã béo tốt trở lại, càng khó đối phó hơn.
Cậu bị chúng quật xuống đất không dưới mấy chục lần, nhưng dẫu sao cũng là thú, dù thông minh cũng chỉ có sức mạnh, vẫn không bằng con người có trí tuệ.
Cuối cùng, nhờ vào địa hình mà cậu giết sạch bọn chúng.
Vừa giúp Hứa Hoài Khiêm báo thù, lại có thể kiếm một khoản lớn, đúng là nhất cử lưỡng tiện!
Nghĩ đến đây, mắt Trần Liệt Tửu sáng rực, vẻ mặt tự hào vô cùng: cậu sao lại lợi hại thế này chứ!
“Đừng nhúc nhích, thuốc sắp bôi lệch rồi.” Hứa Hoài Khiêm vừa bôi thuốc, vừa phải nhịn cậu nhúc nhích khoe khoang, đành vươn tay ấn cậu xuống cho yên.
Không ngờ tay vừa ấn xuống, ngón cái lại rơi đúng vào hõm eo cậu, mềm mềm tròn tròn, vừa vặn khớp ngón cái. Hắn cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện eo bên phải cậu cũng có một cái y hệt.
Nếu như hai tay cùng ấn…
Hứa Hoài Khiêm lập tức ý thức được suy nghĩ không đứng đắn, vội rụt tay về, chuyển sang đè vai Trần Liệt Tửu: “Bôi thuốc kìa.”
“Nga, hảo.” Bị nhắc tới hai lần, Trần Liệt Tửu cũng nhận ra mình hơi vênh váo, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, cậu nhớ đến đám người vây trước sân khi nãy, bèn hỏi: “Ngươi vừa rồi nói những người kia đều tới trả nợ?”
“Ừm.” Hứa Hoài Khiêm ho nhẹ, nhuận giọng kể lại mọi chuyện hôm nay cho cậu nghe, bao gồm cả chuyện hắn đề xuất cách trả góp cho thôn dân.
“Cái này hảo!” Bôi xong thuốc, thay xong y phục, Trần Liệt Tửu đấm một quyền, ánh mắt sáng rực: “Nếu chuyển sang trả theo tháng, chẳng phải ta mỗi tháng đều có việc làm sao?”
Phải biết trước đây mỗi lần đòi nợ đều phải dựa theo ngày trên biên lai, có tháng vài vụ, có tháng chẳng có cái nào. Bây giờ chuyển sang trả theo tháng, công việc nhiều hơn, tiền trích phần trăm cũng tăng lên. Người trả cũng nhẹ gánh hơn, đỡ hơn việc một lần phải trả một khoản lớn.
“Bất quá chuyện này ngươi không thể tự ý quyết định, phải bàn bạc với người có thế lực phía sau ngươi.” Trần Liệt Tửu đang cao hứng, Hứa Hoài Khiêm không cố ý phá hứng, nhưng cũng không thể không nói.
Hắn viết biên lai hôm nay phát hiện Trần Liệt Tửu không chỉ thu nợ cho nhà giàu trong thôn, mà còn giúp ngân trang, quan phủ,… thế lực không hề nhỏ.
Dựa lưng đại thụ thì mới dễ hái lộc, đã có chỗ dựa vững thế, sao không bàn bạc với họ? Sau này có chuyện cũng có thể dựa thế của họ mà xử lý.
Trần Liệt Tửu nghe xong lập tức hiểu ra, nhà mình vốn không quyền không thế, người ta học theo quá dễ, chi bằng kéo luôn thế lực phía sau vào một dây thừng, vừa tự cường vừa khiến họ coi trọng mình hơn.
Dù sao, làm nghề thu nợ ở nông thôn này, cũng chẳng phải chỉ có mỗi một nhà cậu.
“Ai,” nghĩ thông rồi, Trần Liệt Tửu tiến sát lại gần Hứa Hoài Khiêm, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, khiến hắn đỏ mặt mới nói, “Ta thật sự nhặt được một phu quân tốt.”
Giết sói, cậu còn đang lo mai này kiếm tiền thế nào, vậy mà tiểu phu quân đã lo sẵn cho cậu rồi.
Cậu sao lại may mắn thế?
Phu quân…
Hứa Hoài Khiêm ngón tay run lên. Hắn vừa được lão bà gọi là lão công đúng không?
“Vừa lúc định đi huyện thành bán sói,” Trần Liệt Tửu hoàn toàn không nhận ra mình nói gì, “Chúng ta cùng đi luôn, chuyện này không thể để bọn họ trắng trợn dùng cách của chúng ta, dù gì cũng phải bắt bọn họ trả chút thù lao.”
Vừa nói vừa lục tủ lấy y phục: “Nhưng mà ra ngoài gặp người thì vẫn nên chỉnh tề một chút, mặt ngươi như vậy, nhìn vào ai cũng tưởng mạng sắp hết rồi, không ổn.”
Hứa Hoài Khiêm vốn đã giơ tay định ra cửa rửa rượu thuốc trên tay, nghe đến đó thì tay khựng lại trên cửa.
Mặt hắn???
—— hôm nay hắn lộ mặt trước bao nhiêu người rồi chứ!!!
---