Tác giả: Lê Tử Điềm Điềm
Hứa Hoài Khiêm vừa mở cửa đã thấy ngoài cổng viện tụ tập một đám người, ôm gà ôm vịt, đuổi ngỗng đuổi chó, xách đồ ăn xách gạo, cãi cọ ầm ĩ như thể đang tụ họp chợ phiên.
Vương Uyển Uyển ăn trưa xong thì đội nón rơm ra ruộng làm cỏ, trong nhà chỉ còn lại hai người là hắn và Trần tiểu muội.
“Cậu không có ở nhà,” Hứa Hoài Khiêm tự nhiên làm người chủ nhà, tiến lên hỏi: “Các ngươi tìm có chuyện gì không?”
“Ngươi là ai vậy?”
Các thôn dân vừa thấy Hứa Hoài Khiêm thì còn chưa nhận ra là ai, Trần Kim Hổ chưa quay về, mà người này trông gầy yếu thế kia, đâu giống người nhà họ Trần.
Hứa Hoài Khiêm mặt không đỏ tim không loạn, thản nhiên nói: “Ta là người ở rể mới của Trần Liệt Tửu.”
“A ——!”
Vừa nghe vậy, đám người mới nhớ ra, à đúng rồi, mấy hôm trước Trần Liệt Tửu vừa cướp một tên ma ốm về làm người ở rể!
Chẳng qua họ đều không phải người Hạnh Hoa thôn, chỉ nghe nói chuyện, coi như chuyện vui để kể, chứ chưa từng để tâm.
Chỉ có khi liên quan đến lợi ích bản thân thì mới thật sự để ý.
“Chúng ta đến trả nợ, cậu không có ở nhà, ngươi có thể làm chủ được không?”
Từ xưa trong nhà nam chủ ngoại, nữ chủ nội, phu lang dù là nam nhân nhưng ở rể thì… các thôn dân lúc này không rõ nên xem Hứa Hoài Khiêm là chủ trong hay chủ ngoài, đành hỏi cho rõ.
Trần Liệt Tửu lo việc bên ngoài, Hứa Hoài Khiêm thường không can dự, nhưng giờ người ta tới tận cửa, hắn không thể sợ sệt tránh né, liền đáp: “Có thể.”
Dứt lời liền quay sang Trần tiểu muội nói: “Đi tìm hai người thường theo ca ngươi ra ngoài tính sổ đến.”
Nhiều người kéo đến như vậy, Trần tiểu muội cũng không dám chậm trễ, chớp mắt đã chạy mất bóng.
Hứa Hoài Khiêm mở cổng viện: “Mời vào nói chuyện, đừng đứng ngoài sân, đều là người quê với nhau cả.”
Hắn xoay người đi dọn mấy cái ghế ra tiếp khách, hai người phụ nhân và ca nhi thấy hắn gầy yếu quá mức còn giúp đỡ đỡ tay.
Một đám người ngồi xuống ghế, thấy Hứa Hoài Khiêm bận rộn dọn ghế, rót nước, sắp xếp đâu vào đó, phối với dáng người yếu như liễu rủ trong gió, nếu không biết trước là nam nhân, thật sự là một phu lang hiền thục.
Mà họ đến thu nợ, lại được đãi ngộ lễ phép như vậy, ngược lại khiến ai nấy cảm thấy bối rối.
“Chuế… Liệt Tửu gia,” có người ngập ngừng định gọi hắn là người ở rể, suýt buột miệng, “Không vội đâu, chúng ta ngồi chút rồi đi.”
“Khụ khụ khụ ——”
Cái thân thể này đúng là quá yếu, mới làm chút việc thôi mà Hứa Hoài Khiêm đã thở không ra hơi, ho đến cong cả người.
Lúc này Trần tiểu muội dẫn hai đại hán trở về, hắn cũng không cưỡng ép, điều chỉnh hô hấp rồi hỏi: “Chư vị đều đến trả nợ sao?”
Mọi người thấy hắn khụ đến không ra hơi, sợ đến mức không dám hó hé, sợ đòi nợ chưa xong còn bị vạ lây.
Trần Liệt Tửu là ai chứ?
Là ác bá khét tiếng vùng này, nếu như người ở rể mới rước về có mệnh hệ gì, thì nhà nào nấy cũng có thể bị cậu lật tung.
Đợi Hứa Hoài Khiêm điều chỉnh xong mới gật đầu: “Phải, phải, chúng ta đến trả nợ, ngươi xem… nếu tiền không đủ, có cách nào không?”
Hai đại hán đi theo Trần tiểu muội cũng rất lanh lợi, ghé tai Hứa Hoài Khiêm giải thích rõ tình hình.
Người quê quanh năm làm ruộng, ngoài hạt thóc thì chẳng có mấy đồng tiền, gặp phải thiên tai, mất mùa, hay sự cố gia đình, không có tiền cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Lúc ấy thường đi mượn tiền nhà giàu trong thôn. Vay thì dễ, trả mới khó. Mượn của người quen thì ngại đòi, vậy nên mới sinh ra nghề thu nợ thuê – gọi là “thu trướng”.
Mượn tiền xong, lập biên lai mượn đồ giao cho người thu trướng giữ. Tới hạn thì người ta tới nhắc nhở hoặc đòi nợ.
Người đàng hoàng thì đến hạn sẽ trả, hoặc tranh thủ trước hạn vài ngày xoay xở. Ai chơi xấu, không trả thì người thu trướng mới ra tay cứng rắn.
Cậu là người tốt, gặp ai thật sự khó khăn thì đều nới thời gian. Có nhà nghèo quá, cậu còn bỏ tiền túi ra thay, lại giới thiệu việc làm.
Như Trần Ngũ gia vì mất mùa mà không trả nổi, cậu trả trước giúp rồi dắt ông ấy đi khắp nơi thu nợ, dần dần trả hết, cuộc sống cũng tốt hơn.
Nhưng gặp kẻ như Hứa Đại Lang, rõ ràng có tiền mà trốn không trả, thì cậu quyết không nhân nhượng!
Còn chuyện hôm nay, đám nợ chủ động tới trả là chuyện chưa từng có.
Hứa Hoài Khiêm nghe xong liền hỏi: “Các ngươi còn chưa tới kỳ trả tiền, sao lại vội đến trả?”
“À…” Cả đám người nhìn nhau, cuối cùng một người cắn răng: “Không còn cách nào, vụ mùa chưa thu, chẳng biết thu hoạch ra sao, nhà chỉ có mấy gian, nếu không trả nổi, sợ bị dỡ nhà, cả nhà phải ngủ ngoài trời mất…”
Họ nhao nhao kể lể, Hứa Hoài Khiêm chỉ nghe mấu chốt, cũng biết nguyên nhân là do Trần Liệt Tửu phá nhà Hứa gia mà ra.
Cậu phá nhà không phải để ép Hứa gia trả nợ, mà là vì bảo vệ hắn khỏi bị ép gán nợ.
Nhưng trong mắt người ngoài, lại thành Trần Liệt Tửu hung ác ép người – nợ tiền thì cướp người, phá nhà dằn mặt, ép buộc phải trả.
Mà cái thời đại này coi trọng chữ hiếu, anh em dù phân gia cũng vẫn là người một nhà, huống hồ cha mẹ hắn đã mất, đại phòng còn giúp làm tang lễ, hắn ở rể trả nợ cũng bị xem là lẽ thường.
Chỉ trách Trần Liệt Tửu quá hung danh.
Dân quê chỉ có nhà và ruộng là tài sản, Trần gia phá được phòng là vì có dư, còn họ mà bị phá thì chỉ có nước chết rét ngoài đường.
Nghĩ tới nghĩ lui, cả nhà trằn trọc không ngủ, cuối cùng gom được bao nhiêu đem trả bấy nhiêu, mong cậu khoan nhượng nếu mùa màng thất bát.
Hứa Hoài Khiêm nhìn đám người mặc áo vá chồng vá, chân đi guốc rơm hoặc giày rách lộ cả ngón, thậm chí có người chân trần nứt nẻ, biết đều là nghèo khổ, bị phá nhà dọa tới.
“Nhà ta Liệt Tửu phá nhà không phải để ép Hứa gia trả tiền,” hắn giải thích, “là vì ta.”
“Vì ngươi?”
“Ừ,” Hứa Hoài Khiêm gật đầu, “Đại phòng Hứa gia thiếu tiền không trả, định dùng ta gán nợ, bá chiếm bất động sản của ta. Nhà ta Liệt Tửu thấy không vừa mắt mới phá nhà.”
Chuyện phá nhà vừa truyền ra, lại toàn lời xấu, hắn không tin không có bút tích nhà đại phòng. Một nhà dám dùng cháu ruột gán nợ, sao có thể tử tế?
Một lời đồn là đủ hại người, làm thôn dân sợ hãi, khiến Trần Liệt Tửu bị nhắm đến.
Hắn nói xong, không ít người do dự. Hóa ra còn có khúc mắc bên trong, chẳng trách cậu hành động như vậy.
“Ta là tự nguyện ở rể Trần gia, không liên quan gì tới đại bá ta. Họ chưa nói với ta tiếng nào đã định dùng ta gán nợ, còn nợ mà không chịu trả, nhà ta Liệt Tửu đương nhiên không để yên.”
Nói tới đây, hắn cũng không cố giải thích thêm. Làm nghề thu trướng ở nông thôn, vẫn cần có chút danh tiếng, có sợ cũng phải sợ đúng người.
“Hắn sẽ không vì các ngươi thiếu tiền mà phá nhà, nhưng cũng sẽ không dung túng nếu các ngươi không trả. Cho nên nên sao thì cứ vậy mà làm.”
Mọi người nhìn nhau, chần chừ không biết tính sao.
Hứa Hoài Khiêm thấy vậy, chủ động đề nghị: “Trong tay các ngươi có bao nhiêu cứ trả bấy nhiêu, ta viết lại biên lai mới. Lần sau trả thì dựa vào biên lai mới mà tính.”
Một số người vội đồng ý, kiểu mượn không lãi, trả bao nhiêu tính bấy nhiêu, chẳng ai phản đối.
Nhưng cũng có vài người mượn tiền của tiền trang, có lãi suất, liền thắc mắc: “Vậy lãi suất tính thế nào? Không thể cứ trả một phần mà lãi vẫn như cũ chứ?”
Hứa Hoài Khiêm biết phiền phức tới rồi.
“Cái này đơn giản,” hắn không hề hoảng, lấy giấy bút ra, “ta cho các ngươi ba cách.”
1. Cứ giữ cách cũ, đến hạn trả một lần.
2. Chia nhỏ ra, mỗi tháng trả một phần, mỗi tháng đổi biên lai.
3. Mỗi lần trả lại tính lãi suất mới – cái này phải chờ thương lượng với chưởng quầy tiền trang.
Hắn nói đâu ra đấy, chu đáo rõ ràng, chẳng qua vì từng là người đi vay mua nhà mà thôi – ai từng biết khổ, sẽ hiểu cách làm người.
Lúc này có người hỏi: “Nếu không có tiền, có thể trả bằng gà vịt, gạo… được không?”
“Cái này ta không dám quyết,” Hứa Hoài Khiêm nhìn vật phẩm quá đa dạng, không rõ giá, không dám tùy tiện nhận, “các ngươi có thể tìm người trong thôn hoặc phụ cận mua giúp.”
“... Vậy được.” Thấy hắn ôn hòa kiên nhẫn, không ai làm loạn.
Có người mang tiền đến liền đề nghị đổi biên lai ngay. Hứa Hoài Khiêm cũng không từ chối, bảo Trần tiểu muội mang hòm biên lai ra, tìm đúng, thu tiền, viết biên lai mới.
Có điều, gặp mấy người trên người lổn ngổn chấy rận bọ chó, hắn liền ho mạnh mấy tiếng rồi cười bảo: “Ta thân thể yếu, sợ truyền bệnh, ngươi đứng xa chút.”
Thôn dân thấy hắn làm việc lanh lẹ, thái độ tốt, liền khen không ngớt:
“Trần Liệt Tửu gia được lắm!”
“Biết chữ, biết làm, lại tốt bụng.”
“Chiêu người ở rể thế này đúng là sáng suốt!”
Trước những lời khen, Hứa Hoài Khiêm không biểu hiện gì, chỉ im lặng viết biên lai.
Trong thôn không có bí mật, người kéo tới Trần gia đông như vậy đã lan truyền khắp thôn, không ít người hiếu kỳ đến xem náo nhiệt, ai nấy đều sửng sốt khi thấy cảnh tượng này.
Tên ma ốm kia còn biết làm những chuyện này à?
Đang lúc mọi người bàn tán thì không biết ai hô lên: “Trần Liệt Tửu đã về! Cậu đánh sói trở về rồi!”
Tiếng hô vừa vang lên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy Trần Liệt Tửu kéo theo một chiếc bè gỗ đơn sơ, vai buộc dây cỏ, cố sức hướng về nhà.
Toàn thân áo đỏ dính đầy bùn đất và cỏ, trên gương mặt trắng nõn dính máu và vết bẩn, không làm cậu trông bẩn thỉu mà lại càng thêm phần rực rỡ chói mắt.
Trên bè gỗ phía sau là năm sáu con sói chết, bộ lông bóng mượt như mới chết chưa lâu, hiển nhiên là do cậu hạ thủ.
Hứa Hoài Khiêm buông bút, ra đón, vừa thấy cảnh đó liền ánh lên ánh sao trong mắt:
“Lão bà của ta, thật soái a!”
---