Miệng Hứa Hoài Khiêm không đáp ứng, nhưng tay lại rất thành thật mà cầm lấy túi tiền trên bàn.
Trần Liệt Tửu vui vẻ cười: “Ngươi đã có một lựa chọn sáng suốt, ngươi yên tâm, đi theo ta, ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ.”
Hứa Hoài Khiêm nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, tinh thần và thể xác bị bệnh tật giày vò đều thoải mái không ít, hắn tin tưởng cậu nên chỉ "Ừm" một tiếng.
Đột nhiên xuyên qua tới đây, hắn đối với mọi thứ đều xa lạ, gia sản bị đoạt, thân thể lại không tốt, muốn sống một mình, chẳng khác nào khởi đầu địa ngục, muôn vàn khó khăn.
Lúc này, có một phú bà vừa xinh đẹp lại có tiền, nguyện ý cưu mang hắn, trực tiếp biến khởi đầu địa ngục của hắn thành chế độ đơn giản.
Chịu khổ hay không, hắn chưa biết, dù sao hắn sẽ không chịu thiệt là được.
Đã định xong chuyện chung thân đại sự, lại còn giải quyết được một vài rắc rối nhỏ, Trần Liệt Tửu cả người thả lỏng, nhìn Hứa Hoài Khiêm gầy trơ xương, mặt không còn chút máu, không giống người sống kia, cũng thấy mày thanh mắt sáng, phá lệ thoải mái.
Cậu lập tức không ngần ngại, đứng dậy kéo tay Hứa Hoài Khiêm, rồi dẫn hắn ra ngoài cửa: “Nếu sau này đều là người một nhà, ta dẫn ngươi đi gặp người nhà.”
Độc thân hai mươi bảy năm, vừa mới có một lão bà, đã bị lão bà kéo tay. Hứa Hoài Khiêm cúi đầu nhìn ngón tay ấm áp đang nắm chặt tay mình, đầu ngón tay hơi nóng mà cuộn lại một chút.
Trong sân, Trần tiểu muội cúi đầu thưởng thức chiếc lá cọ trong tay, trong lòng lại nghĩ, chờ Hứa Hoài Khiêm và đại ca nàng nói rõ rồi rời đi, nàng nên đi đâu tìm cho đại ca mình một nam nhân đây.
Trong thôn thì chắc chắn không được, những người trong thôn vừa thấy ca nàng đã trốn, như thể trên người ca nàng có bệnh dịch vậy; mà mấy tiểu đệ của ca nàng cũng không được, từng người đều răm rắp nghe lời ca nàng, cúi đầu khom lưng không có chút khí khái nam nhân, một chút cũng không xứng với đại ca nàng.
Trong lòng Trần tiểu muội, đại ca nàng là đại ca tốt nhất trên đời này, đại ca nàng xứng đáng có một nam nhân tốt nhất trên đời này.
Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, chọn tới chọn lui, thế mà lại chẳng tìm ra được một nam nhân nào có thể làm đại tẩu cho nàng.
Lúc Trần Liệt Tửu kéo Hứa Hoài Khiêm tới trước mặt, nàng đang nhíu chặt mày, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy âu sầu.
"Tiểu muội," Trần Liệt Tửu gọi nàng, chỉ vào Hứa Hoài Khiêm nói, “Lại đây gọi nhị ca.”
Trần tiểu muội đang chìm đắm trong thế giới riêng bị Trần Liệt Tửu đánh thức, ngẩng mặt lên, vẻ mặt mê mang: “Cái gì?”
"Gọi nhị ca," Trần Liệt Tửu cho rằng nàng còn chưa nghe rõ, khom lưng nhéo hai bím tóc nhỏ trên đầu nàng, lại nói: “Gọi nhị ca, sau này nhị ca chính là người nhà của chúng ta.”
Tên "Hứa Hoài Khiêm" của nguyên chủ là do phu tử trong học đường đặt cho, tên ban đầu của hắn là Hứa Nhị Lang, xếp sau Hứa Đại Lang.
Thời đại này, người biết chữ không nhiều, dân quê lại cho rằng đặt tên cúng cơm dễ nuôi, cho nên ít người bỏ tiền đặt tên cho hài tử, đa số hài tử sinh ra đều đặt bừa tên như Cẩu Đản, Nhị Nha, nhưng cũng có những nhà coi trọng hơn, không muốn đặt tên quê mùa như vậy, thì dựa theo thứ tự mà gọi Đại Lang, Nhị Lang.
Hứa Hoài Khiêm tuy gả vào nhà họ Trần, nhưng Trần Liệt Tửu không muốn giống những người khác, vì để thể hiện địa vị của mình mà bắt người nhà gọi nam tức phụ là tẩu tử.
Nghĩ Hứa Hoài Khiêm ở nhà xếp hàng nhì, lại nhỏ hơn mình vài tuổi, gọi nhị ca rất thích hợp.
Trần tiểu muội không hiểu tâm tư Trần Liệt Tửu, nhưng nàng hiểu "Gọi nhị ca, sau này nhị ca chính là người nhà của chúng ta" có nghĩa gì.
Nàng trợn tròn mắt, còn có chút không rõ tình hình mà nhìn về phía Hứa Hoài Khiêm: “Có ý gì ạ?”
Vừa nhìn thấy Trần tiểu muội, Hứa Hoài Khiêm cũng nhớ lại, hắn từng đáp ứng Trần tiểu muội sẽ tự mình rời đi, nhưng sau khi gặp Trần Liệt Tửu, lại bị cậu lấy tiền đập một trận, hắn quên sạch.
Giờ đây hắn đã ứng thuận với Trần Liệt Tửu, lại đáp ứng với Trần tiểu muội, tổng cộng sẽ phải phụ lòng một người.
Hứa Hoài Khiêm cảm nhận bàn tay ấm áp đang đan vào tay mình, đối diện với đôi mắt trong trẻo đầy vẻ ham học hỏi của Trần tiểu muội, hắn xấu hổ ho khan một tiếng, rồi quyết định bắt nạt tiểu hài tử.
“Xin lỗi, ta đổi ý rồi.”
Trong khoảnh khắc, Hứa Hoài Khiêm thấy sự tin tưởng trong mắt Trần tiểu muội sụp đổ, chuyển thành ngọn lửa giận dữ hóa thành thực chất.
“Ngươi sao có thể nói đổi là đổi!”
“Ngươi không phải muốn đuổi theo con ngựa gì đó sao? Sao giờ lại không đuổi nữa?!”
“Ngươi là kẻ lừa đảo!”
Trần tiểu muội càng nói càng kích động, nàng nhớ lại lời người trong thôn nói, nếu Hứa Hoài Khiêm làm đại tẩu nàng thì đại ca nàng sớm muộn gì cũng bị liên lụy mà ch·ết, trong lòng nàng dâng lên một trận sợ hãi.
Đại ca lương thiện, đối với người trong nhà cực tốt, Hứa Hoài Khiêm này có bệnh, lại còn bệnh không nhẹ, nếu Hứa Hoài Khiêm làm đại tẩu nàng, đại ca cho dù có ngàn khó vạn hiểm, cũng sẽ tìm cho bằng được thứ tổ yến mà Tôn đại phu kia nói.
Đại ca vì những đệ đệ muội muội này đã khổ nhiều năm, mắt thấy sắp vượt qua được, giờ lại một chút muốn đánh đại ca trở về như xưa, thậm chí còn phải sống những ngày tháng khổ hơn trước, Trần tiểu muội liền tức giận Hứa Hoài Khiêm vô cùng.
Mới vừa nãy nàng còn thấy Hứa Hoài Khiêm là người tốt, không ngờ lại là một kẻ lừa đảo rõ đầu rõ đuôi!
Đối mặt với cơn phẫn nộ của Trần tiểu muội, Hứa Hoài Khiêm cũng không ngờ phản ứng của nàng lại lớn như vậy, hơi hé miệng, còn chưa kịp nói gì, Trần tiểu muội đang cực kỳ phẫn nộ lầm bầm "kẻ lừa đảo", rồi sơ hai cái nhăn đầu đã hướng hắn đỉnh tới.
Trần Liệt Tửu che trước mặt Hứa Hoài Khiêm, một tay kéo Trần tiểu muội đang muốn dùng đầu húc Hứa Hoài Khiêm ra, giọng có chút trách móc: “Tiểu muội! Có chuyện gì không thể nói năng tử tế được sao?”
Đang trong cơn phẫn nộ, Trần tiểu muội bị ca mình kéo như vậy, không thể tin được mà nhìn lại ca mình: “Đại ca huynh cư nhiên mắng ta!”
Nói xong nước mắt tủi thân liền rơi xuống.
Đại ca nàng trước nay chưa từng mắng nàng! Trước nay chưa từng!
Tất cả đều tại cái tên Hứa Hoài Khiêm này, đều là tại hắn!
"Ta ghét ngươi!" Trần tiểu muội chưa bao giờ ghét một người như vậy, nàng nói xong câu đó với Hứa Hoài Khiêm, rồi không quay đầu lại mà khóc lóc chạy ra ngoài.
“Ta…” Trần tiểu muội vừa đi, Hứa Hoài Khiêm có chút luống cuống.
“Không sao,” Trần Liệt Tửu nhìn theo bóng muội muội chạy xa, cúi xuống nhặt từng chiếc lá cọ nàng làm rơi dưới đất, vừa an ủi Hứa Hoài Khiêm, “Tiểu muội bị ta chiều thành có chút kiêu ngạo, chắc là tạm thời chưa chấp nhận được ngươi thôi, đợi khi nàng nghĩ thông rồi sẽ tốt.”
Gây ra chuyện khiến muội muội người ta khóc, vậy mà lại còn được người ta ngược lại an ủi, Hứa Hoài Khiêm trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Thấy mấy chiếc lá cọ mà Trần Liệt Tửu nhặt lên có dấu vết đan dở dang, nhưng do tay nghề vụng về nên chẳng nhìn ra được hình dạng gì, Hứa Hoài Khiêm suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu không thì để ta làm thử mấy cái lá cọ này, xem có thể đan cái gì nàng thích không. Coi như xin lỗi, dỗ nàng một chút.”
Hắn chưa từng dỗ hài tử, nhưng trước kia từng đi công tác về nông thôn thị sát, có học được chút kỹ thuật đan lá từ mấy lão nhân trong thôn. Dù không chuyên nghiệp, nhưng chắc chắn cũng đẹp hơn mấy cái của Trần tiểu muội.
“Được.”
Tuy Trần Liệt Tửu không rõ vì sao tiểu muội lại mâu thuẫn với Hứa Hoài Khiêm như vậy, nhưng nhìn thấy Hứa Hoài Khiêm chịu hạ mình đi xin lỗi, dỗ dành nàng, trong lòng cậu cũng rất vui.
Đây chính là biểu hiện Hứa Hoài Khiêm thật lòng chấp nhận ở rể cho cậu, còn bắt đầu quan tâm tới người nhà của cậu.
Hạnh Hoa thôn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có hơn trăm hộ dân. Ngày thường nhà nào cãi nhau một trận, hàng xóm láng giềng đều có thể nghe thấy tường tận, huống chi là chuyện một ca nhi cưới được người ở rể như Trần Liệt Tửu — chuyện này chẳng mấy chốc đã truyền khắp cả thôn.
“Cứ tưởng hắn nhảy sông là người có khí tiết, không ngờ nhanh như vậy đã khuất phục.”
“Hắn không khuất phục thì làm được gì? Không biết làm ruộng, không giữ được gia nghiệp, đụng chuyện thì chỉ biết khóc như cô nương với ca nhi, nói chết là chết, kết quả ngay cả tìm chết cũng không làm nổi. Trông mong gì vào một người như vậy chứ?”
“Cái tên Trần Liệt Tửu kia cũng thật là... Trên đời này đâu phải không có nam nhân, sao cứ phải giành cho bằng được một kẻ ốm o?”
“Dù có vì kỳ triều nhiệt đi nữa, cũng nên chọn một người khoẻ mạnh. Tên Hứa Hoài Khiêm này bệnh đến mức thoi thóp, ngay cả chuyện tang sự của cha mẹ cũng không lo nổi, mấy hôm nữa lỡ có xảy ra chuyện, ta xem hắn lấy gì mà tìm người mới.”
—Ở đây, “triều nhiệt kỳ” là thời kỳ sinh lý đặc thù của ca nhi (tương tự kỳ động dục), khiến họ buộc phải tìm bạn đời nếu không sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Vì thế nếu nam nhân chẳng may mất sớm, ca nhi thường phải tái giá trong triều nhiệt kỳ, trở thành điều khiến nhiều nam nhân tránh né cưới ca nhi.
Nam nhân không thích cưới ca nhi không chỉ bởi vì ca nhi không giống nữ nhân, không dễ sinh con, mà phần nhiều là vì lo ngại kỳ triều nhiệt này.
Một khi nam nhân ra ngoài làm ăn ba năm chưa về, hoặc bất hạnh qua đời, ca nhi đau khổ vài hôm rồi tới kỳ triều nhiệt sẽ phải đi tìm người mới. Có ai chịu đựng nổi cảnh như vậy?
“Muốn tìm người tốt thì cũng phải có người để mà tìm.”
“Mười tuổi đã theo người ra ngoài làm tiêu sư (hộ tống hàng hóa), lớn lên giữa toàn nam nhân, lại còn là tên ác bá sống bằng cách đòi nợ, ai mà dám muốn chứ?”
“Chứ sao nữa. Đến giờ người trong tiêu cục vẫn thỉnh thoảng lui tới nhà hắn, đệ đệ Trần Kim Hổ còn được hắn sắp xếp làm tiêu sư trong tiêu cục, chúng ta khỏe mạnh như thế còn chẳng vào được, hắn lại dễ dàng sắp xếp người nhà vào. Ai biết hắn đã làm cái gì với người trong tiêu cục ——”
Người này còn chưa nói xong, một cô gái dịu dàng đang bưng thau giặt đồ từ cửa nhà mình đi ngang qua:
“Lý thẩm, nói chuyện cũng nên cẩn thận chút, kẻo nửa đêm liệt tổ liệt tông nhà Trần gia tới gõ cửa phòng nhà thím đó.”
Trần gia—cũng chính là nhà Trần Liệt Tửu—đã cắm rễ ở thôn này bao đời. Trên núi sau thôn, mồ mả của tổ tiên nhà họ Trần chiếm hết nửa ngọn núi.
Đây cũng là lý do tại sao một ca nhi như Trần Liệt Tửu vẫn có thể vững vàng đi lại trong thôn, không ai dám tuỳ tiện động đến cậu.
Tộc họ Trần lớn mạnh, không chỉ trong thôn mà ở huyện lân cận cũng có nhiều người thân thích. Trong thời đại “hoàng quyền không quản tới huyện, huyện hạ do tông tộc cai quản”, muốn đụng đến Trần Liệt Tửu thì phải nghĩ xem nhà mình có chống nổi nhà họ Trần không đã.
Lý thẩm bị lời cô gái nói làm cứng đờ mặt, ngay sau đó cười gượng:
“Uyển Uyển đi giặt đồ rồi à, ai da, cái miệng này của thím lại lỡ lời rồi, bệnh cũ tái phát thôi, nên đánh, nên đánh.”
Vừa nói vừa giả vờ tự tát hai cái vào miệng mình.
Cô gái tên Vương Uyển Uyển chẳng buồn cãi nhau với người có tiếng xấu trong thôn như Lý thẩm, thấy bà ta không nói thêm gì nữa, liền bưng thau đồ sạch từ trong đám người đi qua. Lúc đi còn liếc mắt nhìn mấy người xung quanh khiến ai nấy im bặt không dám hó hé.
Lý thẩm thấy Vương Uyển Uyển đi xa, bèn hướng về bóng lưng nàng nhổ nước miếng giả, đảo mắt một cái như nghĩ ra điều gì, lại đi lên làm bộ tốt bụng:
“Uyển Uyển à, ngươi giờ đã có ca phu, cũng nên để tâm một chút. Ca phu ngươi thân thể yếu, chắc phải tốn không ít bạc mới dưỡng nổi, ngươi phải coi chừng đấy, đừng để đại ca ngươi lấy hết bạc nhà Kim Hổ đưa cho tên ma ốm kia trị bệnh.”
“Ngươi còn nhỏ, Kim Hổ lại vất vả làm tiêu sư bên ngoài, ngươi phải giữ chặt bạc trong tay, sau này còn lo cho tương lai ——”
Vương Uyển Uyển lạnh nhạt: “Chuyện nhà ta, thím quản được chắc?”
Lý thẩm cười gượng: “Thím cũng chỉ là vì muốn tốt cho ngươi thôi mà.”
Bà ta không tin một người vừa đẹp người vừa hiền huệ như Vương Uyển Uyển lại có thể thật lòng lấy một người què như Trần Kim Hổ, không có tư tâm gì.
“Ta không cần thím lo tốt cho ta. Nếu thím rảnh, thì lo chuyện nhà mình đi, đừng cứ rình nhà người khác cả ngày.”
Vương Uyển Uyển không khách khí nói xong, bưng thau quay về nhà. Vừa vào cửa liền bị Trần Liệt Tửu gọi lại:
“Uyển Uyển, lại đây gọi nhị ca.”
Nàng đặt thau xuống, đi tới, đánh giá Hứa Hoài Khiêm từ trên xuống dưới, ngoan ngoãn gọi: “Nhị ca.”
Trần Liệt Tửu giới thiệu với Hứa Hoài Khiêm: “Đây là em dâu ta, Vương Uyển Uyển.”
“Chào ngươi.” Hứa Hoài Khiêm gật đầu chào. Nhìn thiếu nữ trước mặt chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hắn có hơi kinh ngạc. Biết rằng người cổ đại lấy vợ sớm, nhưng không ngờ lại sớm đến mức này…
Thấy được vẻ ngỡ ngàng trong mắt hắn, Trần Liệt Tửu ghé tai hắn nhẹ giọng giải thích:
“Uyển Uyển là ta nhặt về, nàng và Tiểu Hổ chỉ mới bái đường, còn chưa viên phòng.”
Hứa Hoài Khiêm lúc này mới thở phào, may mà nơi này chưa đến mức biến thái như mười hai mười ba tuổi đã gả cưới. Với một người hiện đại như hắn, nếu ngày nào cũng phải nhìn mấy bé gái vừa tốt nghiệp tiểu học hoặc sơ trung lấy chồng sinh con thì đúng là dày vò tinh thần.
“Ta còn có một đệ đệ, tên là Trần Kim Hổ, đang theo tiêu cục đi áp tiêu, chắc phải đến tháng sau mới về...” – Trần Liệt Tửu tiếp tục giới thiệu với Hứa Hoài Khiêm về tình hình trong nhà.
Vương Uyển Uyển sau khi chào hỏi xong liền quay lại kiểm tra quần áo của mình, để lại cậu tiếp tục trò chuyện với Hứa Hoài Khiêm. Tuy rằng trên đường trở về đã nghe người ta nói nhiều về tình trạng sức khỏe của Hứa Hoài Khiêm, nhưng đến khi tận mắt thấy thân thể hắn gầy gò như que củi, yếu ớt mong manh, trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an lờ mờ.
“Khụ khụ khụ khụ khụ ——”
Vừa nghĩ đến đây, liền nghe bên tai vang lên tiếng ho khan dữ dội.
Vương Uyển Uyển liếc mắt nhìn sang, thấy Hứa Hoài Khiêm ho đến nỗi tay che bên môi, đầu cúi gập, cả cổ nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ. Mí mắt nàng giật giật, vội vàng quay người bước nhanh tới nhà bếp.
Lúc đầu chỉ định lấy ít lúa mạch để nấu cơm tối, nhưng nghĩ đến Hứa Hoài Khiêm ngoài kia đang ho đến sắp không thở nổi, nàng nghiến răng một cái, múc thêm một muỗng đầy gạo trắng từ chum gạo bên cạnh.
Khi vo gạo đổ vào nồi, chẳng hiểu sao, nàng lại nhớ đến lời người trong thôn bảo Hứa Hoài Khiêm “sống chẳng được bao lâu”, liền cắn chặt răng, trèo lên xà nhà lấy xuống một khối thịt muối, rửa sạch, thái gọn gàng, thêm chút rau xanh xào một đĩa đầy.
Nàng không tin, nếu ngày nào cũng chăm sóc tốt như thế, lại không thể dưỡng cho thân thể Hứa Hoài Khiêm khá lên được.
Còn Lý thẩm kia, dám bảo nàng phải đề phòng đại ca?
Phi!
Mạng của nàng là do đại ca cứu, giờ đại ca muốn cưới một ca nhi bệnh tật về làm tới cửa phu quân thì đã sao? Chỉ cần đại ca thích, nàng Vương Uyển Uyển có bán cả nồi niêu xoong chảo cũng sẽ giúp cậu chữa bệnh!
Buổi tối, lúc ăn cơm, thấy Trần tiểu muội còn chưa quay về, Hứa Hoài Khiêm lo lắng nói:
“Hay là để ta đi tìm nàng?”
“Không cần,” Trần Liệt Tửu hướng mắt về phía sau bếp, cố ý nói lớn, “Thiếu một người, chúng ta có thể ăn nhiều hơn một chút.”
Trần tiểu muội đã sớm ngửi thấy mùi cơm từ lúc về đến sân sau, nghe thấy câu này, tức đến nỗi suýt nữa nhổ hết cỏ dại trong vườn. Nhưng trong lòng nàng vẫn nghẹn một cục khí, kiên quyết không chịu ra ngoài.
Đến khi bọn họ ăn xong, Vương Uyển Uyển dọn dẹp phòng bếp, mọi người đều đã tắt đèn, Trần tiểu muội mới rón rén bò ra, ôm bụng đã đói đến mức đau quặn bước vào bếp tìm đồ ăn.
Ngày thường, dù có về trễ hay không ăn cơm chiều, Vương Uyển Uyển vẫn luôn để phần cơm cho nàng.
Dù đại ca không cho ăn, cũng luôn có người cho nàng ăn.
Nàng vốn ôm tâm trạng ấy mà mở cửa bếp, nhưng khi vào, tìm khắp nơi không thấy một hạt cơm, liền tức giận đến mức nước mắt rơi lã chã.
Quả nhiên! Nam nhân chỉ cần cưới “tức phụ” là sẽ vứt bỏ muội muội vào thâm sơn cùng cốc!
Trước kia nói không cho ăn là dọa thôi, bây giờ nói không cho ăn là thật không cho ăn cơm a!
Trần tiểu muội ấm ức trở về phòng, vừa mở cửa, tiếng khóc nghẹn ngào chợt khựng lại.
Nàng nhìn thấy trên bàn nhỏ đầu giường được dọn sạch sẽ, bày biện sẵn đồ ăn và chén đũa. Ngoài ra còn có mấy con chuồn chuồn và con bướm được đan từ lá cọ, từng món tinh xảo sinh động như thật.
Đẹp hơn bất kỳ ai trong thôn từng làm.
Trần tiểu muội ngẩn người nhìn chúng, chóp mũi bắt đầu cay cay, cảm xúc nghẹn lại trong lồng ngực giờ phút này bỗng như tan biến theo gió.