Ngoài phòng tình hình như thế nào, Hứa Hoài Khiêm hoàn toàn không hay biết. Hắn ngồi bên cạnh bàn, định là nghỉ ngơi một chút rồi đi tìm Trần Liệt Tửu nói chuyện cho rõ ràng.
Lại không ngờ, cửa phòng từ bên ngoài tự nhiên mở ra.
Một tiểu cô nương cao chưa tới một mét bước vào, mặt mũi nhăn nhúm như củ ấu, nhưng chải chuốt rất sạch sẽ, đầu tròn mặt tròn, nhìn qua còn có chút đáng yêu.
Nàng bưng một chén thuốc, bày ra vẻ ghét bỏ đặt xuống trước mặt Hứa Hoài Khiêm: “Tôn đại phu kê thuốc, đắt tiền lắm, mau uống đi, để nguội là mất hiệu nghiệm.”
Hứa Hoài Khiêm nhìn nàng một cái, hỏi: “Ngươi là?”
Tiểu cô nương nhìn hắn như thể hắn đầu óc có vấn đề, rồi ưỡn ngực, hùng hồn đáp: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là lão tam nhà họ Trần – Trần Bảo Châu.”
Nha đầu nhỏ tuổi mà ra dáng thật.
Hứa Hoài Khiêm ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Trần tam tiểu thư, chào ngươi. Đại ca ngươi đâu?”
— Trần tam tiểu thư?!!
Trần Bảo Châu mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Trước giờ! Trước giờ chưa từng có ai gọi nàng lễ phép như thế.
Cảm giác mình giống thiên kim tiểu thư thật vậy.
Nhưng nàng biết rõ mình không phải. Người trong thôn đều gọi nàng là Trần tam oa, kẻ nào khách khí một chút thì kêu là tiểu muội hoặc yêu muội.
“Ta không phải cái gì Trần tam tiểu thư,” Trần tiểu muội lại liếc Hứa Hoài Khiêm một cái, giọng điệu dịu đi không ít, “Ngươi cứ gọi ta là Trần tiểu muội hoặc Trần yêu muội là được. Ca ta ra ngoài rồi, hắn bảo ta tới trông ngươi.”
Hứa Hoài Khiêm hỏi lại: “Sợ ta chạy sao?”
Trần tiểu muội từ trên xuống dưới đánh giá thân thể gầy trơ xương của hắn, lộ ra ánh mắt khinh thường rõ mồn một, ý như muốn nói: chỉ với ngươi?
“Không phải,” nàng lắc đầu, “Là sợ ngươi lại đi tìm ch·ết.”
Một đại nam nhân mà sao cứ xoắn xuýt mãi trong lòng, tìm ch·ết sống ch·ết cho cả thôn đều biết. Trần tiểu muội nghĩ đến cảnh hắn nhảy sông, sắc mặt cũng trở nên phức tạp.
Hứa Hoài Khiêm lộ ra chút xấu hổ.
Ký ức về nguyên chủ trong đầu hắn rất hỗn loạn, phần lớn chỉ là những mảnh vụn hoặc hình ảnh mơ hồ. Mà chuyện nhảy sông kia, chính là lúc nguyên chủ đầu nóng mà làm liều, hắn hoàn toàn không chú ý đến hậu quả.
Nhưng cũng không cần đoán cũng biết, một nam nhân nhảy sông ở cái thôn quê Hạnh Hoa này – nơi chẳng có gì giải trí, lạc hậu cổ hủ – thì hẳn là tin giật gân lắm. Nếu thời này có hot search, chuyện này thể nào cũng bạo hồng!
Mất mặt đến mức toàn thôn đều biết, hắn quả thực không thích ứng nổi.
“Hết rồi, hết rồi, chuyện đã qua,” Trần tiểu muội thấy hắn không được tự nhiên, vội vàng chuyển chủ đề, lại đẩy bát thuốc đến trước mặt hắn, “Mau uống đi, thuốc này thật sự rất đắt.”
Nàng tận mắt thấy ca mình trả tiền đó, một thang thuốc mất đến một đồng bạc!
Ca nàng tiêu xài mạnh tay, một lần trả luôn năm thang, lại thêm tiền khám bệnh tại nhà, tổng cộng đến bảy tám đồng bạc.
Đây nào phải uống thuốc, là uống tiền mồ hôi nước mắt của ca nàng a!
Hứa Hoài Khiêm nhìn bát thuốc đen sì, trên mặt còn bay vài hạt bột phấn không rõ là gì, trong lòng ngàn vạn lần chán ghét. Không phải hắn không uống, mà là không biết thuốc này có sạch sẽ hay không.
Nhưng tiểu nha đầu trước mặt đã thúc hai lần, sự bất quá tam, hơn nữa hắn còn có chuyện muốn thương lượng với ca nàng…
Cân nhắc nặng nhẹ một hồi, hắn quyết định — thôi thì, không sạch sẽ cũng ăn, miễn là không chết người.
Thấy hắn bưng chén thuốc lên, nhắm mắt uống cạn không sót một giọt, Trần tiểu muội hài lòng gật đầu.
Xem như biết nghe lời.
Hứa Hoài Khiêm không biết nàng nghĩ gì, thuốc đắng trôi vào dạ dày như nổi sóng, cay đắng dâng lên tận cổ họng, suýt chút nữa thì phun ra, may mà kịp lấy tay áo che miệng lại.
“Xem ngươi yếu đuối kìa,” Trần tiểu muội phất tay, đẩy đĩa mứt hoa quả xám xịt tới trước mặt hắn, “Nè, ăn đi cho dịu họng.”
Hứa Hoài Khiêm vừa uống xong thuốc đen kịt, nhìn món mứt hoa quả đen xì cũng không xuống nổi miệng.
“A ——”
Trần tiểu muội chẳng buồn để ý đến hắn do dự, trực tiếp làm hắn há miệng rồi nhét mứt vào miệng hắn.
Cắn một ngụm, còn ngọt thật.
“Ngươi yên tâm, ta không hại ngươi đâu,” Trần tiểu muội thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn vì cay đắng cũng dịu đi, khẽ cười: “Ta chỉ mong thân thể ngươi khỏe lại, rồi đưa ngươi trở về.”
Hứa Hoài Khiêm khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi quý giá quá,” Trần tiểu muội nói thẳng, không giấu giếm, “Nhà ta nuôi không nổi ngươi, ca ta kiếm tiền vất vả lắm!”
Hứa Hoài Khiêm thấy nàng nói chuyện thật thú vị, đùa lại: “Ngươi còn biết kiếm tiền vất vả cơ đấy.”
“Tất nhiên rồi!” Trần tiểu muội ưỡn ngực, giơ mấy ngón tay ra đếm, “Xuân gieo thu gặt, chở hàng, thu hoạch – ca ta làm suốt năm cũng không được mười lượng bạc.”
Mà nuôi ngươi, một tháng là có thể tiêu hết mười lượng rồi! Có khi còn nhiều hơn ấy chứ!
Nàng còn nghe Tôn đại phu nói, phải bồi bổ bằng nhân sâm, yến sào, mấy thứ đó toàn là thứ quý!
“Vậy ta thật sự quý giá rồi.” Hứa Hoài Khiêm không nghe ra ẩn ý trong lời nàng, chỉ nhớ Hứa gia đã đưa hắn cho Trần Liệt Tửu bằng mười lượng bạc, mà Trần Liệt Tửu làm phú hộ trong thôn, một năm cũng chỉ kiếm được tầm đó.
Bỗng nhiên thấy bản thân thật đáng giá, nghĩ mà có phần kích động…
Hắn cười, cũng coi như dỗ dành tiểu muội một phen: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không tìm ch·ết nữa, cũng sẽ không dây dưa nhà các ngươi. Đợi đại ca ngươi về, ta sẽ nói rõ, sau đó tự mình rời đi.”
Trần tiểu muội mắt sáng rỡ lên ngay: “Thật hả? Thật chứ? Thật không đó?”
“Thật mà,” Hứa Hoài Khiêm gật đầu mỉm cười, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
(Chú thích: Quân tử đã nói thì ngựa tứ phương cũng không đuổi kịp – ý nói giữ lời như đinh đóng cột.)
Trần tiểu muội chẳng hiểu gì về “quân tử” hay “tứ mã”, nhưng vẫn ngốc nghếch tin hắn. Vì thế, lúc ca nàng vừa về tới, nàng liền lon ton chạy tới: “Đại ca, đại ca, cái người họ Hứa nói muốn tìm ngươi có chuyện.”
Trần Liệt Tửu vừa bước vào nhà, tay xách một cái túi, nghe vậy liền nghi hoặc: “Hắn tìm ta làm gì?”
Nếu cậu nhớ không lầm, người kia lúc trước còn trốn tránh cậu như tránh tà, còn định tìm ch·ết.
Trần tiểu muội ánh mắt lảng đi: “Không biết.”
Trần Liệt Tửu cũng chẳng để tâm, vốn dĩ cậu cũng có chuyện muốn nói với Hứa Hoài Khiêm, liền tiện tay xách túi vào phòng.
Hứa Hoài Khiêm trong phòng chờ mãi vẫn không thấy người, đang định tự mình ra ngoài tìm. Thân thể hắn tuy yếu, nhưng cũng không đến mức đi không nổi.
Ở cái thời đại không có điện thoại, không có TV, cũng chẳng có gì giết thời gian này, cứ ngồi mãi một chỗ thật chẳng khác nào tra t·ấn.
Hắn cũng không sợ tìm không thấy người – những từ như kiêu ngạo, ương ngạnh, ác bá cộng lại, không phải chính là một cái bản sống Lỗ Trí Thâm trong “Thủy Hử” sao? Hẳn là khác biệt rõ ràng với đám thôn dân hiền lành nơi này, lại thêm hắn biết nói, có thể dò hỏi.
Vừa mới đứng dậy thì cửa đã mở, một người đĩnh đạc bước vào.
Người đó cột cao đuôi ngựa, mặc một bộ mã diện đỏ rực, tóc dài đong đưa bên hông, dáng người cao gầy lanh lẹ, mặt mày trắng trẻo rạng rỡ, giữa mi tâm còn có một nốt tơ hồng chuyên dành cho ca nhi, càng làm lộ rõ ngũ quan tinh xảo lập thể. Đôi mắt sáng rỡ phản chiếu trong y phục đỏ, khiến cả người càng thêm diễm lệ, thần thái bay bổng.
Ánh mắt Hứa Hoài Khiêm sáng bừng.
Lăn lộn trong xã hội hiện đại đầy người đẹp, dạng gì hắn chưa gặp, nhưng mỹ nhân phô trương rực rỡ mà không hề giấu diếm thế này đột ngột xuất hiện trước mặt, vẫn khiến hắn không kìm được mà kinh diễm.
Cảm giác ngay cả căn phòng cũ kỹ này, cũng được tô điểm thêm vài phần màu sắc.
Trần Liệt Tửu vừa vào liền ném cái túi trong tay lên bàn, vang lên một tiếng “đang”.
Hứa Hoài Khiêm lấy lại tinh thần, thử hỏi: “Ngươi là?”
Trần Liệt Tửu nhìn hắn kỳ quái: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ – Trần Liệt Tửu.”
Sắc mặt Hứa Hoài Khiêm hơi cứng lại.
… Thật đúng là huynh muội, đến cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc.
Nhưng vì sao trong trí nhớ của nguyên chủ lại không có gương mặt này của Trần Liệt Tửu? Hại hắn tưởng tượng người ta là dáng vẻ đại hán thô kệch như Lỗ Trí Thâm đã lâu, giờ nhìn thấy gương mặt yêu diễm động lòng này, không khỏi có chút xấu hổ.
Sớm biết là mỹ nhân như vậy làm “vợ” hắn, có nói gì hắn cũng không từ chối.
Nghĩ thử xem, một người tuổi trẻ, xinh đẹp, lại có tiền, muốn đem ngươi về nhà làm phu quân… ngươi là đồng ý hay… vẫn là đồng ý?
“Ngươi nhìn ta mãi làm gì? Trên mặt ta có dính gì sao?” Trần Liệt Tửu bị hắn nhìn đến mức giơ tay lau mặt, tưởng vừa rồi ở ngoài đã dính bụi gì đó.
Hứa Hoài Khiêm vội dời ánh mắt khỏi mặt cậu, lắc đầu: “Không có gì.”
Trong lòng thì khẽ nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngươi dạng gì mỹ nhân chưa từng thấy qua? Đừng có biểu hiện giống thằng nhỏ chưa hiểu chuyện mà ngây ra như thế!
“Nga.” Trần Liệt Tửu cũng không để tâm, nếu không có gì thì thôi. Cậu ngồi xuống, rót cho mình và Hứa Hoài Khiêm mỗi người một chén nước: “Tiểu muội ta nói ngươi tìm ta có chuyện?”
“Ân.” Hứa Hoài Khiêm gật đầu, chỉnh lý lại lời muốn nói: “Chuyện nhảy sông là do đầu óc ta mê muội, giờ ta đã nghĩ thông rồi.”
Hắn ngồi xuống đối diện Trần Liệt Tửu, nhìn thẳng: “Ta nghĩ, ngươi hẳn là cũng không thật lòng muốn đoạt ta về làm người ở rể, chỉ là muốn dọa cho bá phụ ta sợ thôi. Vậy nên ta muốn hỏi, khi nào thì ngươi có thể thả ta trở về?”
“Ngươi về không được.” Trần Liệt Tửu đặt chén trà vừa rót đầy xuống trước mặt hắn, điềm nhiên nói, “Ta vừa ghé qua nhà ngươi một chuyến, căn phòng của ngươi đã bị bá phụ chiếm mất rồi.”
Tay Hứa Hoài Khiêm đang cầm chén trà khựng lại.
Trần Liệt Tửu một bên quan sát sắc mặt hắn, thấy hắn không quá kích động, mới nói tiếp: “Bọn họ nói, ‘nhi lang đã gả đi như nước đổ ra ngoài’ (Hán Việt: xuất giá nhi lang như thủy trôi), về sau ngươi sống là người nhà ta, chết là quỷ nhà ta.”
Ý là muốn hắn ngoan ngoãn theo Trần Liệt Tửu, đừng nghĩ đến chuyện trở về nữa.
Hứa Hoài Khiêm không nói nên lời.
Trước đó bá phụ lấy lý do là cha mẹ hắn mất, nhà nợ Trần Liệt Tửu mười lượng bạc làm tang sự, vừa hay cũng thiếu nợ cậu chừng đó tiền. Cha mẹ nợ, thì con phải trả, thế là đem hắn đưa tới làm người ở rể coi như xong nợ.
Chuyện cưỡng ép như vậy, Trần Liệt Tửu chưa chắc đã vui.
Ban đầu hắn tính sẽ thăm dò thái độ Trần Liệt Tửu trước, sau đó tùy tình hình mà đàm phán điều kiện để được thả đi.
Không ngờ bá phụ lại ra tay trước, cắt đứt đường lui của hắn.
“Ta thực ra cũng không có ý định đoạt ngươi về làm người ở rể đâu. Chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn.” Trần Liệt Tửu thấy hắn đã chịu nói chuyện tử tế, lại không giận dỗi, thì cũng thẳng thắn giãi bày.
Cậu là người có nóng có lạnh, vốn cũng không phải người hay gây chuyện, chỉ là lần đó Hứa gia thật quá phận.
Ba năm trời thiếu nợ mười lượng bạc, cậu luôn kiên nhẫn chờ, nhưng mỗi lần sang đòi thì đều bị khất lần. Cuối cùng tức quá không nhịn được, nhìn thấy một thân thư sinh bước ra từ đại phòng Hứa gia, cậu còn tưởng là người nhà họ, lửa giận xông lên đầu, liền sai người bắt hắn, dọa bọn họ: nếu còn không trả tiền thì đem người đi làm con rể.
Tượng đất còn có ba phần lửa, huống chi là người sống?
Thời đại ấy coi trọng chữ nghĩa, mới khai quốc được hơn bốn mươi năm, triều đình khát nhân tài, đến cả dân thôn cũng hiểu đạo lý “độc thư cao” (mọi nghề đều thấp chỉ có đọc sách là cao quý), nên nghĩ Hứa gia chắc chắn sẽ vì sĩ tử mà nhả tiền.
Không ngờ, Hứa gia Đại Lang – cũng là đường ca của Hứa Hoài Khiêm – lại buông một câu: “Ngươi nếu thích thì cứ mang đi, mười lượng kia coi như sính lễ, không bạc đãi đệ ta đâu.”
Khi ấy Trần Liệt Tửu còn kinh ngạc, sao nhà họ dễ dàng buông bỏ vậy?
Mãi đến khi Hứa Hoài Khiêm nhảy sông, cậu mới biết mình bắt nhầm người.
Hứa gia đại phòng và nhị phòng đã phân gia từ lâu. Khi Hứa Hoài Khiêm còn nhỏ, đại phòng vì ghét hắn ốm yếu hay tốn tiền, nên ép tổ phụ tổ mẫu tách riêng nhị phòng ra ngoài.
Cha mẹ hắn bươn chải dựng nên gia nghiệp, vậy mà vừa mất đi, đại phòng không chỉ chiếm hết tài sản, còn đem hắn đi gán nợ.
Hứa Hoài Khiêm đỡ trán, đúng là chẳng biết nên khóc hay cười.
Nguyên chủ chọn nhảy sông, ngoài chuyện đầu óc nóng lên, e là vì không còn bất kỳ hi vọng nào với cuộc sống nữa.
“Chuyện đó là lỗi của ta.” Trần Liệt Tửu không trốn tránh, rất thẳng thắn nhận sai.
Dù bây giờ có thả người về, thì cả thôn đều biết hắn bị bắt về làm người ở rể. Danh tiết đã mất, có thả cũng chẳng lấy lại được gì.
Huống hồ hiện tại, hắn ngay cả nhà cũng không còn.
“Vậy thì—” Trần Liệt Tửu suy nghĩ một chút, đẩy cái túi mới ném lên bàn về phía Hứa Hoài Khiêm, chân thành nói: “Ta đem hết gia sản của ta giao cho ngươi. Nếu ngươi đồng ý tiếp tục làm người ở rể nhà ta, thì về sau nhà ta chính là nhà ngươi. Tiền bạc ta đều đưa ngươi giữ, ngươi muốn làm gì thì làm, ta tuyệt đối không can thiệp.”
“Đương nhiên, ngươi cũng có thể không đáp ứng.” Cậu nói thêm, không ép buộc, “Nếu ngươi thực sự không muốn, ta sẽ đưa thêm chút tiền, rồi đưa ngươi rời đi.”
Sau đó, ta sẽ không quản gì nữa.
Cậu vốn cũng muốn giúp Hứa Hoài Khiêm đòi lại gia sản, nhưng đây là chuyện nhà họ Hứa, cậu không có danh phận nhúng tay vào. Không thể chỉ vì bị mắng là “ác bá” mà thật sự thành người muốn làm gì thì làm.
Còn việc để hắn tiếp tục làm người ở rể…
Một là để giữ lại chút thể diện cho Hứa Hoài Khiêm – chỉ cần hắn còn ở lại, lỗi vẫn là do đại phòng nhà họ Hứa. Hai là... cậu sắp đến kỳ nhiệt rồi.
Nếu không mau tìm người thì đành tùy tiện bắt ai đó.
Trần Liệt Tửu vốn không đặt nặng chuyện đó, nhưng giờ có người phù hợp sẵn thì cớ gì không nhận?
Hứa Hoài Khiêm không cha mẹ, không nơi nương tựa, còn có thể về làm chồng cậu, tiết kiệm luôn bước lấy vợ. Ngoại trừ sức khỏe hơi yếu, đúng là lựa chọn không thể tốt hơn.
Nhìn túi bạc quả tử đầy nhóc và bạc vụn được đẩy tới trước mặt, Hứa Hoài Khiêm chậm rãi phản ứng lại —
Hắn đang được cầu hôn?!
Một bên là mỹ nhân xinh đẹp, gia tài đồ sộ.
Một bên là trở về tay trắng, khổ cực tranh giành gia sản với đám người cực phẩm.
Dù là ngốc cũng biết chọn cái nào.
---