Nhìn thấy cái túi tiền này không bị rơi, vốn dĩ Hứa Hoài Khiêm định đưa phần bạc còn lại trong tay cho cậu, nhưng dừng một chút, lại vội thu tay về.

Thôi vậy.

Cho cậu không an tâm chút nào.

Cậu hoàn toàn không để ý động tác nhỏ ấy của Hứa Hoài Khiêm, đưa túi tiền xong thì kéo hắn đến bên chiếc xe bò, chỉ vào mấy hộp thuốc mới mua, mặt mày hớn hở: “Ta không có tiêu loạn đâu, đều là dùng để mua thuốc cho ngươi đấy.”

Cậu mở một hộp thuốc ra: “Vốn dĩ ta muốn đưa ngươi đến y quán bắt mạch rồi mới mua nhân sâm. Đại phu ở y quán xem qua mạch, bảo là mua nhân sâm rồi còn phải phối thêm các vị thuốc khác để sắc lên, rất phiền phức.”

“Sau đó bọn họ giới thiệu cho ta thứ này, là bảo vinh hoàn trấn quán của bọn họ, cũng làm từ nhân sâm, có thể trị bệnh của ngươi, lại còn rẻ hơn.”

“Bao nhiêu tiền?” Hứa Hoài Khiêm không tin lắm – rẻ mà lại tiêu hết sạch tiền?

“Không đắt,” cậu nói rất khí khái, “Mười lượng bạc một hộp, một hộp có sáu mươi viên, sáng chiều mỗi lần một viên, có thể uống trong một tháng.”

“Cái nhân sâm kia, ta thấy đấy, chỉ loại mười năm tuổi thôi cũng đã mười lượng một rễ rồi. Mà một rễ còn chẳng nặng được mấy lượng, nấu canh vài lần là hết, chẳng bằng mua bảo vinh hoàn này. Dù sao cũng làm từ nhân sâm ba mươi năm tuổi. Ta một hơi mua ba hộp, đủ cho ngươi uống ba tháng.”

Lúc cậu nói phần đầu thì Hứa Hoài Khiêm còn hiểu được, nhưng đến khi cậu tự đắc giơ ba ngón tay lên, hắn rốt cuộc không nhịn được mà ho khan: “…… Ngươi mua nhiều thế, không sợ bị gạt à?”

“Không đâu,” cậu lắc đầu, “Ta không đi tiệm thuốc nhỏ, mà chọn Tế An Đường lớn nhất tốt nhất trong thành. Mỹ Sơn huyện chỉ là chi nhánh nhỏ của nó thôi, nhưng ở cả Xương Nam thừa tuyên bố chính tư*, châu phủ nào cũng có chi nhánh y quán. Nếu bọn họ dám bán thuốc giả, chiêu bài của họ tiêu đời luôn.”

(*Chú thích: “Thừa tuyên bố chính tư” 承宣布政司 là cơ quan hành chính cấp tỉnh thời Minh – Thanh, tương đương cấp tỉnh/quận hiện nay.)

Hứa Hoài Khiêm nhướng mày: “Lợi hại vậy sao?”

Tấn triều có mười ba “thừa tuyên bố chính tư”, mỗi nơi lại có hàng chục châu phủ. Có thể mở y quán ở khắp một khu hành chính rộng như thế, địa vị quả thực không đơn giản, chắc chắn không vì ba mươi lượng bạc mà làm chuyện lừa đảo.

Cậu vểnh cằm lên: “Đó là đương nhiên.” Bộ dạng như thể “ta mà để bị lừa thì còn là người à”.

Hứa Hoài Khiêm lướt qua biểu cảm đắc ý của cậu, nhìn ba lọ dược đựng trong bình sứ Thanh Hoa, hỏi cậu: “Ngươi mua liền ba hộp thuốc, không xin người ta tặng gì kèm theo sao?”

Trần Liệt Tửu đang đắc ý thì sững lại: “…… Tặng kèm?”

Hứa Hoài Khiêm gật đầu: “Ví dụ như táo đỏ, kỷ tử chẳng hạn.” Mấy thứ đó vừa dễ ăn, lại bổ dưỡng, còn có thể làm đồ ăn vặt.

Trần Liệt Tửu mặt đầy nghi hoặc: “Mua thuốc trong y quán còn được tặng đồ à?”

Hứa Hoài Khiêm: “……” Thôi xong.

Hắn lại hỏi: “Vậy tiền thừa đâu?” Hắn nhớ mình cho cậu tổng cộng ba mươi sáu lượng bạc, “Thuốc hết ba mươi lượng, còn sáu lượng nữa đâu?”

“Ở đây này,” cậu lật mấy hộp thuốc bên dưới ra, “Ngoài viên thuốc, ta còn mua tổ yến cho ngươi, một hũ tổ yến một lượng bạc, sáu hũ hết sáu lượng, không dư một phân.”

Đại phu Tôn nói, Hứa Hoài Khiêm phải dùng nhân sâm và tổ yến để dưỡng thân, cậu đã mua cả hai rồi, chắc có thể giúp hắn khỏe hơn một chút.

Hứa Hoài Khiêm nhìn mấy hũ tổ yến trắng tinh đặt bên hộp thuốc, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp: “Vậy các ngươi thì sao? Không định mua gì à?”

“Có a,” cậu sờ sờ người mình, hai tay lật ngược, “Không có tiền.”

Bộ dạng cậu nói thản nhiên như thế, trái lại khiến những cảm xúc phức tạp trong lòng Hứa Hoài Khiêm biến mất sạch, hắn cười: “Muốn mua gì, ta mua cho các ngươi.”

Rồi hắn lấy cái túi hồng bao do chưởng quầy đưa, nhét vào tay Trần Liệt Tửu. Cậu mở ra xem, thấy bên trong có năm đồng bạc trắng, đôi mắt trợn tròn: “Nhiều vậy á?”

Cậu vốn nghĩ Ngô chưởng quầy cùng lắm đưa mười lượng hay hai mươi lượng đã là hào phóng lắm rồi, không ngờ Hứa Hoài Khiêm lại lấy về được nhiều đến vậy.

Hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cậu.

Đối mặt với sự ngạc nhiên của cậu, Hứa Hoài Khiêm mím môi cười, chẳng phải hắn vừa vung tay là có ngay tiền sao?

Hắn không chỉ khéo miệng thuyết phục chưởng quầy tiền trang chi trước rồi trả sau, mà còn đưa ra đề án vay vốn linh hoạt, chia theo mùa thu hoạch, không cần tài sản thế chấp cố định.

Người dân trong thôn không phải không có tiền, mà là không có tài sản cố định. Phần lớn đều là nông sản phụ, nhưng những thứ đó có hạn sử dụng. Một khi quá thời hạn thì chẳng còn giá trị.

Hắn đề xuất tiền trang nên cho vay định kỳ, thu khoản theo mùa, dựa theo giá nông sản mà tính. Như vậy không chỉ giúp nông dân thoát khỏi nợ, mà còn giúp tiền trang nhanh chóng thu hồi vốn. Tiền trang thì tính toán hơn người, buôn bán thế này vừa an toàn lại lời lãi cao.

Tiền trang chưởng quầy là người tiếp xúc với tiền bạc hàng ngày, đương nhiên hiểu rõ đây là một con đường kiếm tiền lớn, lại thêm có Trần Liệt Tửu dẫn mối, Hứa Hoài Khiêm còn tỏ ra ốm yếu tội nghiệp, không cho thêm ít bạc sao được.

“Không chỉ có vậy,” đợi Trần Liệt Tửu hoàn hồn, Hứa Hoài Khiêm lại đưa cho cậu một hộp thuốc, “Còn được tặng thêm một hộp thuốc.”

“Thuốc gì thế?” Cậu mở ra xem – là một hộp nấm tuyết.

Không phải thứ quá quý, nhưng cũng không rẻ.

Ngô chưởng quầy rất có tâm, biết hắn bị ho nên tặng nấm tuyết trị ho. Trần Liệt Tửu vốn cũng muốn mua, tiếc là không có tiền.

“Cái này tốt, thuốc đủ cả rồi.” Trần Liệt Tửu ôm hộp thuốc, nở một nụ cười rạng rỡ, sùng bái nói với Hứa Hoài Khiêm: “Ngươi giỏi thật!”

Cậu mệt mỏi đi quanh cả ngày mới gom được ba mươi sáu lượng, trong đó sáu lượng còn là do Hứa Hoài Khiêm xin được. Thế mà hắn chỉ nói mấy câu đã nhẹ nhàng kiếm được năm mươi lượng bạc. Không phục không được.

Hứa Hoài Khiêm bị nụ cười đó làm cho bật cười: “Bây giờ có tiền rồi, nói đi, muốn mua gì?”

Hắn cực kỳ có tư thế "chồng tiêu tiền vì vợ".

Mới nãy còn định mua đồ, giờ Trần Liệt Tửu lại đắn đo: “Hay là tiết kiệm đi, sau này còn phải mua thuốc.”

Năm mươi lượng bạc nghe thì nhiều, nhưng đặt vào dược phí của Hứa Hoài Khiêm, cùng lắm chỉ đủ ba tháng. Còn tổ yến, nấm tuyết, mấy thứ bồi bổ nữa, tính ra chỉ đủ ba bốn tháng.

Như vậy vẫn là chưa đủ tiêu.

“Tiền nên tiết kiệm nhưng cũng phải tiêu,” Hứa Hoài Khiêm không thích nghe vậy, “Không thể vì tiết kiệm mà không dám tiêu.”

“Đương nhiên,” hắn nói xong nhìn Trần Liệt Tửu bổ sung, “Cũng không được tiêu bậy.”

Nói là vậy, nhưng sau đó chính miệng hắn lại kéo cả nhà vào tiệm son phấn, cẩn thận hỏi chưởng quầy xem có cao bôi dưỡng da dưỡng tay hay không.

Khi chưởng quầy giới thiệu xong các loại kem bôi da, những người lúc trước còn ngạc nhiên vì tài ăn nói kiếm bạc của hắn, giờ đều ôm trán – đây là có bao nhiêu mê cái đẹp vậy?

Hứa Hoài Khiêm không buồn để ý, mua luôn bốn hộp kem dưỡng da, hết tám đồng bạc. Khi thanh toán còn tiện tay mua một dây buộc tóc đỏ tinh xảo.

Ra khỏi tiệm, hắn phát cho ba người mỗi người một hộp kem dưỡng da.

“Ngươi mua một hộp là được rồi, đưa chúng ta làm gì?” Trần Liệt Tửu và Trần tiểu muội không hiểu kiểu tiêu tiền này của hắn.

“Người một nhà phải ai cũng có phần,” Hứa Hoài Khiêm không trả lời họ mà nói với Vương Uyển Uyển, “Ta hỏi rồi, cái này không chỉ bôi mặt mà còn bôi tay được, cô nương phải giữ được vẻ rạng rỡ mới tốt.”

Vương Uyển Uyển cúi đầu nhìn đôi tay đã sớm chai sạn vì làm lụng, nước mắt lưng tròng: “Ta……”

“Không cần nói gì với nhị ca đâu.” Hứa Hoài Khiêm cười.

Vốn định từ chối vì thấy tiếc tiền, nhưng nghe hắn nói nhẹ tênh vậy, bao nhiêu lời muốn nói lại nghẹn ở cổ, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Cảm ơn nhị ca.”

Trần Liệt Tửu thấy vậy còn không hiểu gì sao, trách mình không để ý tâm tư con gái, không do dự đưa luôn hộp kem trong tay: “Đại ca cũng cho ngươi, một hộp bôi mặt, một hộp bôi tay, đừng tiếc, không phải thứ gì đắt đỏ.”

Vương Uyển Uyển vừa nín khóc xong lại cười: “Cảm ơn đại ca.”

Trần tiểu muội cầm hộp kem, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng cũng giơ hộp của mình lên định đưa cho Vương Uyển Uyển.

Vương Uyển Uyển khẽ chọc mũi nàng một cái: “Ngươi khỏi cần. Nếu sau này vẫn không chịu học hành đàng hoàng, chỉ có thể làm một tiểu hắc muội thôi.”

(*Chú thích: “Tiểu hắc muội” – cách gọi đùa ám chỉ cô nương không trắng trẻo, không biết chăm sóc bản thân.)

Vương Uyển Uyển nói thế chỉ là dọa thôi. Trần tiểu muội tuy cứng đầu, nhưng được di truyền làn da trắng như tuyết của Trần Liệt Tửu, thêm gương mặt tròn tròn và đôi mắt to đen lay láy như viên ngọc trai đen, cả người toát lên vẻ hoạt bát đáng yêu.

“Vậy được rồi.” Trần tiểu muội thấy Vương Uyển Uyển không muốn, cũng không ép, nhưng suốt quãng đường sau đó cứ đi sát theo Hứa Hoài Khiêm, không gọi người, cũng không để ai kéo.

Thấy nàng cứ theo mình hoài, lúc vào tiệm tạp hóa mua gạo và bột mì, Hứa Hoài Khiêm tiện tay mua cho nàng một gói kẹo mạch nha tám văn một hai.

Trần tiểu muội cầm túi kẹo mạch nha năm lượng, đưa lại giấy dầu gói kẹo cho hắn: “Ta không cần cái này.”

Hứa Hoài Khiêm vừa kiểm hàng với tiểu nhị, vừa hỏi: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Ta ——” Trần tiểu muội vừa mở miệng định nói, thì tiểu nhị gọi Hứa Hoài Khiêm đến tính tiền, nàng đành nuốt lời trở lại, định đợi hắn xong việc rồi nói.

Hắn chọn mua gạo trắng tinh loại tốt, năm văn tiền một thăng; bột mì tám văn tiền một thăng, lấy mỗi loại năm đấu. Chủ yếu là vì sợ để lâu bị mọt, không dám mua nhiều.

Ở vùng này chưa trồng được cải dầu nên chưa có dầu cải, người ta thường dùng dầu gai và dầu mè.

Cũng có dầu đậu nành, nhưng vì công nghệ ép chưa cao, tỷ lệ ra dầu thấp nên giá rất đắt – một thăng giá đến 160 văn.

So với dầu gai (50 văn/thăng) hay dầu mè (70 văn/thăng), đúng là đắt gấp mấy lần.

Nhưng Hứa Hoài Khiêm vẫn mua hai thăng. Không còn cách nào, hắn không ăn quen đồ chiên bằng dầu mè, còn dầu gai thì có vẻ cơ thể này không hợp, cứ ăn là buồn nôn.

Ngoài việc mua kẹo mạch nha cho Trần tiểu muội, hắn còn mua thêm một cân đường mía giá mười văn một hai, hai cân muối giá 50 văn.

Lần này mua hết tổng cộng 1340 văn.

Hứa Hoài Khiêm giả bộ nghiêm khắc: số “40” nghe xui, khắc mệnh hắn, bắt chủ quán xóa số lẻ đi, còn yêu cầu tặng thêm hai cân giấm, không thì bỏ hết không mua.

Chủ quán thấy hắn là khách lớn tiêu hơn ngàn văn, vì vài chục văn mà mất một mối làm ăn lớn thì không đáng, đành cắn răng đồng ý, còn miễn cưỡng tiễn khách ra tận cửa tiệm với vẻ mặt như đưa tang.

Hành động của Hứa Hoài Khiêm khiến cả nhà nhìn mà choáng váng – mua đồ mà còn có thể mặc cả kiểu này ư?

“Phải học đó,” vừa ra khỏi tiệm, Hứa Hoài Khiêm vỗ vỗ cái cằm nhỏ của Trần tiểu muội đang ngẩng lên nhìn hắn ngơ ngác, “Vậy mới tiết kiệm được nhiều tiền.”

“Vừa hay,” hắn cầm đống tiền lẻ thối lại, “Dùng số tiền còn dư này để thực hiện lời hứa của đại ca các ngươi.”

—— Ăn no mặc ấm.

Ba người vui mừng không thôi. Trước đây, mỗi lần trong nhà có tiền dư, Trần Liệt Tửu đều dẫn cả nhà vào Lai Khách Lâu trong huyện thành gọi một bàn tiệc nhỏ, coi như an ủi.

Họ cứ tưởng Hứa Hoài Khiêm cũng sẽ như vậy.

Kết quả, cả nhà bốn người lại ngồi trước một cửa tiệm hoành thánh bình dân, mỗi người trước mặt chỉ có một bát hoành thánh.

Trần Liệt Tửu thở dài: “Đây là cái gọi là ăn no mặc ấm của ngươi sao?”

“Đương nhiên,” Hứa Hoài Khiêm bỏ thêm một thìa dấm đặc chế của quán vào bát hoành thánh của cậu, “Ăn hoành thánh mà không thơm, uống mà không cay thì có gì vui?”

Ba người nhìn nhau, không nói gì thêm, lặng lẽ ăn hoành thánh. Nói thật, tuy không bằng Lai Khách Lâu với thịt đỏ rượu thơm, nhưng vỏ mỏng nhân đầy, cộng thêm thứ dấm đặc chế, ăn vào lại có hương vị rất riêng.

“Hôm nay tiết kiệm được mấy chục văn rồi,” Hứa Hoài Khiêm không ăn hoành thánh, chỉ thêm gia vị, bắt đầu vẽ bánh vẽ: “Lần này chỉ có thể mời các ngươi ăn hoành thánh bình dân, đợi lần sau tiết kiệm được mấy trăm văn, lại mời các ngươi đến Lai Khách Lâu ăn thịt uống rượu.”

Dù sao lần sau là bao giờ thì chưa biết, mà có quay lại cũng chưa chắc tiết kiệm được mấy trăm văn. Cứ vẽ bánh vẽ trước đã.

Thức ăn trong tửu lâu kia, hắn liếc qua rồi – đắt chết đi được, mà lại còn xào bằng dầu gai kém chất lượng, chẳng đáng tí nào.

Tiền vẫn nên dùng sao cho đáng, cái gì nên tiêu thì tiêu, không nên tiêu thì nhất quyết không bỏ ra.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play