Hôm đó, mọi người đều hỗn loạn. Phong Dật Ngôn được đưa đến bệnh viện nhanh chóng để kiểm tra. Lộ Khả, người đang bối rối sau khi gây họa, bị vệ sĩ khống chế và đưa lên xe. Cuối cùng, cô bị nhốt trong phòng để đồ của bệnh viện.
Hai hồn ma bảo cô chạy nhanh, còn ngồi đây chờ đợi thì coi như xong đời. Họ liệt kê tất cả những điều kinh khủng mà Phong Dật Ngôn đã làm.
Chó con cũng sợ hãi cảnh vệ sĩ khống chế mình trước đó, ngoan ngoãn nghe lời mà bỏ chạy.
Phòng chứa đồ ở tầng năm, có một lỗ thông hơi nhỏ ở phía trên. Lộ Khả trèo ra ngoài qua cửa sổ nhỏ, leo lên tầng sáu, chui vào cửa sổ rồi rời đi qua lối thoát hiểm.
Hệ thống thở oxy xong online trở lại, đã sử dụng điểm để mở một cửa sau cho cô. Nó hướng dẫn cô chạy trên đường thoát hiểm để tránh vệ sĩ của Phong Dật Ngôn.
Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cô cũng thoát ra đến bên ngoài đường phố.
Chó con buồn bã bước đi trên đường, trông có vẻ hơi ủy khuất. Chiếc váy xanh trên người cô đã bị bẩn trong quá trình chạy trước đó.
Linh hồn đỏ nhìn thấy thì cười ha hả.
Nhìn mà xem, cô đẩy Phong Dật Ngôn đến mức vào viện mà còn tỏ vẻ ủy khuất, làm cho oán khí của nó tiêu tan rất nhiều.
Hệ thống ôm ngực nói: "Bảo bối à, sau này đừng manh động như vậy nữa."
Lộ Khả vừa buồn bã vừa ngoan ngoãn mà ừm một tiếng.
Hệ thống thấy chó con vốn năng động nay lại uể oải, trong lòng không khỏi mắng Phong Dật Ngôn.
Còn không phải chỉ là bị đâm đến mức vào viện thôi sao? Cần gì phải để vệ sĩ bắt giữ cô ấy chứ? Thật là tính toán chi li.
Vì quá đau lòng, cho nên hệ thống cũng không ngăn Lộ Khả dùng hết số tiền còn lại mua một suất gà rán KFC cỡ gia đình.
Khi bữa ăn đang được chuẩn bị, chó con đã đứng trước quầy, hít hà mùi gà rán trong không khí. Khi đồ được dọn ra, chó con như được hồi phục lại tinh thần. Đôi mắt sáng lên, háo hức đón lấy đĩa thức ăn rồi tìm chỗ ngồi.
Cô gái xinh đẹp ngồi bên cửa sổ ăn đùi gà, ăn xong hamburger, mắt cô hơi nheo lại. Mỗi miếng cắn đều tràn đầy sự thỏa mãn, như thể cô đang ăn một món ngon nào đó. Khung cảnh đẹp này dẫn tới những người đi ngang qua cửa sổ đều liếc nhìn cô, cứ ngỡ KFC đang quay quảng cáo.
Chỉ trong năm phút, Lộ Khả đã ăn hết cả một suất cỡ lớn vốn dĩ dành cho gia đình.
Ăn xong, cô ợ lên một tiếng mãn nguyện. Nỗi bất an lúc trước đã sớm tan biến, cô vui vẻ nói: "Đồ ăn của con người ngon quá!"
Hệ thống: "Đừng nghĩ đến chuyện ăn uống nữa, mau mau nghĩ cách kiếm tiền đi."
Giờ đây, họ phải đối mặt với một vấn đề rất thực tế.
Chính là không còn tiền.
Lộ Khả được cấp thân phận là một sinh viên năm nhất của Đại học Đông, nhưng giờ đang là kỳ nghỉ hè, nên cô không thể ở lại ký túc xá của trường, cũng không thể ăn ở căng tin giá rẻ.
Tóm lại, ăn ngủ ở đâu đều là một vấn đề.
Hai linh hồn biết Lộ Khả đã tiêu hết một nghìn tệ ngay ngày đầu tiên, không chỉ vậy, hơn tám trăm tệ còn lại đều dùng để mua đồ ăn, liền cạn lời.
Hồn hồng gợi ý: "Có thể làm streamer nha. Lộ Khả rất xinh đẹp. Chỉ cần gọi “anh” ngọt ngào thôi là kiểu gì cũng sẽ có tiền."
Hệ thống từ chối: "Không có điện thoại di động thì dùng không khí live stream chắc?"
Hồn đỏ nói: "Vậy thì đến công ty người mẫu ứng tuyển đi. Ngoại hình này của cô ấy hoàn toàn đủ khả năng làm người mẫu."
Hệ thống từ chối: "Không được, ngành này phức tạp lắm. Có công ty người mẫu chuyên kiếm tiền bằng cách chấm dứt hợp đồng rồi đòi bồi thường. Ký với người ta rồi còn không sắp xếp công việc cho làm, hơn nữa thường không trả lương trong ngày.”
Hồn đỏ: "Nếu không thì vào nhà máy đi? Tìm chỗ bao ăn ở là được."
Trong lúc mọi người đang thảo luận cùng nhau, Lộ Khả vừa bước ra khỏi KFC thì thấy một ông lão đang lục thùng rác ven đường. Hỏi hệ thống thì phát hiện chai nhựa và hộp cát tông có thể đổi được tiền, nên cô liền quyết định đi nhặt rác trước.
Hệ thống không thể tin được, đau lòng nói: "Chẳng thà cô đi quán ăn tìm việc còn hơn!”
Lộ Khả đang nhặt rác, vui vẻ nói: "Cái này có thể đổi tiền ngay lập tức. Tôi thấy cũng khá tốt!"
Cô không hề có chút ngại ngùng nào. Lục lọi thùng rác, cô tìm thấy một túi ni lông, liền nhét những chai lọ tìm được vào đó.
Cửa kính sát đất bên đường phản chiếu hình ảnh Lộ Khả. Dáng người mảnh khảnh, cổ thon dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen dày. Không một chỗ nào không xinh đẹp và tinh xảo, giơ tay nhấc chân cũng đều tuyệt đẹp như vậy. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy cô đang tràn đầy năng lượng mà nhặt rác...
Sau khi lục tung thùng rác khắp phố, cô lại hỏi từng chủ cửa hàng xem họ có thùng cát tông nào không dùng đến không, thành công thu gom được một đống bìa cát tông phế liệu.
Người đẹp tay cầm một chồng bìa cát tông to đùng, càng trở nên bẩn thỉu hơn.
Hệ thống trong đầu tức giận đến mức ngã quỵ.
A! Chó con mà nó nuôi hơn mười năm trời vừa mới xuống núi chưa gì đã chạy đi nhặt rác rồi!
"Chó con à..."
Ngay cả hồn hồng cũng không nhịn được muốn nói lại thôi, thở dài não nề.
Hồn đỏ an ủi lão cha già hệ thống: "Mi yên tâm, sau này chúng ta sẽ trông chừng cô ấy.”
Lộ Khả lúc bán phế liệu cũng gặp may.
Người thu gom rác thấy một cô gái xinh đẹp như vậy bán phế liệu, không khỏi hỏi thêm vài câu. Hỏi xong mới biết cô ấy không có tiền ăn, không có chỗ ngủ. Không khỏi cảm thán rằng đúng là chó con ai gặp cũng thích. Bà lão nghe vậy, không chỉ ân cần cho cô thêm tiền mà còn tốt bụng giới thiệu cho cô một khách sạn giá rẻ để ở và cho cô một chiếc điện thoại di động cũ không ai dùng.
Có điện thoại di động liền có thể nghĩ ra nhiều cách hơn để kiếm sống.
Hai hồn, một hệ thống và một chó bàn bạc kỹ lưỡng. Tuy phát sóng trực tiếp có thể kiếm tiền, nhưng lại được trả tiền theo tuần hoặc theo tháng, không phù hợp với Lộ Khả, người đang túng quẫn đến mức phải đi nhặt rác.
Vậy là Lộ Khả đã đăng ký ứng dụng giao hàng và trở thành người vận chuyển hàng.
Nền tảng này rất thân thiện với người dùng. Nó chỉ yêu cầu bạn giao hàng trong thời gian quy định, không bắt buộc phải có xe máy điện, vì vậy Lộ Khả dựa vào đôi chân của mình để chạy đơn hàng.
Dù sao thì chó có năng lượng siêu nhiều, công việc này cũng vừa hay tiêu tốn bớt năng lượng dư thừa. Cô rất vui vẻ khi làm việc này, cũng hoàn thành nó rất xuất sắc với tỷ lệ khen ngợi là một trăm phần trăm.
Không khen ngợi cũng khó. Hãy tưởng tượng bạn đặt hàng, đến lúc mở cửa, thấy một cô gái xinh đẹp và năng động ôm những thứ bạn muốn, mỉm cười rạng rỡ mà ngọt ngào nói với bạn: "Xin chào, hàng của bạn đã tới!" Ai mà không ấn tượng cơ chứ?
Lại xem kĩ, ai da, giữa mùa hè nóng nực, tóc cô bết vào trán vì mồ hôi, quần áo ướt sũng. Ai mà không đau lòng?
Vậy là tất cả đều đánh giá năm sao khen ngợi cũng như tặng thưởng cho cô.
Chú chó này được cả nam lẫn nữ, già trẻ đều yêu thích. Vì vậy, số tiền thưởng nhận được trong ba ngày đã vượt quá một nghìn nhân dân tệ, cũng phá vỡ kỷ lục về tiền thưởng cho người giao hàng trong khu vực này. Đến nỗi ngay cả quản lý khu vực cũng phải ngạc nhiên.
Lộ Khả vốn định dùng hết tiền để mua thức ăn, nhưng bị hai hồn và một hệ thống gắt gao giữ lại.
Lần này, tuyệt đối không thể để cô lại tiêu sạch tiền! Tuyệt đối không được!
...
Vào buổi chiều ngày thứ tư, khi đang chạy việc vặt, Lộ Khả nhận được đơn đặt hàng từ một cửa hàng thú cưng, một hộp cá khô rất to và nặng.
Lộ Khả cầm hộp cá khô này, đi theo địa chỉ tới một khu biệt thự.
Nơi đây đều là những biệt thự đơn lập có sân rộng cùng tường vây quanh, ở thành phố nơi tấc đất tấc vàng như Thượng Hải thì cực kỳ xa xỉ.
Khi tới nơi, cổng biệt thự trên địa chỉ đơn hàng đã mở toang, như thể được mở trước cho người đến giao hàng. Lộ Khả gọi hai tiếng, không thấy ai trả lời, liền đi bước vào. Đi qua một khoảng sân rộng lớn, cô ấn chuông, cửa nhanh chóng được mở ra.
Một bà lão khí chất thanh nhã ra mở cửa. Đôi mắt bà đỏ lên, mái tóc bạc, trông có vẻ tiều tụy.
Linh hồn đỏ trong đầu cô giật mình khi nhìn thấy người này: [Đây không phải là...]
Hồn hồng cũng kinh ngạc: [Này, hình như bà ấy là...]
Hai hồn ma đang khiếp sợ mà nói gì đó, nhưng đầu óc của Lộ Khả đã tự động lọc ra. Khi làm việc, cô vô cùng tập trung. Nhìn thấy chủ nhà, cô liền tươi cười đầy mặt mà nói: "Chào bà, đồ bà yêu cầu đã được giao đến rồi ạ!"
Bà lão hơi ngạc nhiên khi thấy người giao hàng xinh đẹp như vậy, nhưng lúc này dường như bà chẳng còn chút năng lượng nào. Cũng không tò mò hỏi lý do cô làm công việc này, chỉ tiều tụy nói "Cảm ơn" rồi bảo Lộ Khả đặt hộp vào sân là được.
Bình thường, người đi giao đồ sẽ không hỏi han quá nhiều về khách hàng, sợ sẽ xâm phạm quyền riêng tư của họ, nhưng chó con thì lại không nghĩ quá nhiều như vậy. Thấy mắt bà lão đỏ hoe, bộ dáng rất khổ sở, liền trực tiếp hỏi thẳng: "Bà gặp khó khăn gì sao ạ?"
Phong Lệ Hoa ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi.
Thần kinh của bà đã căng thẳng suốt một ngày một đêm. Trước mặt bảo mẫu và bảo vệ, bà vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng giờ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và sự quan tâm tò mò của cô gái xa lạ này, không hiểu sao, rốt cuộc không thể kìm nén cảm xúc được nữa, lập tức bật khóc.
"Không có gì, chỉ là... mèo nhà tôi bị lạc..."
“Bà, bà đừng khóc nữa!” Lộ Khả vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, nhẹ nhàng vỗ lưng bà an ủi.
Người ta khi bị ủy khuất thì không thể chịu an ủi được. Một khi đã an ủi, họ sẽ khóc to hơn. Phong Lệ Hoa nắm lấy cánh tay Lộ Khả, khóc đến mức không đứng vững nổi, nghẹn ngào nói: "Từ tối hôm qua, mãi cho đến, đến bây giờ, tôi vẫn không tìm thấy nó..."
"Tôi đã chăm sóc nó suốt tám năm rồi..."
Biệt thự của bà lão có camera giám sát, chỉ thấy khoảng 8 giờ tối hôm qua, con mèo nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai, sau đó chơi đùa bên hồ cá koi trong sân một lúc, rồi trèo lên hòn non bộ nhảy ra ngoài sân.
Khu biệt thự có rất nhiều camera theo dõi, các nhân viên an ninh cũng đang hỗ trợ tìm kiếm, nhưng con mèo hình dáng quá nhỏ, cây cối trong biệt thự lại rậm rạp, mọi người tìm khắp nơi cũng không thấy được.
Bà lão không có con. Con mèo này là con của con mèo bà lão nuôi trước đây, nó chỉ sinh có một con mèo. Bà đã nuôi nó từ nhỏ. Tám năm nay, bà và nó sống nương tựa vào nhau, như máu mủ ruột rà.
Bà mua rất nhiều cá khô từ một cửa hàng thú cưng gần nhà chỉ để treo ngoài sân, hy vọng mùi cá sẽ thu hút mèo con trở về.
Nghe vậy, Lộ Khả mới biết mèo bị lạc, vậy thì chuyện này cũng dễ giải quyết.
Cô mỉm cười vỗ ngực nói: "Cháu sẽ giúp bà tìm! Cháu rất giỏi tìm đồ!".
Có lẽ là còn nước còn tát, hoặc là do sức sống của một người trẻ tuổi như Lộ Khả quá dễ lây lan, lại có lẽ là vì quá bất lực, bà lão dường như đã tìm được chỗ dựa, cho cô xem đoạn video ghi lại cảnh mèo con trèo qua cửa sổ chạy ra ngoài trên điện thoại di động.
Đó là một chú mèo Anh lông ngắn màu bạc.
Nó khá hoạt bát, trông có vẻ được nuôi dưỡng tốt.
Lộ Khả xin một món đồ chơi nhỏ mà mèo Anh lông ngắn màu bạc này thường hay chơi, ngửi ngửi mùi hương của nó, sau đó liền dang rộng vòng tay ôm lấy bà lão gầy gò đang cần được an ủi, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc mà bà, cháu hứa sẽ giúp bà tìm nó trở về! Sẽ sớm thôi, bà cứ đợi cháu ở đây nhé!"
Lộ Khả tuy gầy nhưng lại cao hơn Phong Lệ Hoa rất nhiều. Cái ôm này khiến người ta cảm thấy an tâm đến khó tả, Phong Lệ Hoa không khỏi cảm động và biết ơn.
Bà lau nước mắt, định cảm ơn cô, nhưng Lộ Khả đã ra ngoài tìm mèo.
Mắt bà lại đỏ hoe, bà lão ngồi trong sân lau nước mắt một lúc. Lúc này, hai bảo mẫu ra ngoài tìm mèo đã trở về nhưng không tìm được. Thấy bà khóc, họ vội vàng tới an ủi.
Ba người cùng nhau tháo hộp cá khô, tìm dây thừng rồi treo tất cả cá khô ra ngoài sân như treo thịt xông khói.
Tuy Lộ Khả tràn đầy tự tin, nhưng Phong Lệ Hoa lại không ôm hy vọng gì nhiều.
Bao nhiêu người tìm đi tìm lại mà vẫn không thấy. Một cô bé tìm được thì có thể có bao nhiêu hy vọng chứ?
Nhưng càng nhiều người thì càng có nhiều hy vọng. Dù sao thì, bà lão cũng quyết định cảm ơn cô khi cô trở về, bà lão nghĩ thầm.
...
Lộ Khả ngửi thấy mùi của con sóc thú nhồi bông nhỏ và lần theo mùi của mèo con trên người nó.
May mắn thay, lúc nó bị lạc, trời không mưa nên mùi của mèo con không bị trôi mất.
Cô lần theo mùi ra khỏi khu biệt thự và đi một quãng đường dài, cuối cùng phát hiện ra mùi đã bị đứt đoạn trong một khu vườn ven đường cách đó hai dãy nhà.
Sau khi tìm kiếm cẩn thận khu vực xung quanh, Lộ Khả cuối cùng cũng bám vào nắp cống trên vỉa hè, ghé sát vào lỗ ngửi ngửi.
Hồn đỏ không chịu được nữa và hét lên: [Hôi quá, chúng ta không thể cứ thế dí mũi trực tiếp vào ngửi được!]
Màu sắc cơ thể của hồn hồng chuyển sang hơi xanh, rõ ràng là không chịu nổi, muốn ỌE.
Mặc dù chúng nó không có khứu giác giống Lộ Khả, nhưng bọn nó có góc nhìn trực tiếp của Lộ Khả. Hai hồn phách kiếp trước đều là mỹ nhân tuyệt sắc. Tuy rằng trong lúc làm nhiệm vụ thì tinh thần bị ngược, nhưng về vật chất vẫn ổn. Làm sao có thể chịu đựng được sự mạnh bạo của Lộ Khả, trực tiếp ngửi mùi cống thoát nước chứ.
[Mèo ở trong đó!]
Lộ Khả xác nhận mùi, chắc chắn nói.
Hồn phách màu đỏ: [Chết tiệt, con mèo này thế mà lại ở trong cống.]
Hồn phách màu hồng bình tĩnh lại một chút: [Lỗ trên nắp cống hơi to, là có người cố ý ném con mèo này xuống sao?]
Lộ Khả nhìn vào cống thoát nước bên cạnh lối đi bộ, nói: [Có thể là từ cống thoát nước kia chui vào.]
Hai hồn phách nhìn cống thoát nước, đúng thật là có khả năng từ cống thoát nước kia chui vào.
Chúng nó rất kinh ngạc. Không ngờ chó con hay chạy loạn xạ này thế mà cũng có một mặt biết suy nghĩ tỉ mỉ.
Hệ thống có chút cảm thán và tự hào nho nhỏ.
Đứa con nhà nó tuy ngốc nhưng cũng không ngu.
Người qua đường thấy một cô gái xinh đẹp như Lộ Khả quỳ rạp trên mặt đất, mặt sát vào nắp cống, không khỏi tò mò dừng lại.
Một bác gái đang đẩy xe đẩy em bé, một ông cụ đang vẫy quạt, và một cô gái trẻ dừng lại gần đó nhìn Lộ Khả. Bác gái hỏi: "Cô gái, nhẫn của cháu bị rơi vào trong à?"
"Không phải ạ, có một con mèo ở trong đó."
Lộ Khả thò ngón tay vào lỗ nắp cống, dùng tay nhấc nó lên.
"Này, này, này, sao cháu lại nhấc nắp cống lên thế?" Bác gái cố gắng ngăn cản. Kết quả, sau khi nắp cống được nhấc lên, vài người nhìn kỹ mới phát hiện bên trong quả thực có một con mèo con màu trắng.
Bác gái ngạc nhiên: "Ồ, đúng là có mèo này!"
Con mèo nheo mắt, cuộn tròn trong góc, ngước nhìn họ, nước mắt lưng tròng bị kích thích tràn ra, cũng không hề nhúc nhích tí nào.
Nắp cống không hôi như tưởng tượng, chỉ là hơi bẩn.
Cô gái trẻ hỏi: "Nó bị kẹt bên trong à?"
Ông cụ cười nói: "Loài mèo này thật ngốc. Nắp cống mở ra rồi mà nó còn không biết nhảy ra ngoài."
Lộ Khả giải thích thay cho mèo con: "Không phải đâu ạ, chân nó bị thương nên không thể nhảy ra ngoài được."
Có thể lúc băng qua đường dành cho xe đạp, chân mèo con đã bị xe đạp hoặc xe điện đè trúng, sau đó mèo con nhút nhát kia hoảng sợ lao vào cống thoát nước bên cạnh, bị kẹt trong đó.
Thành phố Thượng Hải vốn dĩ hay kẹt xe. Xe cộ trên đường ở ngoài vỉa hè đã ùn tắc từ lâu, không thể nhúc nhích.
Trên chiếc siêu xe màu đen, Khâu Gia Bạc đang ngồi ở ghế phụ, cúp điện thoại, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía bên phải lối đi bộ có vài người đang tụ lại, cúi đầu không biết nhìn thứ gì. Còn có một cô gái mặc áo màu vàng của người giao hàng đang ngồi xổm dưới đất.
Khâu Gia Bạc, một tay chơi lão làng, có con mắt rất tinh tường. Chỉ cần nhìn dáng người ngồi xổm của cô ấy là cậu ta đã biết ngay đây là một mỹ nhân, thế là anh ta lại nhìn thêm lần nữa.
Vừa thầy xong liền "Hê" một tiếng, tinh thần tỉnh táo lại, lập tức hạ cửa sổ xuống.
Vì có một siêu sao nổi tiếng ngồi cạnh, nên cậu cũng chỉ hạ cửa sổ xuống một chút, vừa đủ để nhìn ra ngoài.
Khâu Gia Bạc dùng ngón trỏ kéo kính râm trên sống mũi xuống, nhìn ra bên ngoài.
Sau khi nhìn kỹ, mắt đột nhiên sáng lên như thể đã xác nhận được điều gì đó thú vị, lập tức nói với người ngồi trên ghế lái: “Phong Dật Ngôn, đó không phải là cô hầu gái nhỏ của cậu sao?”