Mí mắt phải của Phong Dật Ngôn giật giật, anh đặt điện thoại xuống, nhìn ra phía bên phải cửa sổ.

Khâu Gia Bạc đang ngồi ở ghế phụ, lưng quay về phía anh, mặt gần như áp vào cửa sổ, che khuất tầm nhìn. Cậu ta nhún vai, liên tục phát ra tiếng cười ghê tởm như nồi áp suất đang xì hơi.

Phong Dật Ngôn cau mày tỏ vẻ chán ghét: "Tránh ra."

Khâu Gia Bạc tránh sang một bên, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười toe toét: "Cô hầu gái dũng cảm của cậu đang mặc áo vàng của người giao hàng. Hóa ra dạo này cô ta toàn đi giao đồ ăn."
"Mặt cô ta úp xuống đất, đang làm gì vậy? Tìm được vàng à? Ê, cậu nói xem, sao lúc nào trông người này cũng buồn cười thế?"

Giờ thì mọi người trêu chọc gọi Lộ Khả là "cô hầu gái nhỏ dũng cảm". Chuyện ba ngày trước được nhắc đi nhắc lại trong các buổi tụ họp, dĩ nhiên, chủ yếu là khi Phong Dật Ngôn không có ở đó.

Không còn cách nào khác. Chuyện này thật quá sức vui nhộncô đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, chặn cú home run vất vả của Phong Dật Ngôn, rồi bất ngờ vật anh ta xuống, hét lên "Chủ nhân", đâm anh ta trực tiếp vào thẳng luôn bệnh viện. Cũng quá kịch tính đi.

Và rồi, sau tất cả những ồn ào này, thủ phạm lại trốn thoát.

Họ kiểm tra camera giám sát và thấy cô, như một điệp viên, trèo qua một cửa sổ nhỏ để lên tầng sáu, rồi chạy thoát qua lối thoát hiểm, trốn thoát thành công.

Phong Dật Ngôn lúc ấy đang nằm trên giường bệnh, nghe tin xong sắc mặt vô cùng đặc sắc. Anh ta lập tức gọi cảnh sát muốn bắt cô ta vào tù vì tội cố ý gây thương tích.

Nhưng rồi mọi chuyện còn trở nên thú vị hơn.

Huấn luyện viên trưởng đội bóng chày của họ, Robinson, rất thích Lộ Khả, người đã có một cú chặn home run đầy ngoạn mục. Ông ngăn Phong Dật Ngôn,  không cho anh gọi cảnh sát. Lúc ấy, ông ta đứng ở trước giường bệnh nói như này: 

"Ngôn à, cậu không định trả thù cô gái nhỏ dũng cảm đó chứ? Nếu vậy thì thật là không có phong độ đàn ông. Tôi sẽ phải xem xét lại việc gia hạn hợp đồng. Xin thứ lỗi vì tôi không thể làm việc với một ông chủ hẹp hòi như vậy."

Đã nằm trên giường bệnh còn bị gắn mác "hẹp hòi", sắc mặt Phong Dật Ngôn lúc ấy trông rất “đẹp”.

Robinson chính là huấn luyện viên trưởng mà Phong Dật Ngôn đã dày công chiêu mộ. Những huấn luyện viên tầm cỡ như ông đều đang huấn luyện các đội bóng chày chuyên nghiệp hàng đầu ở nước ngoài. Nếu Robinson rời đi, Trung Quốc sẽ chẳng còn huấn luyện viên nào tốt hơn ông.

Thêm vào đó, Robinson đã luôn muốn nghỉ hưu vì tuổi già, và anh không thể cho ông ta tìm được cớ.

Cuối cùng, Phong Dật Ngôn quyết định nuốt cơn giận này xuống.

Lúc ấy, anh nằm trên giường bệnh, nghiến răng mỉm cười nói: "Tất nhiên là tôi sẽ không trả thù rồi", khiến đám anh em bọn họ cười không ngớt.

Thái tử Phong gia “kim tôn ngọc quý” luôn suôn sẻ trong mọi việc, còn là người có thù tất báo, không ai dám làm trái ý anh. Đây là lần đầu tiên họ thấy anh phải chịu thiệt như thế.

Phong Dật Ngôn sao có thể không biết cậu ta đang nghĩ gì, xụ mặt không kiên nhẫn nói: "Tránh ra một chút. Cậu muốn tôi xem gáy cậu à?"

"Được rồi, được rồi."
Khâu Gia Bạc dứt khoát nghiêng người sang một bên, lưng áp vào ghế phụ, mắt vẫn liếc ra ngoài cửa sổ.

Lúc này cậu ta nhìn thấy Lộ Khả đang nhấc nắp cống lên, kinh ngạc kêu lên: "Cô ta nhấc nắp cống lên kìa! Tôi còn tưởng cô ta ngồi xổm định làm gì chứ, hóa ra là ăn trộm nắp cống. Mấy ngày không gặp, cô ta nghèo túng đến mức này rồi sao. Một cô hầu gái nhỏ mạnh bạo không tìm được chủ nhân, chỉ có thể thê thảm ăn trộm nắp cống. Mỹ nữ này trốn từ viện tâm thần nào ra thế, cũng đáng yêu phết ..."

Rồi cậu cười khúc khích, khiến Phong Dật Ngôn nghe mà khó chịu phiền lòng. 

Ghế xe quá thấp, từ góc độ này, anh chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên của những người đứng xem.

Anh không kiên nhẫn mà mím chặt môi.

Lần trước bị đâm tới nhập viện, kết quả kiểm tra cho thấy xương cụt bị trật khớp, buộc anh phải nghỉ ngơi hai ngày. Sáng nay, anh đã phải dành cả buổi sáng để giải quyết nốt đống công việc tồn đọng. Chiều hôm đó, anh nhận được điện thoại từ bảo mẫu Ngô của bà cô mình, báo rằng họ không tìm thấy con mèo. Vì thế anh lập tức lái xe trở về từ cách đó năm mươi cây số.

Tắc đường và nỗi lo lắng về bà vốn đã khiến lòng như lửa đốt, giờ còn nhìn không tới cái người kỳ quặc kia, Phong Dật ngôn bực bội mà trực tiếp nhấn nút mở mui xe.

Ngay lập tức, mui của chiếc siêu xe mở ra.

"Cậu điên rồi à?"
Khâu Gia Bạc kinh ngạc, muốn nhấn nút đóng lại, nhưng cái nút này một khi đã nhấn thì xe phải chuyển hẳn sang chế độ mui trần mới có thể ấn trở lại.

"Nhỡ bị phát hiện thì sao?"
Cậu luống cuống tay chân đội mũ cho người đàn ông bên cạnh, lại tháo kính râm của mình ra đeo lên mũi anh. Cậu còn muốn tìm khẩu trang nhưng lại không thấy.

Thật muốn chết, dù người này có đeo khẩu trang cũng không an toàn, anh quá nổi bật. Nếu bị người nhận ra liền chờ lên báo đi.


Thật là hoàng đế không vội thái giám vội. 

"Khẩu trang của cậu đâu?"
Cậu  ta hỏi.

Phong Dật Ngôn lúc này mới từ từ lấy ra một chiếc khẩu trang đen bên tay trái. Khi anh đeo vào, mui xe của siêu xe vừa vặn được gập lại hoàn toàn, ánh nắng cùng gió tràn vào không chút cản trở.

Cùng với đó, những ánh mắt dày đặc từ khắp nơi đổ dồn về phía anh.

Siêu xe a, thật hiếm thấy.

Tắc đường a, thật nhàm chán.
 

Ngoại trừ những người đang nghịch điện thoại mà không để ý, tất cả ánh nhìn đều đổ xô tới.

Xe ở làn đường bên cạnh, xe phía sau, trên làn đường dành cho xe đạp, trên vỉa hè, trong ô tô, trên xe đạp và cả người đi bộ, tất cả đều hướng mắt về phía anh.

Điều thậm chí còn kinh khủng hơn là có một chiếc xe buýt đỗ sau anh ở phía bên phải, và những người trên xe buýt đông đến nỗi tất cả đều nhìn chằm chằm vào anh như cá mòi trong hộp. Khâu Gia Bạc khó chịu vì những ánh mắt đó nhìn đến nỗi cậu ước mình cũng có thể đeo khẩu trang. Cậu nhìn Phong Dật Ngôn, thấy anh chàng này không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Dù sao thì, người này chắc hẳn đã quen với việc bị nhìn chằm chằm.

Lúc này, Phong Dật Ngôn không để ý đến những tầm mắt xung quanh. Qua cặp kính râm, anh nhìn về phía đại lộ rợp bóng cây, ánh mắt đằng đằng sát khí hướng về phía Lộ Khả, người vừa nhấc nắp cống lên.

Anh lạnh lùng nghĩ, đây chính là kẻ thù đã chặn cú home run của mình.

Cú home run bị chặn đó khiến anh nửa đêm nghiến răng đấm vào không khí mỗi khi nhớ đến. Những đau khổ anh phải chịu đựng trong bệnh viện chẳng là gì cả. 

Giờ thì tốt rồi, cô ta lại bị anh bắt được.

Sau khi trải qua nỗi sợ hãi khi trở thành tâm điểm chú ý, Khâu Gia Bạc thấy Phong Dật Ngôn chẳng quan tâm, nên cũng mặc kệ. Lên báo thì lên, cùng lắm thì bỏ tiền xóa hot search.   

"Cô ấy quá đặc biệt , phải không?" Cậu ta quay ra làm mặt quỷ với Phong Dật Ngôn.  

Đôi môi mỏng của Phong Dật Ngôn dưới lớp mặt nạ cong lên thành một đường cong chế giễu, “Cậu có hứng thú? Một kẻ bệnh tâm thần, cẩn thận cô ta ăn vạ cậu đấy." 

Khâu Gia Bạc không nhịn được cười.  

Tên kia vẫn còn tức giận đi, cậu cố ý trêu chọc: "Cô ấy xinh đẹp như vậy, bám một chút thì có sao? Nếu cô ấy có vấn đề về thần kinh thì cứ để vậy đi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy, cũng chả mất gì cả. À mà, nói xem, lúc trước cô ấy nhào vào trên người cậu cảm giác thế nào?"   

Phong Dật Ngôn nhìn cậu ta với vẻ mặt chán ghét: "Mấy cô bạn gái trước của cậu có nói cậu mặt dày không?"   

Khâu Gia Bạc nhún vai: "Họ chỉ biết khen tôi đẹp trai thôi."  

Hai chữ kia bị nói với giọng a éo. 

Nói xong, Khâu Gia Bạc mỉm cười quay đầu nhìn Lộ Khả ngoài cửa sổ. Rồi bị cảnh tượng đang diễn ra làm cho giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên.   

Mẹ kiếp, cô ta nhảy xuống cống rồi!

Người qua đường cũng la lên, sao lại nhảy vào đó, cẩn thận nha.

Phong Dật Ngôn cũng chứng kiến màn nhảy xuống của Lộ Khả, sắc mặt hơi biến đổi, nhưng rồi anh thấy một bàn tay trắng muốt nắm chặt miệng cống.

Lộ Khả lấm lem, tay ôm một con mèo trắng nhỏ cũng dơ không kém, trèo ra ngoài bằng một tay, sức mạnh phi thường hiện rõ. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nở nụ cười ngốc hề hề trông không ăn khớp tí nào với khí chất tỏa ra, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng không nhịn được  mỉm cười theo.

Khâu Gia Bạc thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế da của chiếc xe sang trọng. Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào mặt Lộ Khả, khóe môi bất giác cong lên nở nụ cười. "Vậy ra cô ấy xuống cứu mèo à?"

Phong Dật Ngôn cũng nhìn thấy một con mèo bẩn đang được Lộ Khả ôm trong lòng. 

Đó là một con mèo Anh lông ngắn, vằn bạc, đầu tròn trịa, mặt to, trông giống mèo của bà cô nhà anh.

Hử?

Anh nhìn lại và thấy con mèo trắng đeo một sợi dây đỏ quanh cổ, trên đó gắn một hạt vàng cầu may mắn, giống hệt mèo của bà cô anh.

Không thể trùng hợp như vậy. 

Con m* nó, con mèo chết tiệt này chính là Đản Đản bị thất lạc!

Sắc mặt Phong Dật Ngôn bỗng chốc thay đổi. Khuôn mặt trầm xuống, anh ấn nút đóng lại mui xe, đưa nó về chế độ đóng kín hoàn toàn. Anh lạnh lùng nói với Khâu Gia Bạc: "Xuống xe!" rồi lập tức tháo dây an toàn bước ra.

Người qua đường còn đang sững sờ trước hành động nhảy xuống cống cứu mèo của Lộ Khả thì một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, đeo kính râm và khẩu trang, đội mũ từ trong xe bước tới, xông thẳng về phía họ. Dáng vẻ hùng hổ của anh  khiến mọi người lùi lại một bước.

Phong Dật Ngôn ôm con mèo khỏi tay Lộ Khả, tay còn lại nắm lấy cổ tay cô kéo về phía xe. Khi đến nơi, anh đẩy cô vào ghế phụ, rồi trở lại ghế lái và đóng cửa lại.

Siêu xe chỉ có hai chỗ ngồi.

Khâu Gia Bạc vừa mới xuống xe, giờ không còn chỗ ngồi, đành phải đứng bên cạnh xe, vẻ mặt như bị lừa:... Chết tiệt! Bảo sao lại kêu cậu ta xuống xe.

Khâu Gia Bạc ngượng ngùng nhìn quanh bốn phía, một giây sau, nụ cười chuyên nghiệp lại hiện lên trên mặt. "Không có việc gì, không có việc gì đâu, bọn họ là người quen của nhau đó."

"Chào anh, làm ơn xóa video đi, cảm ơn."

"Người đẹp, xóa luôn video cô quay đi nhé. Cảm ơn."

"Không phải Phong Dật Ngôn. Sao lại là Phong Dật Ngôn được? Anh ta là người mẫu, kiếm sống bằng cách bắt chước Phong Dật Ngôn thôi."

Trong xe,

Lộ Khả kinh ngạc nhìn Phong Dật Ngôn, còn chưa kịp cười thì thấy đôi mắt đen láy của anh đã tối sầm lại, vẻ mặt lạnh như băng. "Lần trước, tôi thả cô đi vì huấn luyện viên Robinson đã cầu xin thay cô."

Anh tháo kính râm xuống, liếc nhìn con mèo uể oải trong lòng, vẻ mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng. "Không ngờ tới, cô lại để mắt đến cả cô của tôi."

"Hả?"
Lộ Khả nghe không hiểu.

Hồn đỏ phản ứng kịp thời: [Ồ, tên này cho rằng cô cố ý cứu mèo!] Nó hét lên, [Bà lão mà cô vừa thấy là bà cô của anh ta!]

[Nam nhân này ghét nhất là bị người khác cố tình tiếp cận, m* nó, nhưng lần này thực sự là trùng hợp! Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Làm như ai cũng cố gắng hao hết tâm tư đến gần anh ta vậy...?

Nói đến đây thì im bặt. 

Được rồi, đúng là có rất nhiều người đã cố gắng tiếp cận anh ta.

Phong Dật Ngôn từng bị chụp ảnh đang uống cà phê ở một quán cà phê. Kể từ đó, rất nhiều người hâm mộ đã đổ xô tới đến nỗi quán cà phê luôn chật kín, thậm chí không thể đặt chỗ trước. Đặc biệt, chỗ ngồi mà Phong Dật Ngôn bị chụp lại rất khó đoạt, ngày nào cũng có người tranh giành nó.

Thậm chí còn vô lý hơn, vài ngày sau, bàn ghế chỗ ngồi đó đã bị trộm trong một đêm, chỉ để lại một xấp tiền dày cộp tại hiện trường. 

Phong Dật Ngôn trước đó chưa từng đầu tư vào sân vận động; anh ta chơi bóng chày ở một sân khác.

Kết quả, tin tức về sự hiện diện của anh ở đó đã bị rò rỉ bởi một người trong sân vận động, người này đã bí mật chụp ảnh anh đang chơi và đăng chúng lên nhóm trò chuyện để khoe khoang. Sau đó, nơi ấy chỉ sau một đêm liền nổi danh, fans chen chúc chật kín như một buổi hòa nhạc, căn bản không thể chơi được nữa. Một số người hâm mộ thậm chí còn nộp đơn xin làm nhân viên chỉ để trà trộn vào trong.

Cho nên Phong Dật Ngôn đã từ bỏ nơi đó, tự mình đầu tư xây dựng một sân vận động thể thao toàn diện. Hơn nữa còn quản lý rất nghiêm ngặt, nghiêm cấm bất kỳ người hâm mộ nào vào.

Còn có một lần, bảo mẫu chăm sóc Phong Dật Ngôn khi còn nhỏ không biết bị ai tiết lộ địa chỉ cư trú. Kể từ đó, bà đã bị người hâm mộ quấy rối suốt ngày, họ đã gõ cửa nhà bà, nhờ bà hỗ trợ cho họ được gặp anh.
 

Người bảo mẫu lớn tuổi đó giờ đã nghỉ hưu, đáng lẽ phải an hưởng tuổi già của mình với các cháu, nhưng sự quấy rầy từ người hâm mộ đã khiến bà mất ngủ hàng đêm.
Không chỉ có khách đến thăm vào ban ngày mà còn có người bấm chuông cửa nhà bà vào đêm khuya, cuối cùng Phong Dật Ngôn phải chuyển bà đến một căn hộ mới.

... Bao gồm cả nó. Chà, thời điểm nó chấp hành nhiệm vụ cũng tỉ mỉ dàn dựng hai lần ngẫu nhiên gặp gỡ nhưng đều bị Phong Dật Ngôn liếc mắt một cái đã nhìn thấu. 

Thằng nhãi này lòng dạ thâm trầm, rõ ràng đã nhìn thấu nó nhưng lại không vạch trần. Sau đó, anh ta cố tình giăng bẫy để nó rơi vào. Bề ngoài tỏ ra thờ ơ, thực chất trong lòng lại ấp ủ một mối hận sâu sắc đối với nó.

Cũng không thể trách vì chúng nó không thể xem được độ hảo cảm trong suốt quá trình công lược; chỉ có thể nhận được thông báo sau khi nhiệm vụ đã kết thúc, nếu không thì đã sớm biết.

Hồn đỏ ỉu xìu, không hé răng nữa.

Hồn hồng thì trong suốt quá trình đều không nói một lời nào. Nó chỉ lặng lẽ thông qua Lộ Khả mà nhìn Phong Dật Ngôn, khuôn mặt kia vừa làm nó yêu thích lại vừa khiến nó oán hận, lòng tràn đầy chua xót. 

cũng từng thiết kế một đoạn cốt truyện lãng mạn, nhưng cũng bị vạch trần.

Về phương diện này, Phong Dật Ngôn làm rất tuyệt tình. Anh ta giống như sự kết hợp giữa Đường Tăng và Tôn Ngộ Không. Anh ta có thể nhận ra tất cả yêu quái đến gần mình bằng hỏa nhãn kim tinh, lại có thể tự bảo vệ mình một cách chặt chẽ.

Các minh tinh khác còn sẽ bị tuồn ra tin tức ngủ với fan, thấy fan xinh đẹp thì ỡm ờ. 

Nhưng Phong Dật Ngôn thực sự lạnh lùng, kể cả fans xinh đẹp như tiên nữ thì cũng đều không có hứng thú. Nếu không phải trong lòng còn có bạch nguyệt quang, người ta đã sớm nghi ngờ khuynh hướng tình dục của anh ta rồi.

"Cô nghĩ tiếp cận tôi như vậy có tác dụng à?"
Phong Dật Ngôn nhìn Lộ Khả, đáy mắt mang theo khinh bỉ.

"Vốn dĩ tôi định tha cho cô, không truy cứu việc cô tự ý xông vào nơi tư nhân và làm tôi bị thương." Đầu ngón tay anh gõ nhẹ vào vô lăng, giọng nói chậm rãi và lạnh lùng: "Nhưng giờ tôi quyết định kiện cô một lần nữa."

Nếu không phải bị anh bắt gặp, người phụ nữ này chỉ sợ sẽ nhân lúc anh không chú ý mà làm quen với cô của anh.

Người thân là giới hạn cuối cùng của anh, vậy mà cô ta lại dám chạm vào.

Anh nhìn Lộ Khả,

Chờ đợi vẻ mặt hối hận và hoảng loạn của cô.

Nhưng liệu Lộ Khả sẽ như anh mong muốn sao?

Lộ Khả chớp chớp hàng mi cong dày. Đôi mắt xanh biếc của cô trong veo và đẹp đẽ, nhưng đồng tử lại mơ hồ...

Cô đang lơ đãng.

Khi còn nhỏ anh cũng luôn tức giận xụ mặt như thế, kéo lấy cổ sau của cô mà giáo huấn, nhắc cô không được cắn đồ vật nữa, không được đi tiểu lung tung cũng không được phép liếm người linh tinh. 

Cô hoài niệm mà đối với anh cười một cái: "Anh thích giận thật đấy..."

Đôi môi hồng của cô cong lên thành một nụ cười trong sáng, đôi mắt ánh lên vẻ yêu thương và khao khát mãnh liệt, tựa như anh là người yêu thất lạc từ lâu của cô. Phong Dật Ngôn sững sờ.

Sau khi tỉnh táo lại, trán anh giật giật.

Người phụ nữ khó hiểu này vẫn tiếp tục giả ngu, cũng tốt thôi.

Anh nhìn chằm chằm về phía trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười giả tạo, rét lạnh. "Được rồi, nếu cô không thừa nhận thì thôi. Trả mèo lại cho tôi trước, tôi sẽ tính sổ với cô sau."

Lúc này, đường đã thông. Phong Dật Ngôn tức giận đạp ga, động cơ xe thể thao nổ vang.

Khâu Gia Bạc đang đứng bên đường thấy anh thật sự rời đi, không thể tin được mà chửi thề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play