Hệ thống đau khổ ôm đầu.
Trời ạ, lần thứ một nghìn nó hướng về ông trời đặt câu hỏi, vì cái gì nó sẽ bất hạnh như vậy, gặp phải dòng dữ liệu hỗn loạn rồi lại ghép đôi trúng một cái ký chủ là chó chứ?
Thật vất vả dạy dỗ cô ấy giống một con người, kết quả vừa xuống núi liền giống như chó hoang thoát xích nơi nơi ở trên phố chạy tán loạn, ăn uống thả phanh. Mới có một nghìn tệ mà chớp mắt đã ăn đến chỉ còn hai trăm tệ. Mẹ nó đây thậm chí còn chưa bắt đầu công lược liền phải mở ra chế độ sinh tồn trong cảnh nghèo đói rồi!
Thiếu nữ mặc váy cổ lọ khom lưng đứng cạnh một tiệm thịt kho bên đường, tròng mắt thẳng nhìn chằm chằm đùi gà kho trong tủ kính pha lê.
[Tôi thật sự không thể ăn sao, nhìn qua trông chúng nó ngon quá đi à…]
[Lại ăn thì phí dừng chân buổi tối cô cũng trả không nổi, chờ ăn ngủ đầu đường đi!]
[Có thể ngủ ở công viên mà, mặt cỏ công viên thật mềm, còn không cần tiền!]
Vừa nghe hệ thống là đang lo lắng vấn đề này, chó con hình người sắc mặt vui vẻ, không hề do dự chỉ vào đùi gà bên trong tủ kính, nhẹ nhàng nói với anh nhân viên cửa hàng : “Xin chào, tôi muốn hai cái đùi gà như này!”
Hệ thống lại lần nữa thống khổ ôm đầu.
Nó sai rồi, nó thật sự sai rồi, đối phó với một con chó thì không thể nói đạo lý được, đáng lẽ nên trực tiếp dùng biện pháp mạnh!
Lập tức nộp điểm phạt cho hệ thống chủ, nó lướt qua quyền hạn, móc ra một chiếc dùi cui điện nhỏ mà hung tợn chích cho ký chủ một chút.
[Ngủ công viên! Mẹ nó ta còn chưa thấy qua ký chủ nào lưu lạc như cô, cô muốn ta mở mang tầm mắt đúng không?! Hả?]
Xẹt qua một chút, cún con bị chích điện tới mệt cả người, cúi đầu trông vô cùng đáng thương ủy khuất.
Hệ thống thở dốc, mặt đầy vạch đen.
Nó mới đúng là người đáng thương đây! Một cái hệ thống già như nó đã bám vào không biết bao nhiêu ký chủ, nhưng đây là ký chủ duy nhất không những không kiếm điểm mà nó còn phải bù điểm.
Mười ba năm trước nó đang tìm kiếm ký chủ mới bất hạnh gặp phải số hiệu hỗn loạn, không cẩn thận bám vào một cái xác chó mới chết không lâu. Đã trói định thì không thể cởi bỏ, nhưng một con chó thì làm sao có thể đảm đương nữ chủ đâu?
Vì thế nó cắn răng hao phí điểm để làm nên một cái cơ thể người.
Nhưng vậy còn chưa đủ.
Cún con này thân người nhưng tâm chó - thử ngẫm lại mà xem, một con chó sẽ chạy tán loạn, sẽ gâu gâu mà là nữ chủ thì mẹ nó đây không còn là công lược mà là đi dọa người mới đúng!
Vì thế mà nó lại tuyệt vọng hao phí mười năm trời để dạy dỗ cô ấy giống như con người.
Cải tạo thân thể mất ba năm, dạy cô mất mười năm.
Ở thời điểm mới vừa dạy dỗ, nó vốn tính toán chỉ tốn một hoặc hai năm để chỉ cho cô ấy cách nói chuyện. Sau liền định buông tay mặc kệ, đuổi cô đi làm nhiệm vụ, sau khi làm nhiệm vụ thất bại nó liền nhanh chóng đi tìm một ký chủ mới.
Nhưng kết quả dạy một phát là hết mười năm.
Mười năm này nó dạy dỗ từng chữ một, đã trải qua táo bạo, hỏng mất, thống khổ, tự mình hoài nghi, được cún con trấn an, lại táo bạo, hỏng mất, thống khổ rồi lại trải qua quá trình được trấn an. Cuối cùng cũng hoàn toàn bị thao túng thành cha luôn rồi.
Vì thế sau khi nhiệm vụ bắt đầu, nó không những không ẩn mình mà trong toàn bộ hành trình đều giống như một người cha lo xem cô ấy ăn có bị quá no không, nhọc lòng nghĩ xem trong túi cô còn thừa bao nhiêu tiền.
Bọn họ xuống núi mới hơn năm tiếng đồng hồ, cô ấy đã tiêu sạch hai trăm còn lại trong vốn ban đầu, toàn bộ đều dùng để mua đồ ăn.
Con chó ngốc này thích ăn thịt, bò bít tết với sườn dê nướng quý như vậy mà cứ ăn liền tù tì, còn không nghe lời.
Nói giống chó đều nghe lời, đó đều là những người chưa từng nuôi chó thôi. Hệ thống từng nuôi chó chỉ muốn nói rằng chó đều không nghe lời một chút nào a!
Lộ Khả bị giật điện vẫn còn nuốt nước miếng, nhìn nhân viên cửa hàng lưu luyến mà nói :"Thực xin lỗi, tôi không lấy nữa ".
Anh nhân viên đẹp trai là sinh viên tới làm việc trong kỳ nghỉ hè kinh ngạc lại khó xử :"… Nhưng cái này đã cân xong rồi."
Lộ Khả chán nản nói :"Thực xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ tới tiền của tôi không đủ, còn phải để dành để tìm chỗ ngủ buổi tối".
Cô còn đang nhìn chằm chằm đùi gà, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn ngập khát vọng và lưu luyến với đồ ăn.
Ai nhìn đều không đành lòng.
Không biết nữ sinh xinh đẹp này đã gặp phải vấn đề gì khó khăn.
Anh chàng đẹp trai mắc chứng sợ xã hội sau khi do dự một hồi liền đem hai cái đùi gà nặng trịch cho vào túi giấy rồi đưa qua nói nhỏ :"Thôi, tặng cô đó, không mất tiền đâu. "
Hả?
Lộ Khả sửng sốt một chút, thẳng cổ lên, tinh thần tỉnh táo, đôi mắt xanh hướng lên nhìn chằm chằm anh mà không hề chớp mắt.
“Tặng cho tôi?”
Anh nhân viên cửa hàng hơi không chịu nổi ánh nhìn này, liền trầm mặc gật đầu.
Cặp mắt xanh thẳm kia lóe lên ánh sáng giống như vô số sao trời được thắp sáng, trên mặt là nụ cười tươi xinh đẹp rực rỡ tới lóa mắt, “Cảm ơn anh nha!”.
Đang lúc anh nhân viên đẹp trai còn đang ngẩn ngơ nhìn cô tươi cười, Lộ Khả cầm túi giấy bỗng nhiên nhảy cao - Chó con có sức bật rất tốt, nửa người trên thế mà nhảy qua quầy bán hàng ngang ngực, hai tay mở ra cho hắn một cái ôm tràn đầy hương thơm.
“Anh thật tốt! Tôi rất thích anh!!”.
Cô lớn tiếng nói, thanh âm tràn đầy nhiệt liệt chân thành, ngọt ngào mà vang vọng bên tai anh, tựa như một cái búa lớn từng chút gõ thẳng vào trái tim chưa từng động tâm lần nào của chàng trai mắc chứng sợ xã hội.
Tiếng tim đập thình thịch tình thịch kịch liệt tới mức muốn nhảy ra.
Mà cún con sau khi ôm quá hắn liền vui vui vẻ vẻ cầm đùi gà đi rồi, chỉ còn lại anh chàng đẹp trai đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cún con ôm đến phát ngốc.
Anh đứng tại chỗ ngẩn ngơ chừng hai giây, dần dần khuôn mặt giấu dưới mũ lưỡi trai đỏ ửng lên. Nguyên bản khuôn mặt chết lặng hiện lên biểu tình hoảng loạn ngoài ý muốn, trở nên vô cùng sinh động.
Hệ thống liếm cao răng mà chuyển qua góc nhìn thứ ba.
Nó liền nhìn đến anh nhân viên kia sau khi được nhân viên cửa hàng khác nhắc nhở thì đỏ bừng đầy mặt mà dùng điện thoại của mình trả tiền hai cái đùi gà. Tiếp theo giống như hạ quyết tâm cầm di dộng đuổi theo, tầm mắt khẩn trương tìm kiếm cái gì, rõ ràng là muốn phương thức liên hệ của Lộ Khả.
Nhưng cún con đã sớm vô tâm vô phổi mà đi rồi.
Nơi này là phố buôn bán, đông như trẩy hội. Bước chân cún con lại nhẹ, đã sớm lẫn vào trong đám người khó mà tìm thấy, nhân viên cửa hàng đẹp trai lại đuổi theo thêm một đoạn đường nhưng vẫn không tìm được bóng lưng Lộ Khả. Mặt dần nhiễm mất mát.
Hệ thống tắt đi góc nhìn thứ ba, nhìn lại ký chủ nhà mình.
A, vẫn còn vui sướng gặm đùi gà đâu, một chút cũng không biết hành vi vừa rồi của mìn đã lấy đi trái tim non nớt của một chàng trai trẻ.
Lộ Khả thật sự không hề hay biết.
Cún con đã quen tiếp nhận đồ ăn do con người bố thí, cũng quen với việc thân cận con người cho nên sau khi nhiệt tình mà ôm ôm con người tỏ vẻ cảm ơn liền không hề gánh nặng cầm lấy đồ ăn đi rồi.
Anh là người tốt, cún con thích anh!
Lộ Khả lấy tốc độ siêu nhanh mà gặm xong đùi gà, lại tiếp tục nhai xương gà. Rốp rốp, người mà nghe được chắc đau cả răng.
Hệ thống đen cả mặt răn dạy cô không cần nhai xương.
Lộ Khả lần này lại thực nghe lời, đem đã nhai qua cặn bã xương nhổ ra: [Đây tôi không nuốt xuống nữa, chỉ nhai nhai cho đỡ ghiền].
Hệ thống vui mừng mà ừ một tiếng.
Chó con ngốc này đôi khi vẫn thực ngoan và nghe lời.
Một giây sau nó bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra giới hạn của mình đã thấp tới mức nào, chỉ là không nuốt xương gà mà thấy cô ấy ngoan, có có phải hay không bị thao túng tâm lý quá lợi hại?
Lộ Khả vừa đi vừa nhai xương gà, trên đường lớn đều là người.
Bản tính của chó con vốn thích con người, dù đi ngang qua người cao thấp hay mập ốm thì ở trong mắt cô đều là từng cái gối ôm đáng yêu mềm mại biết đi.
Chỉ hai chữ thôi.
Thích!
Ba chữ là siêu thích!
Cô chỉ muốn nhào qua ôm mỗi người, hướng mỗi một người có thiện ý với cô mà vẫy đuôi, làm đối phương sờ đầu cô. Nhưng mà hệ thống đã từng nói hành vi này sẽ bị người coi như biến thái, cho nên cô ấy nhịn xuống.
Nơi này là trung tâm CBD, đám đông chen chúc, trai xinh gái đẹp rất nhiều nhưng những người đi đường đều sẽ quay lại xem Lộ Khả một cái. Không vì lý do gì, chỉ vì cô lớn lên quá xinh đẹp, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ở trong đám người.
Hệ thống hừ lanh. Đó là bởi vì nó đã tiêu phí vô số tâm tư mà tự tay nặn ra tới thân thể này, nó dám nói chỉ cần riêng bề ngoài này thôi đã có thể nhẹ nhàng hạ gục chín mươi chín phần trăm trai thẳng.
Chỉ có nam chủ…Nó thật sự không dám chắc.
Hệ thống nhịn không được nhớ lại lịch sử của 99 ký chủ mà nó đã từng kết nối hồi trước.
Họ đều có cái kết thảm đặc sắc riêng. Trong đó có hai ký chủ có giá trị nhan sắc cũng không hề thấp hơn chó con này. Một người giống như hoa lan nơi cốc sâu trống vắng, người còn lại thì như yêu cơ tuyệt thế. Bản thân nó khi đó cảm thấy các cô ấy ra trận tổng là ổn đi, nhưng giá trị hảo cảm của nam chủ cũng không cao, một người là 5 điểm, một người là 6 điểm.
Nhân tiện vừa nói, giá trị hảo cảm là thang điểm một trăm.
Lúc này bước chân Lộ Khả bỗng nhiên ngừng, cô nâng đầu lên nhìn quảng cáo 3D ở góc đường, đầy mắt là chấn động, miệng khẽ nhếch.
“Oa!”
Quảng cáo 3D là một con hươu sao cực kỳ lớn, nó nằm ngang ở trong bụi cỏ, hai mắt linh động, sinh động như thật.
Lộ Khả kinh ngạc cảm thán đến mức nhìn không chớp mắt, tiếp theo cô lại thấy được gấu trúc ăn cây trúc, nhìn đến chiếc ô tô sắp đâm thủng màn hình, bị chấn động tới hoàn toàn không đi nổi.
Đột nhiên, hình ảnh màn hình chợt biến thành màu đen, một bóng người ưu nhã dần xuất hiện trên màn hình lớn.