Lúc này, Phong Dật Ngôn đang đứng ở vị trí phát bóng. 

Là một cầu thủ đánh bóng, anh cầm gậy bóng chày, đứng dang rộng hai chân, duỗi thẳng cẳng tay, tư thế chuẩn bị đánh bóng hoàn hảo. 

Bộ đồng phục bóng chày màu đen làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, chiếc quần trắng tôn lên đường nét đôi chân dài miên man. Chỉ cần đứng đó một cách hờ hững cũng đủ chói mắt người khác. 

Cầu thủ ném bóng ở phía đối diện đã bắt được bóng chày. 

Phong Dật Ngôn duỗi ngón tay, cầm gậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào quả bóng trong tay đối phương. 

Bóng chày là môn thể thao mà anh yêu thích, nhưng năng khiếu ở phương diện này lại kém xa so với âm nhạc. Dù đã chơi từ nhỏ, trình độ của anh cũng chỉ ở mức trung bình, không thể đi theo con đường chuyên nghiệp. 

Nhưng hôm nay cảm xúc của anh rất tốt. 

Cầu thủ ném bóng đã ném một quả bóng thẳng! 

Ánh mắt Phong Dật Ngôn sắc bén, cơ bắp ở cánh tay căng cứng. Anh vung gậy thực hiện một cú đánh thẳng. “Bang” một tiếng, quả bóng chày bị đánh trúng, bay vút lên cao!

Đánh trúng rồi, hơn nữa bị đánh mạnh tới mức ngoài dự đoán. Quả bóng bị đánh bay ra ngoài với một sức lực vượt quá tưởng tượng!

Unbelievable!

Mọi người xung quanh ồ lên. Người ném bóng nhìn theo quả bóng, nhấc vành mũ lên, bật ra một tiếng kinh ngạc thán phục. 

Quá tuyệt vời, phong độ quá đỉnh, anh ấy thậm chí có thể đánh trúng tường home run ở khoảng cách này! 

Người bắt bóng không nhịn được huýt sáo một tiếng, tám cầu thủ đánh bóng khác không vào sân cũng rất phấn khích.

Bạn biết đấy, ngay cả những cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp cũng rất khó đánh một cú home run. Là những người vừa chứng kiến, họ không khỏi kích động. 

Phong Dật Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm vào quả bóng đang bay. Anh cũng chỉ từng đánh một cú home run trong một buổi tập luyện khi còn học trung học ở Mỹ. Cái cảm giác máu nóng lên như thiêu đốt đó đến nay vẫn là một điều khó quên, không ngờ rằng hôm nay lại có thể một lần nữa đánh ra cú home run trong lúc thi đấu. 

Bóng chày màu trắng ở giữa không trung vẽ ra một đường quỹ đạo parabol. 

Nó quá cao và quá nhanh, thế cho nên chín người phòng thủ cũng chưa kịp chạy tới, mắt thấy bóng sắp chạm vào tường home run và được tính là một cú home run, khoảnh khắc kịch tính đột nhiên đến. 

Một bóng người mảnh khảnh đuổi theo họ để chặn bóng. Thân hình cô nhanh nhẹn như đã dự đoán trước được đường bay của quả bóng. Cô chạy thẳng đến bức tường home run, giẫm lên tường và dùng lực nhảy cao. Dáng người đầy anh dũng và bất chấp hiểm nguy của cô như thể đang đánh cược cả tính mạng.

Sau đó, trước khi quả bóng sắp chạm vào tường, cô ấy đã bắt được nó một cách kỳ diệu.

…Bắt được bóng. 

Nụ cười của Phong Dật Ngôn cứng lại. 

Những tiếng reo hò ban đầu được chuẩn bị cho Phong Dật Ngôn trên sân đều bị mắc kẹt trong cổ họng. Họ giống như những con gà bị siết cổ, sững sờ không nói nên lời. 

Tất cả mọi người trong phòng tập đều chết lặng, vô số câu hỏi hiện lên trong đầu họ. 

Cô gái vừa rồi là ai?

Đến từ đâu?

Làm thế nào mà cô ấy có thể nhảy cao như vậy? 

Cô thế mà lại chặn được cú home run của Phong Dật Ngôn?

Giống như một quả ba điểm sắp được đưa vào rổ và đột nhiên có người bắt được bóng vậy. Mà người chặn được cú home run của Phong Dật Ngôn cũng thật can đảm. 

Phong Dật Ngôn nhìn chằm chằm vào Lộ Khả ở phía xa. 

Vì khoảng cách khá xa, anh chỉ có thể nhìn thấy đối phương bắt được bóng xong thì kích động mà chạy về bên này, một chút cũng không thấy hổ thẹn vì phá hư trận đấu. 

Trong sự im lặng chết chóc, cầu thủ bắt bóng bên cạnh anh ho nhẹ một tiếng, quyết định lấy lòng ông chủ: “Người này không phải đồng đội của chúng ta, cô ta đến đây để gây sự. Dựa theo quỹ đạo bóng của cậu, là có thể đánh ra một cú home run.”

Gã ta quay đầu lại hỏi trọng tài: “ Hẳn là vẫn được tính, đúng không?"

Trọng tài còn chưa nói lời nào, huấn luyện viên nước ngoài của bọn họ cười ha hả khen ngợi: “Lâu lắm rồi tôi mới thấy được một pha chặn bóng home run tuyệt vời như vậy. Cô gái này giỏi lắm!”

Ây da…

Cầu thủ bắt bóng liếc nhìn ông chủ bên cạnh, thấy khuôn mặt điển trai dưới lớp lưới bảo vệ không chút biểu cảm, liền im lặng giả vờ làm một con chim cút. Lộ Khả cầm bóng vui vẻ chạy tới. 

Mười tám cầu thủ bóng chày đều đang nhìn Lộ Khả. Sân vận động quá lớn nên cô không chạy đến chỗ các cầu thủ cùng một lúc, nhưng khi khoảng cách gần hơn, mọi người đều có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đang vui vẻ. Thậm chí còn có chút cảm giác muốn được khen ngợi. 

Điều này khiến mọi người im lặng. 

Cô ngốc này từ đâu ra vậy? 

Phong Dật Ngôn ném cây gậy bóng chày đi, giơ khuỷu tay lên, dùng những ngón tay thon dài nắm chặt mép tấm chắn mặt bằng thép, mở nó ra. 

Bình thường, các cầu thủ đánh bóng không cần đeo tấm lưới bảo vệ trên mặt, cũng rất ít cầu thủ ném bóng vào mặt người đánh bóng. Nhưng vì khuôn mặt của anh có bảo hiểm, công ty bảo hiểm yêu cầu anh ta phải đeo tấm chắn mặt khi chơi bóng chày.

Lúc này, khuôn mặt như tác phẩm tuyệt đẹp của Nữ Oa lại trở nên u ám. Anh nhìn chằm chằm vào Lộ Khả đang chạy tới và hỏi những người khác: “Ai mang đến vậy?”

Lục Triết Viễn mặc áo số 2 nhún vai, có chút đắc ý, nhàn nhã nói: “Không phải tôi nha~”

Cầu thủ đánh bóng thứ ba - Nam Phong, nhìn chằm chằm rồi nói: “Cũng không phải tôi, tôi không quen người này.”

Người ở chốt gôn đầu tiên Khâu Gia Bạc tháo đôi găng tay dày cộp, vuốt mái tóc vàng óng đẫm mồ hôi, đôi mắt đào hoa sáng lên. Anh huýt sáo: “Không cần nhìn mặt cũng biết là đại mỹ nhân. Cô ấy còn có thể chặn bóng nữa chứ, thú vị thật.” Nghe giọng điệu này thì cũng không phải cậu ta dẫn đến. 

Thế là mọi người nhìn về phía Dương Vũ Quả ở chốt gôn thứ hai. 

Dương Vũ Quả bị ánh mắt của họ làm cho hoang mang, nổi giận: “Sao các cậu lại nhìn tôi! Không phải tôi, tôi chỉ gọi Kim Quả Đường và Y Nha Nãi Bảo, hai hotgirl mạng này các cậu cũng quen mà!”

“Cho nên các cậu đều không quen biết cô ta à?”

“Fan cuồng?”

“Sao lại trà trộn vào đây được?”

Khâu Gia Bạc cầm lấy chai nước khoáng do nhân viên đưa tới, uống hai ngụm, trên mặt hiện lên nụ cười ranh mãnh của một tay chơi: “Làm quen với một fan cuồng xinh đẹp thế này cũng không phải là không thể, tôi có thể ngủ với fan thay cậu~”

Phong Dật Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Có thời gian thì đến bệnh viện chụp X-quang nào đi, xem mấy tấm hình kia có phải toàn nòng nọc không.” 

Khâu Gia Bạc hất mái tóc vàng, đi về phía Lộ Khả trước. 

Lúc này Lộ Khả cũng chạy đến khu vực trong sân. Thấy hắn ta lại gần, cô phấn khích đưa bóng qua: “Cho anh này!”

Khâu Gia Bạc liếc nhìn, phát hiện lòng bàn tay cô đỏ ửng. 

Tay không bắt bóng, cũng thật là, vì tiếp cận vị đại minh tinh kia mà đến tay cũng không cần.

Cậu ta ngước mắt lên nhìn cô chăm chú lần nữa. Nhìn gần, trông cô càng xinh đẹp hơn, mặt không trang điểm, nhưng làn da lại trắng nõn nà, sáng bừng như trứng gà bóc vỏ.

Đường nét trên khuôn mặt cô không chỗ nào là không tinh xảo, tự nhiên. Nếu cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ thì gu thẩm mỹ chắc rất cao đi. Cậu sẽ cho cô ấy chín phẩy chín chín trên mười. 

Cô đang vui mừng đến nỗi không nhận ra mình đã phá hỏng trận đấu. Không rõ là cô ấy thật sự ngốc hay chỉ là giả vờ. Dù sao thì, cô coi như đã đụng vào họng súng rồi. Đối với một cầu thủ bóng chày tay mơ, đánh một cú home run còn thú vị hơn cả viết một bài hát đầy cảm hứng. 

Thật đáng tiếc. 

Khâu Gia Bạc mỉm cười nhận bóng từ tay Lộ Khả, khen ngợi cô thật tuyệt vời rồi quay lại nói với nhân viên bảo vệ một cách tàn nhẫn: “Đưa cô ta ra khỏi đây và gọi cảnh sát ngay lập tức. Cô ta là kẻ theo dõi và đột nhập trái phép.”

Khâu Gia Bạc, người vừa nói muốn quan hệ với người hâm mộ, thế nhưng lại yêu cầu bảo vệ trực tiếp đuổi người đi. 

Hệ thống ở trong đầu che mặt. 

A a a, quả nhiên. 

Hồn đỏ cười khẩy: [Ha ha, ai bảo cô không nghe tôi nói.]

Hồn hồng hiền lành nhất, chỉ nhẹ nhàng nói: [Không sao cả, dù có như nào thì kết quả vẫn vậy.]

Lộ Khả không nghe hai hồn một hệ thống nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Khâu Gia Bạc, vẻ phấn khích khi bắt được bóng trong mắt cô nhạt dần. Cô ủy khuất mà nhỏ giọng: “Anh định bắt tôi sao?”

Khâu Gia Bạc sững sờ khi chạm vào đôi mắt xanh biếc ngấn nước kia. 

Đôi mắt ấy đang lấp lánh, nói sao nhỉ, có một vẻ ngây ngô trong trẻo, đẹp đến mức khiến người ta không khỏi mềm lòng. Thoạt nhìn, cô là một người ngây thơ, không giống như là fan cuồng thật sự. Phong Dật Ngôn vẫn đứng trên sân, không hề có ý định tiến lại gần. Không kiên nhẫn mà nói với nhân viên an ninh gần đó: “Các người ăn mà không làm à? Còn không đem người ra ngoài?”

Lộ Khả đang ở cách xa hơn mười mét bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. 

Thân thể cô đột nhiên run lên, đôi mắt xanh biếc mở to, sau đó nghiêng người mười bảy độ sang một bên, ngón chân làm trục như bị điện giật, ngơ ngác nhìn về phía khu vực phát bóng. Cái vẻ giật nảy mình đó làm Khâu Gia Bạc cũng giật mình, lời định nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng. 

Đương nhiên, nếu biết Lộ Khả là chó Husky thì cũng chả lạ gì. Chó Husky lúc nào cũng hay giật mình thon thót, đột nhiên làm người ta hết hồn.

Giây tiếp theo, Lộ Khả lao tới như gió, dùng tốc độ nhanh tới mức khiến người ta không kịp phản ứng lao về phía Phong Dật Ngôn, ghé sát mặt vào ngửi mùi hương trên người anh. 

Ngửi ngửi ngực, ngửi ngửi bụng, kiểu ngửi dí sát mũi vào. 

Không ngờ mình lại bị tấn công ngay trước mặt, anh kinh ngạc lùi lại một bước. Thấy anh lùi lại, Lộ Khả lập tức tiến lên theo. 

Hệ thống cùng hai linh hồn gào thét trong đầu cô. 

Cứu với, cô đang làm gì vậy! Dừng lại đi, anh ta là một người có thói ở sạch, vậy mà cứ thế nhào lên ngửi? Thật là muốn chết mất! 

Hồn hồng sợ hãi nhất. 

Có lần vào quán bar, nó lợi dụng lúc say rượu bắt tay Phong Dật Ngôn, nhưng anh ta lại rửa tay bằng gel khử trùng ngay tại chỗ, khiến nó bị đám nam nữ kia cười nhạo. 

Chưa hết. 

Anh ta còn nói nếu nó thích bắt tay người khác như vậy thì bắt tay toàn bộ người trong quán bar đi. Vì để không bị loại ra khỏi vòng tròn này, nó chỉ có thể chịu đựng mà tìm mỗi người bắt tay, đến mấy ông chú dầu mỡ cũng phải đi nắm. Nhưng cho dù là vậy, anh cuối cùng vẫn lạnh nhạt với nó suốt một tháng, làm nó phải chịu dày vò… Hiện tại, thế mà Lộ Khả lại trực tiếp xông lên ngửi?

Phong Dật Ngôn mặt lúc trắng lúc hồng, lảo đảo lùi về phía sau một bước. 

Giống như nhảy Tango, anh lùi tôi tiến, Lộ Khả đang dán cái mũi vào ngửi lập tức tiến thêm một bước, từ ngực càng ngửi càng đi xuống. 

Mắt thấy cô gái này vậy mà định ngửi vùng nhạy cảm của anh, Phong Dật Ngôn sắc mặt đã không còn vẻ gì ưu nhã nữa. 

Hệ thống sốt ruột đến mức méo mó. 

Nó đã từng hợp tác với chín mươi chín ký chủ, chắc chắn biết tiếp theo Phong Dật Ngôn sẽ làm gì. Vốn dĩ chỉ coi cô như fan cuồng mà đối xử, nhưng bây giờ với cái tính khốn nạn này của anh ta, có thể sẽ làm luật sư kiện cô tội quấy rối tình dục, bỏ tù cô mất !

Ôi, tội nghiệp bé con đáng thương của nó!

Không được, nó phải ngủ đông, ngủ đông!

Ông bố già chịu không nổi cú sốc này nên đã đình công ngủ đông.

Chuyện này chỉ diễn ra trong vài giây. Không ai ngờ Lộ Khả lại dũng cảm trực tiếp nhào vào người Phong Dật Ngôn làm trò lưu manh. 

Những người xung quanh nhất thời không phản ứng gì, vệ sĩ kịp phản ứng thì lại ở quá xa. Phong Dật Ngôn mím chặt môi, cằm nghiến chặt, sắc mặt tái mét, giận dữ gầm lên một tiếng: “Nhanh chóng xử lý cô ta đi”. Lúc này, Lộ Khả, người đã xác nhận được thân phận chủ nhân, bỗng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ, đẹp đẽ với Phong Dật Ngôn, thừa dịp anh còn đang ngây người. Đột nhiên mạnh mẽ nhào vào lòng anh!

Tình yêu của loài chó là một trăm phần trăm, không có lối thoát, cú nhào mạnh này làm Phong Dật Ngôn ngã ra đằng sau, lưng anh chạm đất, ngã thật mạnh ở trên cỏ.

“Chủ nhân!”

Lộ Khả nhào vào người anh, giọng ngọt ngào mà lớn tiếng gọi.

Nội dung kinh thiên động địa này làm mọi người chấn động, 

Chủ, chủ nhân?

Chuyện gì xảy ra vậy, hóa ra cô ấy quen với Phong Dật Ngôn ư?

Kinh thật, ngày thường Phong Dật Ngôn như bông hoa trên núi cao không thể chạm tới, chỉ kém treo theo cái biển thánh nữ, kết quả hóa ra cũng biết chơi ghê thật, lại còn chơi trò chủ tớ?

Danh tiếng bị hủy hoại, Phong Dật Ngôn ngã vật xuống đất, mắt mờ đi. Sau khi tập trung tầm nhìn lại, anh thấy cô gái nằm trên ngực mình, mặt hướng về phía trước, mũi áp vào mũi anh, rất gần. 

Mái tóc đen của cô rủ xuống tạo thành tấm rèm che nắng, dường như trong mắt cô chỉ có mình anh. 

Trong cơn mê, anh nghe thấy một tiếng gọi ngọt ngào khác: “Chủ nhân, em trở về tìm anh rồi đây!”

Đôi mắt xanh biếc trong veo chứa đựng sự thân mật và vui sướng vô hạn, đầy tin tưởng cùng yêu thích. Phong Dật Ngôn đầu váng mắt hoa, nhắm mắt lại, một cơn đau nhói truyền đến từ xương cụt, khiến sắc mặt anh tái nhợt. 

Xương cụt…hình như bị gãy rồi. 

Diễn biến này khiến hai linh hồn nữ trong lòng Lộ Khả chấn động, cả hai đều im lặng sững sờ. 

Bình thường đều là nam chính ngược người làm nhiệm vụ bằng đủ mọi cách, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy người làm nhiệm vụ ngược nam chính. Hơn nữa, lần đầu tiên gặp mặt còn thành công gây tổn thương. Tuy là vô ý, nhưng lực sát thương không thể nói là không lớn, nói như thế nào nhỉ, thì là…

Chó con, cô làm tốt lắm!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play