Giải thưởng là – 

Đinh đinh đinh đình, linh hồn của hai ký chủ thất bại!

Hệ thống: “…”

Nó chỉ muốn ngất xỉu. 

Trong số chín mươi chín ký chủ trước đó, tổng cộng chỉ có ba ký chủ may mắn được rút thăm. 

Một người rút được ba nén hương tạo giấc mộng, có thể thắp vào ban đêm để lẻn vào giấc mơ của nam chính; một người rút được năng lực đọc suy nghĩ, và suy nghĩ của nam chính sẽ trở thành một sơ đồ có thể nhìn thấy được trên đầu anh ta, rất hữu ích cho việc hiểu biết được tâm tư của nam chính. Giải thưởng cuối cùng là phần thưởng tuyệt vời nhất – vầng hào quang của người yêu trong mơ. 

Một khi vầng hào quang được đeo lên, bạn có thể điều chỉnh ngoại hình của mình thành hình dạng lý tưởng nhất trong tâm trí nam chính, tức là người có nhan sắc có thể sánh ngang với Lộ Khả cùng vẻ ngoài quyến rũ. 

Nhưng ngay cả một vũ khí mang sức sát thương như vậy cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, vẫn là sáu điểm, thậm chỉ không vượt quá điểm xúc xắc. 

Vậy con chó ngốc này đã rút được cái gì? 

Hai linh hồn ký chủ thất bại? 

Chúng có thể mang lại điều gì, ôi, kinh nghiệm thất bại quý giá à?

Hệ thống càng nghĩ càng nản lòng, cảm thấy điểm tích lũy đều trở nên uổng phí. 

Hai linh hồn Lộ Khả rút được có màu sắc khác nhau. Một con màu đỏ hung dữ, con còn lại màu hồng mang não yêu đương. Vừa rút ra là chúng đã phát điên. 

Con màu đỏ chửi rủa thế gian với đủ thứ lời lẽ bẩn thỉu, phẫn nộ. Lời lẽ xấu đến mức làm bẩn tai người nghe. Con màu hồng cứ khóc lóc, lẩm bẩm vu vơ: “Phong Dật Ngôn, anh thật độc ác”, như một bông hoa trắng nhỏ giữa mưa gió buốt giá. 

Hệ thống đầu đau tới muốn nứt xương, hùng hùng hổ hổ kêu họ câm miệng, nhưng họ hoàn toàn không nghe. Hai linh hồn và một hệ thống cùng chen chúc trong đầu Lộ Khả, vừa chửi rủa vừa khóc lóc, náo nhiệt như một buổi họp mặt.

Xe taxi vẫn chạy đều đều. 

Lộ Khả ngồi ở ghế sau mở to mắt, lắng nghe tiếng động của hai linh hồn và một hệ thống trong đầu. Cô không thấy ồn ào chút nào, thỉnh thoảng lại trò chuyện với hệ thống. 

[Hệ thống, không phải cậu đã nói hoàn thành nhiệm vụ có thể ngẫu nhiên đầu thai sao?]

Hệ thống mệt mỏi nói: [Đúng vậy, nhưng là bọn họ chen chúc ở trạm trung chuyển không chịu đi. Bọn họ muốn thử lại.]

[Nếu thất bại thì có thể quay lại không?]

[Đương nhiên là không.]

[Vậy tại sao bọn họ không rời đi?]

[Hừ.] Hệ thống cười nhạo một tiếng, giọng điệu trở nên lạnh lùng châm chọc, [Ai bảo bọn họ không cam lòng chứ?]

Lộ Khả ngẩn ra, lúc này cô nghe được linh hồn màu đỏ đang mắng chửi Phong Dật Ngôn bằng những lời lẽ độc địa, lập tức ngăn cản: [Đừng mắng anh ấy như vậy!]

Hồn đỏ như tìm được chỗ trút giận, quay đầu lại: [Không liên quan đến cô. Cô thích tên khốn đó đến thế à, là chó của hắn chắc mà nói chuyện hộ?!]

Lộ Khả không chút do dự, [Tôi vốn dĩ là vậy mà!]

Câu trả lời bất ngờ này khiến hồn đỏ nghẹn họng một chút, tức giận: [Cô rốt cuộc không có lòng tự trọng hả?]

[Không có lòng tự trọng?]

Lộ Khả khó hiểu: [Vì sao lại nói như vậy?]

Lão phụ hệ thống muốn bịt tai Lộ Khả lại…không, là đầu óc của cô, để cô không nghe những lời bẩn thỉu đó. 

Ở thế giới con người, những câu có từ “chó” đều dùng để nhục mạ người, ví dụ như “mắt chó coi thường người khác” và “mày giống như con chó” đều là những lời không hay. Mười năm qua, nó cố ý tránh né phương diện nội dung này, sợ rằng những chú chó thích người sẽ buồn bực. Nhưng không ngờ, ngay ngày đầu tiên xuống núi, nó lại gặp phải cảnh tượng như vậy. 

Hệ thống nhanh chóng ngắt lời họ và giải thích về nguồn gốc thân thể của Lộ Khả cho hai linh hồn nghe. 

Sau khi biết Lộ Khả thực ra là cún con được Phong Dật Ngôn nuôi dưỡng khi còn nhỏ, hai hồn ma đều im lặng một cách kỳ lạ. 

Hồi lâu. 

Hồn ma đỏ nói: [Ký chủ lần này khá đặc biệt.]

[Ha ha.]

Hệ thống cười khan. 

Ai bảo không đặc biệt, không chỉ người đặc biệt, mà ngay cả nhiệm vụ này có lẽ cũng sẽ đặc biệt khốn khổ. 

Bước xuống taxi, Lộ Khả thấy đích đến được bao quanh bởi một bức tường cao, lối vào có người bảo vệ và hàng rào sắt. 

Nhưng Lộ Khả không quan tâm. Cô tìm một góc không có ai, lùi lại mười mấy bước, chạy lấy đà, thậm chí không cần dùng bất kỳ biện pháp hỗ trợ nào. Cô giẫm lên tường hai lần rồi lộn nhào trực tiếp vào trong. Khi tiếp đất, cô khuỵu gối xuống để giảm lực. Động tác của cô rất gọn gàng và đẹp mắt, khiến hồn hồng phải huýt sáo. 

Bên trong chỉ có cây cối, không có ai. Lộ Khả nhìn quanh, không thấy sân bóng chày, càng không thấy chủ nhân của mình. 

Hồn hồng giới thiệu một cách yếu ớt: “Đây là sân vận động tổng hợp do anh ấy tài trợ và xây dựng. Sau khi vượt qua vành đai xanh là có thể nhìn thấy sân bóng rổ ngoài trời, còn sân tennis thì ở xa hơn nữa.”

Lộ Khả theo lời nó nói, đi qua vành đai xanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy sân bóng rổ bằng nhựa. 

Dưới ánh nắng chói chang, sân bóng rổ yên tĩnh và trống trải đến mức không một bóng người. Ngay cả một con chim cũng không có. Hơi nóng hầm hập xuyên qua đế dép làm bỏng rát đôi chân Lộ Khả. 

Hồn hồng: “Nơi này bình thường không mở cửa cho công chúng. Chỉ có trẻ em mới được vào chơi bóng rổ miễn phí, nhưng nếu anh ấy muốn chơi, thì cả khu thể thao này sẽ bị dọn trống. Sân bóng chày nằm trong nhà thi đấu. Cô cứ đi về phía trước, đó là tòa nhà lớn nhất. Chắc chắn họ đang chơi bóng chày bên trong.]

Lộ Khả tiếp tục chạy chậm về phía trước. 

Hồn đỏ cười khẩy: [Tường nhà thi đấu rất cao, không thể lẻn vào, cẩn thận đừng để bị nhầm là kẻ theo dõi.] 

[Nếu bị nhầm là kẻ theo dõi, cô sẽ chết chắc.]

[Fan của anh ta rất cực đoan. Đến lúc đó, tất cả thông tin của cô sẽ bị phơi bày. Cô sẽ liên tục nhận được tin nhắn lăng mạ. Nửa đêm sẽ có người gọi điện mắng cô, gửi đủ thứ ghê tởm đến nhà cô, tung ảnh đen trắng của cô lên mạng. Nhiều người lắm, cô không thể kiện hết họ được…]

Giọng nói của hồn đỏ lạnh lùng, tràn đầy oán hận, như thể chính mình đã từng trải qua chuyện kinh khủng giống vậy. 

Nhưng cún con lại nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục chạy nhanh về phía nhà thi đấu, không chút do dự. 

Thấy cô cố chấp, hồn đỏ cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, chờ xem kịch vui xảy ra. 

Khi đến cửa nhà thi đấu, bức tường quả thực rất cao, ở cửa có một nhóm người canh gác rất đông, không thể lẻn vào.

Trong lúc Lộ Khả còn đang do dự, cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu hồng lái vào bãi đỗ xe ngoài trời bên cạnh nhà thi đấu. Cửa xe mở ra, một đôi chân trắng nõn tuyệt đẹp duỗi ra, theo sau là một mỹ nữ trang điểm nhẹ nhàng bước xuống xe. 

Mỹ nữ kia nhìn thấy Lộ Khả, vẻ mặt như gặp được cứu tinh. Cô ta kéo kính râm xuống, cầm túi xách chạy nhanh đến, giọng nói dễ nghe, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc: “Này, cô cũng đến muộn giống tôi à?”

Lộ Khả mỉm cười thân thiện với cô ta. 

Trương Tuệ Tâm không hề nghi ngờ thân phận của cô. Tưởng cô xấu hổ vì đến muộn, cô ta lập tức khoác tay cô, nói: “Thật tốt quá, chúng ta cùng vào đi. Tôi còn tưởng mình tôi đến muộn cơ!”

Vì thế Lộ Khả mơ màng hồ đồ bị kéo theo cánh tay đi vào bên trong.

Bảo vệ ở cửa cùng nhân viên công tác nhìn thấy hai người họ bước tới cũng không hề ngăn cản, trực tiếp cho họ đi vào. 

Hồn đỏ đang chờ xem kịch: […?]

Hồn hồng do dự: [Ừm, hình như Lộ Khả bị nhầm là bạn gái của nhóm người kia.]

Nó hồi tưởng một chút, [Lúc này Trương Tuệ Tâm vừa mới gia nhập vào cái vòng này không lâu, không quen thuộc với đám người kia. Có lẽ cô ta thấy Lộ Khả xinh đẹp nên nhầm tưởng cô ấy cũng là bạn gái của những thiếu gia đó.]

Hồn đỏ khịt mũi: [Kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc].

Tóm lại, Lộ Khả đã lẻn vào đích đến cuối cùng một cách thành công mà không gặp bất kỳ cản trở nào. 

Có một bãi cỏ xanh ngoài trời rất rộng trong nhà thi đấu. Có khoảng hai mươi người đang chơi trên sân. Sân rất rộng, những người đó ở rất xa cô. 

Thị lực của Lộ khả không tốt bằng khứu giác của cô ấy, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt họ từ khoảng cách xa như vậy. 

Hệ thống vội vàng nhồi nhét cho cô ấy thông tin về nhân vật nam chính, giống như nhồi nhét tài liệu ôn tập cho con gái lớn.

[Phong Dật Ngôn thích chơi bóng chày và đã đầu tư vào một đội bóng chày chuyên nghiệp. Bây giờ anh ta chơi với hầu hết những người trong đội bóng chày đó, ngoại trừ bốn người đặc biệt đẹp trai ra. Bốn người kia là bạn của cậu ta, đều là thiếu gia giống như hắn, cũng là nam phụ trong thế giới này. Bọn họ không phải người tốt, cẩn thận một chút!]

[Híc, trong cốt truyện cũng không có đoạn nào như vậy, ta cũng không biết hiện tại anh ta đang ở chỗ nào!]

[Aaaa, sao cô lại xông vào như thế này! Chết chắc rồi, chết chắc rồi!!]

Lúc này, trận đã bước sang hiệp thứ ba. Sau nửa trận, người tấn công và phòng thủ trao đổi. Mọi người đều đang chạy trên sân cỏ, vừa uống nước vừa đổi vị trí. Sự chú ý của những người đàn ông đều tập trung vào trận đấu, không hề để ý đến hai người đi vào giữa sân. 

Chỉ có những mỹ nữ trên khán đài là lập tức cảm nhận được, quay đầu lại, sau đó nhiệt tình vẫy tay với hai người họ, mỗi người đều nở nụ cười quyến rũ, môi đỏ răng trắng. 

Hệ thống nhắc nhở: [Những thiếu gia đó dù là đua xe hay bóng chày thì đều thích mang theo vài cô bạn gái xinh đẹp. Những cô gái đó chính là họ.]

Mấy công tử này khi chơi thể thao thích rủ bạn nữ đi cùng, nhưng lại không cho ra chơi chung. Sau trận bóng chày, họ sẽ đưa nhóm bạn nữ này đi chơi những trò khác đến tận tối. 

Tuy nhiên, nam chính cặn bã này lại khác. Điểm cặn bã của anh ta không phải là lăng nhăng, mà là sự ích kỷ máu lạnh, không hề lay chuyển được. Anh cũng không có thói quen đưa bạn nữ đi cùng. Sau trận bóng chày sẽ về thẳng luôn.

“Lại đây, nhanh lên!”

Một mỹ nữ vẫy tay chào họ với nụ cười rạng rỡ. 

Hồn đỏ vốn định im lặng lại không nhịn được cảm thấy oán hận, nghiến răng nghiến lợi: [Chết tiệt, đừng để vẻ ngoài nhiệt tình của bọn họ lừa, mấy con đ* này…]

Giọng điệu oán hận như đã từng bị bọn họ lừa. 

Hồn hồng lại bắt đầu khóc lóc: [Tôi coi họ là bạn bè, sao bọn họ có thể đối xử với tôi như vậy chứ..]

Hồn đỏ tức giận mắng hồn hồng: [Khóc lóc sướt mướt như thế chẳng thà trực tiếp đi chết luôn đi!]

Giọng điệu của nó đột nhiên trầm xuống, dùng tông giọng của một tiền bối nói với Lộ Khả: [Chó con ngốc, tôi phải nhắc nhở cô, kịch bản truyện ngược, độ khó như địa ngục. Cô có hiểu nó nghĩa là gì không?]

Nó bỗng nhiên trở nên điên cuồng: [Một thế giới hiện đại! Thế giới mà cô không thể moi tim gan ra, nhưng lại được đánh giá là thế giới ngược luyến tuyệt đối, giá trị của  ngược tâm đều đến từ sự tra tấn tinh thần! Mẹ kiếp, đứa nào cũng có thể đến ngáng chân cô!】  

[Tất cả đều là đồ khốn nạn, a a a, tức chết mất!!]

Hồn đỏ oán giận nói, chửi rủa không ngừng, hồn hồng bên cạnh thì khóc lóc sướt mướt. Trong đầu ồn đến muốn chết. 

Nhưng Lộ Khả không thèm nghe. Não và tai của cún con có chức năng tự động lọc, có thể lọc ra những nội dung không muốn nghe. 

Cô không nhìn nhóm bạn gái trên khán đài, thậm chí còn tạm thời quên mất chủ nhân Phong Dật Ngôn của mình. Cứ thế mà nhìn chằm chằm vào quả bóng chày đang bị đánh, không thể dời mắt. Mười ngón chân co lại như không nhịn nổi.

Trương Tuệ Tâm đang nắm tay Lộ Khả đột nhiên phát hiện người bên cạnh đứng yên tại chỗ. Cô đứng đó như một cây định hải thần châm, không thể kéo đi được.

Hả? 

“Làm sao vậy?”

Lộ Khả nhìn sân cỏ xanh mướt với đôi mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “Bọn họ đang chơi bóng…”

Trương Tuệ Tâm do dự: “Ừm…Bọn họ đang chơi bóng chày, sao vậy?”

Lúc này, cầu thủ đánh bóng vung gậy bóng chày, quả bóng nhỏ màu trắng bị gậy đánh bay lên không trung, tạo thành một đường parabol thấp và nhanh. Cầu thủ chặn bóng đeo găng tay lớn lập tức lao tới bắt bóng, nhưng đáng tiếc là không bắt được. Nó đã bị cầu thủ ngoài sân miễn cưỡng đỡ được. 

Hệ thống vốn quen thuộc với tính cách của con chó này liền hét lên rằng không ổn. 

Quả nhiên, ngay sau đó, chó con không chịu đựng được nữa đã vùng khỏi tay Trương Tuệ Tâm, chạy như ngựa hoang về phía bãi cỏ xanh.

Bắt bóng là trò chơi yêu thích của chó!

Cô bắt bóng rất giỏi, giỏi hơn tất cả bọn họ!

Chết tiệt…

Hai linh hồn một hệ thống, ngay cả các mỹ nhân trên khán đài cũng phải sững sờ.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play