Đỗ Minh Trà nhìn thẳng Thẩm Thiếu Hàn, giọng đầy thành khẩn:
“Những chuyện cô tanói… tôi không biết gì cả.”
Thẩm Thiếu Hàn không đáp, im lặng.
Cơn giận của anh đã chạm đỉnh. Anh ném thẳng chiếc điện thoại xuống sàn—màn hình vỡ tan nát, chuông vẫn reo inh ỏi.
Đỗ Minh Trà liếc qua, đầy tiếc nuối. Trên màn hình vẫn nhấp nháy cái tên: “Vương Tinh.”
Sắc mặt Biệt Vân Trà tái nhợt.
Từ phản ứng của cả hai người, cô mơ hồ nhận ra… có lẽ mình đã đẩy mọi chuyện đi quá xa.
Giữa không khí hỗn loạn ấy, cửa phòng phát thanh bật mở. Vương Tinh, mồ hôi nhễ nhại, lao vào tắt micro, lí nhí lấp liếm:
“…Vừa nãy đang phát thử nội dung quảng bá… giờ thì… không có gì xảy ra cả… À, tôi khát quá nên… đi vệ sinh…”
Dứt lời, cậu ta chuồn lẹ, để lại ba người trong bầu không khí đặc quánh.
Một lúc sau…
Đỗ Minh Trà lên tiếng:
“Vừa rồi… thật sự là đang phát trực tiếp à?”
Thẩm Thiếu Hàn không trả lời, khuôn mặt lạnh tanh, sải bước đến trước mặt Biệt Vân Trà.
Cô run lên, vội vàng nhắm mắt, ôm đầu né tránh:
“Đừng…”
Đỗ Minh Trà cau mày:
“Anh Thẩm, anh không thể đánh người như vậy được.”
Thẩm Thiếu Hàn hừ lạnh, mắt tối sầm. Anh đột ngột giơ tay, bóp chặt cằm Biệt Vân Trà, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình:
“Vân Trà, em khiến tôi thật sự thất vọng.”
Biệt Vân Trà bật khóc, ánh mắt đáng thương nhìn anh:
“Học trưởng, em…”
Cửa phòng hé mở, ngoài hành lang đã có vài ánh mắt tò mò len lén nhìn vào.
Cả học viện tiếng Pháp như bỗng rơi vào im lặng tuyệt đối.
Áp lực càng tăng khi người có mặt là Thẩm Thiếu Hàn—người vừa đẹp trai, gia thế hiển hách, thành tích nổi bật, lại khéo giao tiếp. Gia đình anh trước giờ vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý.
Anh lạnh lùng bỏ đi, không buồn nhặt lại điện thoại vỡ.
Trên cằm Biệt Vân Trà, lớp phấn trang điểm bị lau loang lổ. Cô vội vã cúi xuống nhặt điện thoại, nước mắt đầm đìa, thấp giọng gọi theo:
“Học trưởng…”
Đỗ Minh Trà không thể đuổi theo. Cô vẫn còn phải hoàn thành chương trình quảng bá dang dở.
Cô cố ổn định tinh thần, nhanh chóng kết thúc phần giới thiệu còn lại.
Khi Biệt Vân Trà rời khỏi, Đỗ Minh Trà là người duy nhất đứng ra dẫn nốt bản tin buổi tối.
May mắn, lần này không xảy ra sai sót gì lớn.
Kết thúc chương trình, cô rời phòng phát thanh, vừa bật điện thoại lên đã thấy nhóm chat nội bộ đang… nổ tung.
Mọi người đang truyền tay nhau đoạn ghi âm buổi phát sóng vừa rồi. Thông tin lan truyền như bom tấn, chẳng ai cưỡng lại được. Những lời đồn về Thẩm Thiếu Hàn bùng lên lần nữa, lan nhanh như chớp—một khi đã rò rỉ thì không thể thu lại.
Hơn nghìn người đang tranh cãi sôi nổi trên diễn đàn ẩn danh. Những giả thuyết xoay quanh “gia sản nhà họ Thẩm”—mẹ ruột mất sớm, mẹ kế và em cùng cha khác mẹ—cùng vô số lời thêm thắt thô thiển, độc hại đến mức không nỡ đọc.
Đỗ Minh Trà cuối cùng không chịu nổi nữa.
Dù không ưa Thẩm Thiếu Hàn, và chẳng rõ lời cáo buộc nhắm vào Biệt Vân Trà đúng sai ra sao, cô vẫn hiểu: Chú Thẩm đối xử với cô không tệ, cô không thể đứng nhìn mọi chuyện bị đẩy đi quá xa.
Cô khoác thêm áo, đi thẳng vào nhóm chat, nghiêm giọng:
“Các bạn biết không? Tung tin sai sự thật có thể bị kiện đấy.”
Cô tiếp lời:
“Chuyện chưa rõ ràng, cũng dám mang ra bàn tán tùy tiện. Mấy bạn không thấy mình đang vi phạm pháp luật à?”
Rồi chua chát thêm:
“Nếu rảnh quá, thì đi làm ở xưởng mì tôm cho có ích, ít ra còn góp phần nuôi dân. Nói nhăng nói cuội thế này, chỉ tổ phí cơm gạo quốc gia!”
Một người nhảy vào cãi:
“Ủa, toàn mấy bạn thích nịnh Thẩm Thiếu Hàn thì nói gì chả đúng!”
Người khác châm chọc:
“Nhìn ông cha của Thẩm Thiếu Hàn đi, mẹ kế ảnh có thật là yêu thương gì không?”
Đỗ Minh Trà đáp gọn:
“Mấy bạn còn nhỏ, đừng ăn nói linh tinh.”
Nhóm chat tiếp tục dậy sóng, lời lẽ mỗi lúc một cay độc. Đỗ Minh Trà lặng lẽ tắt máy, không muốn phí thời gian thêm nữa, rồi rời ký túc đi mua cơm.
Theo chỉ định của bác sĩ, cô đang trong chế độ ăn kiêng hai tháng. Cô chọn một suất đơn giản: cải thảo, nấm kim châm, nấm linh chi và hai quả trứng cút—tổng hết hơn tám nghìn đồng.
Dì bán hàng nhìn cô gầy gò, tay chai sạn đưa hộp thức ăn, dịu dàng:
“Cháu gái à, học hành cực quá thì ăn nhiều chút cho có sức.”
Cô cảm động cảm ơn, mang cơm về phòng.
Trong ký túc, Triệu Tâm Kiến vừa khỏi ốm, còn đang nằm uống cháo. Cô ngồi dậy, hỏi:
“Minh Trà, tối nay có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu,” Đỗ Minh Trà trấn an. “Chỉ là mấy tin đồn vớ vẩn, đừng nghe làm gì.”
Khương Thư Hoa liếc mắt trêu:
“Hiểu mà~”
Hoắc Vi Quân góp lời:
“Bảng thông báo bị xóa sạch rồi. Là Thẩm Thiếu Hàn thì chắc đang xấu hổ lắm luôn!”
Đỗ Minh Trà mở đũa, gắp quả trứng cút còn nóng hổi. Lòng đỏ mềm, thơm nhẹ.
Cô còn một việc cần làm—chuẩn bị dạy Cố Nhạc Nhạc.
Trước khi đi, cô nhắn tin hỏi Thẩm Hoài Dữ—giáo viên thay thế:
“Nhạc Nhạc không chịu nghe em giảng, giờ xử lý sao đây?”
Đến ba giờ vẫn chưa thấy hồi âm. Cô thử nhắn thêm trên WeChat, mong anh chú ý.
Bạn cùng phòng vẫn tiếp tục tám chuyện về Thẩm Thiếu Hàn—cuộc sống này đúng là vừa phức tạp vừa thú vị. Ai cũng biết Đỗ Minh Trà không ác cảm với anh, mà cũng chẳng hề kiêng dè gì.
Trước đây, nhiều người nghĩ cô quá nhân hậu, sẽ bị anh bỏ qua để chọn Biệt Vân Trà. Nhưng giờ, có vẻ ai cũng ngộ ra một điều——
Với tính cách như vậy, Thẩm Thiếu Hàn không ở bên Đỗ Minh Trà mới là điều may mắn nhất.
Khương Thư Hoa bĩu môi, xé mặt nạ ra, thì thầm:
“Hy vọng Thẩm Thiếu Hàn và Biệt Vân Trà khóa chết với nhau, đừng liên lụy đến Minh Trà nhà mình nữa.”
Triệu Tâm Kiến lắc đầu:
“Anh ta kiểu như Thái tử gia mà gu thẩm mỹ lại vặn vẹo thế?”
Hoắc Vi Quân cười:
“Thẩm Thiếu Hàn mà gọi là Thái tử gia á? Trước đây người ta gọi nhị gia nhà họ Thẩm mới đúng. So về vai vế thì Thẩm Thiếu Hàn chỉ là cháu. So về tài sản, hồi tuổi ảnh, Thẩm nhị gia đã nắm cả chục tỷ trong tay.”
Triệu Tâm Kiến thở dài:
“Chục tỷ cơ đấy, tớ mà muốn kiếm từng đó chắc phải từ thời Bàn Cổ khai thiên bắt đầu làm việc luôn quá.”
…
Khương Thư Hoa nghiêm túc suy luận:
“Hàng năm tớ đều đốt tiền vàng cúng tổ tiên vào dịp Tết, chắc cũng tầm 10 tỷ rồi. Nhưng toàn là tiền của ‘Ngân hàng Thiên Địa’. Không biết dưới âm phủ có bị lạm phát không, tổ tiên có nhớ tới cháu gái này mà mở cho một tài khoản giữ tài sản không nữa. Hay là... muốn mở tài khoản ở dưới đó thì bắt buộc bản thân phải xuống đó một chuyến?”
Đỗ Minh Trà cố nuốt miếng ăn trong miệng rồi đáp:
“Tớ từng tham gia duy nhất một ‘dự án chục tỷ’, chính là được chia khoản trợ cấp ‘chục tỷ’ năm ngoái.”
Hoắc Thành Quân không tham gia câu chuyện.
Nhà cô giàu có, tài sản dồi dào, nên con số hàng chục tỷ với cô thật sự không là gì.
Cô cúi đầu lướt điện thoại một lúc, rồi tìm ra ảnh của Thẩm Hoài Dữ:
“Tớ còn chưa nói xong mà. Nói về nhan sắc, Nhị gia cũng chẳng hề kém cạnh gì Thẩm Thiếu Hàn đâu…”
Khương Thư Hoa và Triệu Tâm Kiến lập tức nhào vào nhìn, không tiếc lời khen.
Khương Thư Hoa xuất thân nghèo khó, chỉ buông hai chữ:
“Đỉnh!”
Triệu Tâm Kiến còn cho đánh giá cao hơn:
“Trời ơi, đẹp trai như thế, body cũng ngon thế kia, không đi đóng phim cấp ba thì đúng là phí của giời!”
Đỗ Minh Trà không buồn xem.
Thời gian đang gấp, cô vội vàng ăn uống xong, chào tạm biệt bạn cùng phòng rồi xách cặp rời đi.
Thời gian đến nhà Cố Nhạc Nhạc dạy kèm đã gần tới.
Tài xế đã đợi sẵn ngoài cửa. Đỗ Minh Trà vừa lên xe thì điện thoại reo.
Cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn hồi âm từ thầy Hoài:
“Trước tiên hãy khơi gợi hứng thú của cậu bé với tiếng Pháp.”
Khi Đỗ Minh Trà bước vào thư phòng, trong phòng chỉ có mỗi Cố Nhạc Nhạc.
Sách vở vương vãi khắp nơi, cậu nhóc ngồi trên bàn, dùng bút gõ mạnh:
“Một bên học tiếng Anh, một bên học tiếng Pháp, đầu tôi sắp nổ rồi! Các người nghĩ tôi là cái máy học chắc? Ngay cả heo người ta cũng không bắt ép như vậy…”
Cậu lải nhải cả một tràng dài.
Đỗ Minh Trà điềm tĩnh nhặt hết sách dưới đất lên.
Quả thật, học song song tiếng Anh và tiếng Pháp rất mệt và khó.
Nhiều người học xong tiếng Anh là phải “quên sạch” rồi mới bắt đầu lại với tiếng Pháp — vì hai ngôn ngữ này quá dễ nhầm lẫn từ vựng và ngữ pháp.
Ví dụ, tiếng Anh cần phát âm rõ âm đuôi từ chỉ nghề nghiệp, còn tiếng Pháp thì không. Đặc biệt, tiếng Pháp còn quan trọng cả thanh điệu.
Với một đứa trẻ như Cố Nhạc Nhạc, phản ứng như vậy là rất bình thường.
Lúc này, Đỗ Minh Trà mới nhận ra điều đó.
Cô thu dọn xong văn phòng phẩm, quay sang hỏi:
“Vậy hôm nay mình không học nữa, chị cho em xem hoạt hình nhé?”
Cố Nhạc Nhạc nhăn mày ra dáng người lớn:
“Chị tưởng em là trẻ con 4, 5 tuổi à?”
“Thế năm nay em mấy tuổi?”
“6.”
“Vậy chị cho em xem chương trình dành cho trẻ 6 tuổi nha.”
Cô lôi điện thoại ra, đặt lên bàn, cười tít mắt:
“Ta-da! Heo Peppa bản tiếng Pháp! Đảm bảo chưa xem bao giờ!”
Cố Nhạc Nhạc lập tức ôm gối ôm hình cừu, lùi xa khỏi cô như thể kẻ xa lạ:
“Em không xem mấy con heo nhảy nhót trong bùn đâu!”
Đỗ Minh Trà cứ thế mở video, lặng lẽ bật lên.
Cố Nhạc Nhạc châm chọc:
“Chị bao nhiêu tuổi rồi? Người lớn mà còn coi Peppa hả?”
Đỗ Minh Trà vẫn tỉnh bơ, tiếp tục xem.
Cố Nhạc Nhạc khinh thường liếc mắt:
“Dù là bản tiếng Pháp thì heo kêu vẫn là ‘hi~lo’ thôi!”
Hai phút sau, Cố Nhạc Nhạc không nhịn được, bắt đầu nhích lại gần.
Cái gối ôm cũng nhích theo.
Cô vờ như không để ý. Khi tập một kết thúc, cô liền bật tiếp tập hai.
Không đứa trẻ nào có thể kháng cự nổi sức hút của Peppa.
Khi đến tập ba, Cố Nhạc Nhạc đã bắt đầu lắc tay cô, chăm chú xem như bị thôi miên.
Đến lúc định bật sang tập 4, Đỗ Minh Trà liền đưa tay che màn hình.
Cố Nhạc Nhạc cuống quýt:
“Cho em xem nốt đi ——”
“Học trước đã,” cô cười nhìn cậu, “học 10 phút sẽ được xem tiếp một tập.”
Cố Nhạc Nhạc phản đối:
“Chị mới nói hôm nay không học mà!”
Đỗ Minh Trà mặt không cảm xúc:
“Thế giới người lớn luôn đầy rẫy những lời nói dối.”
Cậu trầm mặc 2 giây, cuối cùng không cam lòng ngồi xuống:
“……Được rồi.”
Đỗ Minh Trà bắt đầu từ phần đơn giản nhất, dùng ví dụ lấy từ chính Peppa Pig.
Nhờ sức hấp dẫn của con heo hồng đó, Cố Nhạc Nhạc cuối cùng chịu yên ổn học được 10 phút.
Khi chuông báo thức vang lên, cậu lập tức bật dậy:
“Em đói! Em đi ăn trước!”
Vèo một cái chạy mất.
Đỗ Minh Trà chỉ biết thở dài bất lực.
Cô đứng dậy, đi quanh thư phòng rộng lớn.
Căn phòng quá rộng, cô lần lượt đi qua những giá sách, nơi treo đủ loại truyện tranh:
《Chuyến xe cuối cùng và nhà nghỉ con nhộng》,
《Thỏ nhỏ ướt đẫm phát điên》,
《Giao hòa xác thịt cùng thiền sư》,
《Trừng phạt ngọt ngào》…
Khi đến khu sách triết học, vừa rẽ qua một giá sách cuối, cô bất ngờ bắt gặp một đôi mắt đen thẫm đang nhìn mình.
Là Thẩm Hoài Dữ.
Anh mặc sơ mi đen ôm người, vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon. Do ngồi tựa, phần bụng áo hơi nhăn nhẹ, tông màu đen càng làm dáng vẻ ấy thêm phần thu hút.
Trên người anh có mùi thảo mộc dịu nhẹ, có lẽ vừa tắm xong.
Cổ áo sơ mi mở hai nút, lộ ra xương quai xanh và phần cổ tinh tế đỏ ửng.
Cà vạt vắt hờ trên sofa.
Anh ngẩng đầu, bình thản chào:
“Chào em, Đỗ Minh Trà.”
Cô không dời nổi ánh mắt khỏi cổ anh.
Đó là một chiếc cổ quyến rũ – nổi bật là trái cổ và một vết sẹo mờ nhạt nhỏ như hình trái tim.
Mỗi lần anh nói, vết sẹo ấy cũng chuyển động theo.
Thật gợi cảm.
Rất muốn… chạm thử một cái.
May mà cô còn giữ được lý trí.
Kịp thời bóp chết ý nghĩ nguy hiểm đó trong trứng nước.
“Chào thầy Hoài,” Đỗ Minh Trà lấy lại tinh thần. “Thầy vừa dạy xong sao?”
Anh gật nhẹ đầu: “Ừ.”
Cô muốn tạo quan hệ thân thiện với anh nên tìm chủ đề chung.
Nhưng hôm nay anh không đọc sách. Anh đang ngồi trên ghế sofa đỏ, bàn trước mặt là chai rượu và ly pha lê.
Cô chẳng biết gì về rượu.
Phân biệt vị? Thôi xong. Cô chỉ nhận ra có cồn hay không.
Lúc đang quan sát xung quanh, cô thấy một bức tranh treo tường.
May quá, cô nhận ra.
“Đây là tác phẩm ‘Bờ biển gió’ của Andrew Wyeth đúng không ạ?”
Thẩm Hoài Dữ: “Ừ.”
Đỗ Minh Trà:
“Không ngờ Cố tiểu thư lại mua được bức này. Trước đây em chỉ thấy trong sách mỹ thuật. Nhìn gần mới thấy rõ bút pháp đỉnh cỡ nào—”
Thẩm Hoài Dữ ngắt lời:
“Là tranh giả. Bản thật đang ở phòng trưng bày của Học viện Nghệ thuật Anherst.”
Đỗ Minh Trà: “……”
May mà cô đeo khẩu trang, anh không thấy được vẻ mặt “muốn độn thổ” của cô.
Thẩm Hoài Dữ chống cằm, nghiêng người, nhìn cô gái nhỏ gầy gò trước mặt.
So với bạn đồng trang lứa, cô đúng là quá mảnh mai. Cao nhưng gầy, trông hơi yếu.
Anh không thích chuẩn thẩm mỹ "trắng – trẻ – gầy" của giới trẻ trong nước, trông bệnh hoạn.
Mặc dù không thấy rõ mặt cô, nhưng đôi mắt cô thật sáng, có hồn.
Nhưng cô là vị hôn thê của Thẩm Thiếu Hàn.
Sau này, cô sẽ phải gọi anh là “Nhị gia.”
Hôm nay scandal của Thẩm Thiếu Hàn đã tới tai anh.
Gia đình đó vốn đã loạn: cha cãi nhau với mẹ kế, giờ có khi đến mức cả hai đánh luôn đứa con “bất hiếu.”
Một gia đình như thế, rõ ràng… không hợp với cô gái này.
Trong khi Đỗ Minh Trà vẫn chẳng biết gì, chỉ thấy ánh mắt anh có vẻ là lạ.
Để xua tan không khí gượng gạo, cô bước đến bức tranh thứ hai:
“Cố tiểu thư thật thích Andrew Wyeth ha, mua quá trời tranh nhái luôn. Cái này là ‘Căn nhà giữa bãi cỏ’? Trông cũng giống bản thật phết, bút pháp tinh tế, ý cảnh sâu xa…”
Thẩm Hoài Dữ:
“Đây là bản gốc.”
Đỗ Minh Trà: “…”
Cô cạn lời.
“Thầy mà không biết nói chuyện phiếm, thật ra có thể… chọn im lặng.”
Cô tựa vào tường, nghiêm túc hỏi:
“Thầy Hoài, thầy có người yêu chưa?”
“Chưa.”
“Thế thì em hiểu rồi – lý do vì sao thầy độc thân đấy.”
– Kiểu đàn ông này chắc chắn cô đơn cả đời!
– Một câu nói thôi cũng đủ làm người ta sặc chết!
– Đẹp trai quá mà... đáng tiếc lại biết nói!
Thấy cô mặt không cảm xúc, Thẩm Hoài Dữ lại mỉm cười.
Anh đứng lên, đi ngang qua cô, dừng trước kệ đĩa nhạc:
“Nghe nói em rất thích piano, Cố Nhạc Nhạc vừa làm rối một đống đĩa. Em giúp tôi nghe thử và phân loại được không?”
Giám định nhạc à? Món tủ của cô!
Dù không hiểu cũng có thể... chém gió được mà.
Anh bật một chiếc đĩa vinyl lên. Mười giây trôi qua, không có tiếng gì.
Đỗ Minh Trà lập tức bắt đầu ‘chém’:
“Quá đỉnh! Đoạn im lặng 10 giây đầu chính là để người nghe tĩnh tâm, lắng nghe bằng trái tim.”
Thẩm Hoài Dữ gật gù: “Ồ?”
Nửa phút trôi qua, vẫn im lặng.
Đỗ Minh Trà tiếp tục:
“Dùng im lặng để nâng cảm xúc và kỳ vọng. Thật xuất sắc!”
Thẩm Hoài Dữ: “Ra là vậy.”
Một phút trôi qua. Vẫn không có âm thanh.
Đỗ Minh Trà:
“Đây là nghệ thuật đỉnh cao. Là sự yên lặng trước cơn giông, là sự yên bình trước cảm xúc bùng nổ…”
Thẩm Hoài Dữ vỗ tay, cười: “Tâm phục khẩu phục.”
Vẫn im lặng.
Cuối cùng, Đỗ Minh Trà phải ngậm ngùi thở dài:
“Thầy ơi, bản nhạc này… cảnh giới cao quá, em thật sự không đủ trình độ để giải thích. Mọi lời nói đều là xúc phạm đến tâm huyết của tác giả…”
Ngay lúc đó, Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, điềm nhiên nhấn nút.
Tiếng piano dịu dàng vang lên.
Anh nhàn nhạt nói:
“À... tôi quên cắm điện.”
“……”
Năm giây im lặng.
Đỗ Minh Trà:
“Thầy Hoài à… Thầy mà không nói thì chẳng ai nghĩ thầy câm đâu.”