Vừa về đến nhà, Anna lập tức thả Kiều Kiều xuống.

Kiều Kiều chạy vào phòng khách, nhìn thấy đủ loại túi lớn túi nhỏ chất đống, liền nhảy cẫng lên vui vẻ:

"Anh về rồi! Anh đã trở về rồi!"

Lâm Dĩ Phùng từ trong phòng bước ra, lộ rõ khuôn mặt anh tuấn. 

Mái tóc đã nhuộm thành màu xám bạc, lòa xòa buông trước trán, trên người là bộ quần áo rách rưới theo kiểu thời trang mà Kiều Kiều không hiểu nổi.

Nhìn thấy người anh như vậy, hốc mắt Kiều Kiều đỏ lên, suýt chút nữa bật khóc.

Trước giờ, Kiều Kiều vẫn biết anh trai mình hơi kỳ quái, lúc nào cũng lẩm bẩm những câu cô không hiểu nổi, như:

"Kiều Kiều, có anh trai như anh là vinh hạnh của em đấy! Vì anh là người được định sẵn sẽ trở thành idol nổi tiếng nhất thiên hà."

“Không có cách nào khác, sức hút của anh không thể ngăn cản, anh nhất định sẽ dùng nhan sắc này chinh phục cả tinh hệ.”

"Anh chính là thiên chi kiêu tử, không đúng, anh chính là con trai được trời chọn!”

Cô nghe Tuệ Tuệ nói, hình như cái này gọi là “chứng hoang tưởng” trong truyền thuyết.

Mặc dù anh trai có "hoang tưởng", nhưng Kiều Kiều vẫn rất thương anh.

Cô là người thấu tình đạt lý, chẳng bao giờ cố tình vạch trần anh. 

Chỉ là, ai mà ngờ được, anh trai ra ngoài chưa đến một năm, giờ lại trở về trong bộ dạng như... ăn xin. 

Một mình bên ngoài, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thật sự quá thảm…

Lâm Dĩ Phùng nhìn thấy Kiều Kiều thì tâm trạng rất vui, liền bế cô lên. 

Nhưng lại thấy bộ dáng sắp khóc của cô, liền hỏi:

“Kiều Kiều, sao vừa thấy anh em đã muốn khóc rồi?”

"Nhớ anh lắm à?"

Kiều Kiều rưng rưng, nước mắt chảy ròng ròng:

"Anh ơi, anh về nhà đi, ở nhà có cơm cho anh ăn, có quần áo cho anh mặc..."

Lâm Dĩ Phùng giờ mới hiểu ra là cô hiểu nhầm to rồi.

Anh vừa buồn cười vừa bất lực, chỉ vào quần áo trên người:

“Kiều Kiều, đây là thời trang đấy, là mốt, không phải là mặc không đủ ấm đâu!”

Kiều Kiều chớp chớp, đôi mắt ngập nước. 

Lại là mấy câu cô nghe không hiểu, nhưng ít nhất một điều cô rõ: anh trai không đến nỗi thảm như cô tưởng.

Cô lau nước mắt, hỏi:

“Anh đã thực hiện được ước mơ rồi ạ?”

Một nhát dao đâm thẳng vào ngực Lâm Dĩ Phùng.

Lâm Dĩ Phùng chợt nhận ra: trí nhớ tốt của Kiều Kiều, thực ra không phải chuyện gì tốt…

Lúc sắp rời nhà nửa năm trước, anh còn hùng hồn thề rằng nhất định sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng khắp tinh hệ.

Khi đó anh không ngờ, nổi tiếng lại không dễ chút nào.

Nhớ năm xưa, ở thế giới trước, anh là một idol đang nổi, chỉ cần dựa vào gương mặt cũng đủ làm trái tim thiếu nữ rung động. 

Khi tới thế giới này, anh nghĩ mình chắc chắn là “nhân vật chính" nên mới được đưa tới đây.

Song hiện thực quá tàn khốc…

Hóa ra ở tinh hệ này, trai xinh gái đẹp nhiều như nấm. Chỉ có mỗi gương mặt thôi thì chẳng ăn thua gì. 

Mà Lâm Dĩ Phùng tuy đúng là đẹp trai, nhưng…

“Có hậu thuẫn không?”

Không có.

“Có kỹ năng diễn xuất không?”

Không có luôn.

“Có tài năng đặc biệt không?”

Tài năng đặc biệt là… mặt dày hơn người.

“Vậy thì bắt đầu từ tầng thấp nhất mà leo lên đi.”

Thời gian qua, Lâm Dĩ Phùng gần như nếm đủ mọi cực khổ của hai đời người.

Thật ra anh biết rõ, ba mẹ nuôi của mình không phải người bình thường. 

Nếu muốn “dựa hơi” họ, anh vẫn có cửa. 

Dù là học theo ba nuôi Lâm Chấp, hay mẹ nuôi Anna, đều có thể sống vô lo cả đời.

Nhưng Lâm Dĩ Phùng thật lòng yêu thích sân khấu, thích cảm giác được chú ý, được yêu mến.

Dù có hơi ảo tưởng, nhưng anh rất nghiêm túc:

Anh không tin, chỉ vì đổi một thế giới mà mình lại không nổi được.

Hơn nữa, anh cũng hơi xấu hổ khi “ăn bám”. 

Dù bề ngoài là thiếu niên, nhưng thực chất anh đã là người trưởng thành. 

Trước giờ Lâm Chấp và Anna chưa từng bạc đãi anh, cái gì cũng san sẻ cho anh. 

Anh ngại cứ mãi phụ thuộc vào họ. 

Anh phải tự mình gây dựng tên tuổi, mới xứng đáng với thân phận “con trời” của mình chứ!

Họ đã khiêm tốn như vậy rồi, anh cũng không muốn để họ phải dính líu vào chuyện riêng của mình.

Tất nhiên, việc Lâm Dĩ Phùng giờ có thể chịu khổ như thế, thật ra cũng nhờ Lâm Chấp và Anna rèn luyện mà thành. 

Họ cho anh rất nhiều “hàng cao cấp”. 

Nếu đổi lại là anh của trước kia -yếu ớt và kiêu ngạo- chắc đã khóc lóc bỏ cuộc từ lâu rồi.

Cũng may anh là người lạc quan, dù bị em gái "đâm trúng tim", vẫn mặt dày không đổi sắc:

“Khụ, sắp rồi, sắp nổi tiếng rồi!”

“Kiều Kiều, em sắp được thiên vương siêu sao đưa đi học đấy nhé, sau này trong đám bạn em, nhất định sẽ rất oai!” 

"Anh còn có thể tặng em vài tấm ảnh ký tên nữa."

Kiều Kiều khẽ rụt cổ, nhỏ giọng nói:

“Ờm… cái đó… không cần đâu…”

Lâm Dĩ Phùng liền đưa tay ra chụp lấy cô bé, xách lên:

"Kiều Kiều, em ghét bỏ anh đấy à?"

"Không, không có..."

Kiều Kiều làm gì có cách nào khác, tất nhiên là không dám chọc giận "bệnh" của anh rồi.

Lâm Dĩ Phùng bật cười, sau đó lấy ra món quà cho Kiều Kiều- chiếc quang não phiên bản mới nhất dành cho trẻ em.

“Dùng cái này, em có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào.”

“Đây là dãy số của anh.”

"Có gì không hiểu, cứ hỏi trợ lý ảo, nó sẽ trả lời em." 

Anh hướng dẫn Kiều Kiều cách sử dụng quang não.

Anh hiểu rõ Lâm Chấp và Anna.

Dù là ở thế giới tinh tế, hai người họ cũng gần như “mù công nghệ”, toàn dạy cho Kiều Kiều chắc toàn mấy thứ lạ lùng. 

Tự họ sống kiểu gì cũng không sao, nhưng Kiều Kiều sắp đến tuổi đi học rồi, anh không thể để họ làm chậm bước chân cô bé. 

Có quang não, học hành hay tìm kiếm cái gì cũng tiện hơn.

"Cảm ơn anh! Trợ lý ảo siêu lợi hại luôn ấy!"

Kiều Kiều cực kỳ thích món quà này. Vốn dĩ cô đã rất tò mò, nay có công cụ hỗ trợ thì càng hào hứng. 

Lâm Dĩ Phùng cũng không cản - đến giờ giới nghiêm quang não sẽ tự động khóa.

Nhưng khi nghe Kiều Kiều hỏi câu đầu tiên, mặt anh tối sầm lại:

"Trợ lý ảo ơi, xin hỏi làm sao để chữa khỏi chứng hoang tưởng của anh trai vậy?"

Trợ lý ảo trả lời: 

“Xin lỗi Kiều Kiều, hiện tại chưa có câu trả lời tương ứng. Có cần sắp xếp một chuyên gia tâm lý khám và điều trị cho anh trai của bạn không?”

Lâm Dĩ Phùng: ….Cảm ơn nhiều nhé!

Không nghi ngờ gì nữa - đúng là em gái thương anh trai.

Lúc này, quang não reo lên. 

Lâm Dĩ Phùng nhớ ra mình còn một cuộc phỏng vấn.

Nhìn Kiều Kiều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, anh cũng không tránh, trực tiếp nhận cuộc gọi.

Đạo diễn casting xem qua ngoại hình và lý lịch của anh, hỏi vài câu, rồi tiếc nuối nói:

"Xin lỗi, cậu không phù hợp với vai nam phụ ba mà chúng tôi cần..."

Sau đó ánh mắt ông ấy dừng lại trên vai Lâm Dĩ Phùng.

Vì ở đó… mọc ra một cái đầu nhỏ.

Kiều Kiều vốn đang nghịch quang não, nhưng hiếm khi thấy anh trai nghiêm túc thế này, cô tò mò đứng lên ghế sofa sau lưng anh, rón rén thò đầu ra như một cây nấm nhỏ.

Chỉ cần giả làm nấm thì sẽ không ai nhìn thấy mình. Kiều Kiều nghĩ thầm.

Lâm Dĩ Phùng thấy ánh mắt đạo diễn, liền vội vàng ấn Kiều Kiều trở lại ghế sofa:

"Ngồi yên nào, lát nữa anh chơi với em."

Rồi ngượng ngùng nói:

"Xin lỗi đạo diễn Lý, đây là em gái tôi, ngoan lắm, sẽ không làm phiền chúng ta đâu."

Không ngờ đạo diễn mắt sáng rực:

“Đúng đúng, rất ngoan! Dĩ Phùng, tôi đang phụ trách một chương trình tạp kỹ mới tên là [Bầu trời rơi xuống một đứa nhỏ].”

"Cậu có hứng thú không? Dẫn theo em gái cùng tham gia."

Lâm Dĩ Phùng: ???

Anh nghi ngờ vị đạo diễn này có vấn đề về mắt - một siêu sao tương lai như anh không chọn, lại chọn một bé con?

Chương trình [Bầu trời rơi xuống một đứa nhỏ] này Lâm Dĩ Phùng biết. 

Đây là chương trình thực tế mời đủ kiểu người, từ người nổi tiếng đến những cá nhân xuất sắc trong các ngành nghề, cùng con cái của họ tham gia.

Trước giờ, chương trình này chưa từng liên quan đến anh.

Anh rất cảm động nhưng vẫn từ chối:

"Xin lỗi đạo diễn Lý, em gái tôi còn phải đi học, hơn nữa tôi cũng không định hướng cho em phát triển theo con đường này."

Nếu để ba mẹ nuôi biết anh dắt Kiều Kiều đi quay chương trình, chắc chắn sẽ đánh chết anh!

Đạo diễn cười nói:

“Không sao, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, không ảnh hưởng việc học. Thù lao không tệ, là cơ hội tốt để cậu xuất hiện.”

"Cậu thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?"

Lâm Dĩ Phùng vẫn định từ chối.

Nhưng Kiều Kiều nghe thấy câu "thù lao không tệ", liền nhỏ giọng hỏi:

“Chú ơi, vậy… con cũng có tiền sao?”

"Đương nhiên có!"

"Vậy con kiếm được nhiều hơn so với đi làm thêm không ạ?"

“Cũng còn tùy, nhưng nếu so với người làm công bình thường, thu nhập của con sẽ cao hơn nhiều đấy.” Đạo diễn dụ dỗ.

Kiều Kiều lôi kéo tay anh trai, chớp chớp đôi mắt. Trước giờ chỉ cần cô làm vậy, anh trai sẽ đồng ý mọi chuyện.

Dĩ nhiên, Kiều Kiều ngoan ngoãn rất ít khi dùng chiêu này.

Lâm Dĩ Phùng cảm thấy tình hình không ổn, vội nói với đạo diễn:

“Xin lỗi đạo diễn Lý, tôi phải hỏi ý kiến ba mẹ trước rồi sẽ phản hồi sau.”

Rồi vội vàng ngắt cuộc gọi.

Kiều Kiều rõ ràng bị thuyết phục rồi. Nếu nói thêm vài câu, chắc họ ký hợp đồng mất.

Lâm Dĩ Phùng vẫn giữ chút lý trí: Không được, không thể vội vàng quyết định thế này.

Kiều Kiều sốt ruột. Không lâu trước cô mới quyết định phải kiếm tiền nuôi gia đình. 

Cơ hội đưa tới tận cửa, sao có thể bỏ qua?

Đạo diễn còn bảo không ảnh hưởng việc học nữa.

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần một người gánh hai vai!

"Anh, sao anh không đồng ý? Đạo diễn nói rõ là anh cũng cần công việc mà."

Lâm Dĩ Phùng xoa đầu cô:

“Vì em còn nhỏ, anh lo cho em. Em biết quay chương trình là gì không? Là có rất nhiều camera chĩa vào em, em làm gì cũng có thể bị ghi lại, rất nhiều người sẽ xem.”

"Thế lúc em đi vệ sinh với tắm thì họ cũng quay ạ?"

"Tất nhiên là không."

"Vậy thì không sao, em thấy em làm được."

"Em không sợ hả? Có thể bị bêu xấu, có người sẽ ghét em, chửi em."

Kiều Kiều cười tít mắt:

“Anh không sợ, thì em cũng không sợ.”

Anh trai ngốc nghếch suốt ngày còn chẳng sợ mất mặt, em thông minh hơn anh, tất nhiên càng không sợ.

Lâm Dĩ Phùng nghe ra ý trong câu của Kiều Kiều, quá đâm tâm a…

Anh cố tình làm mặt dữ, xoa rối tóc cô:

“Kiều Kiều, giờ dám cà khịa anh rồi đúng không?”

Nhưng tay anh vẫn rất nhẹ nhàng.

Kiều Kiều không hề sợ, vẫn cười toe toét:

“Em không sợ bị ghét, vì ba, mẹ và anh đều thích em.”

Lâm Dĩ Phùng nhìn đôi mắt trong veo kia, bỗng không biết nói gì.

Anh hiểu ý cô bé: Vì người em yêu đều yêu em, còn những người xa lạ thì thích hay không cũng không quan trọng.

Người ta nói trẻ con sống rất rõ ràng, mà đôi khi anh cũng chẳng bằng được Kiều Kiều.

"Em thật sự muốn đi à?"

Kiều Kiều kiên quyết gật đầu.

Lâm Dĩ Phùng chợt dâng lên một chút hào khí:

"Đi! Chúng ta đi thuyết phục ba mẹ!"

Em gái sống rõ ràng thế, anh làm anh trai sao có thể kém được?

... Nhưng vừa đến trước mặt ba mình - Lâm Chấp - khí thế của Lâm Dĩ Phùng liền xì hơi sạch.

"Chuyện gì?" Lâm Chấp hỏi, giọng thản nhiên.

"À... cái này..."

Bên cạnh, Kiều Kiều không hề e dè, dõng dạc nói:

“Ba ơi! Con muốn cùng anh đi quay chương trình! Bọn con đến xin phép ba đây!”

Lâm Chấp nheo mắt:

“Dĩ Phùng, thật vậy à?”

Lâm Dĩ Phùng lập tức cảm thấy da đầu tê rần, cả người lạnh toát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play