Mặc dù Lâm Dĩ Phùng luôn tự tin, rằng mình có thể dùng sức hút cá nhân chinh phục mọi đàn ông trong vũ trụ. 

Nhưng trong lòng, anh vẫn “rất có AC số” mà tự biết mình. 

Trước mặt hai nhân vật lớn như Lâm Chấp và Anna, anh chẳng khác gì một chú gà con yếu ớt.

Vì vậy, dù Lâm Chấp và Anna không phải cha mẹ ruột của anh, Lâm Dĩ Phùng vẫn luôn kính nể hai người họ.

Bình thường, anh có thể thoải mái làm những trò lố lăng mà không bị ai để ý là bởi Lâm Chấp và Anna đều là kiểu người phóng khoáng, không chấp nhặt những chuyện vặt vãnh. 

Nhưng khi đụng đến những việc hệ trọng, Lâm Dĩ Phùng không dám vượt ranh giới hay thách thức điểm mấu chốt của họ.

Rõ ràng, Kiều Kiều chính là điểm mấu chốt ấy.

Lâm Dĩ Phùng vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Kiều Kiều thầm nói:

“Mau dùng chiêu bán manh của em để xoa dịu cơn giận của ba đi!”

Nhưng Kiều Kiều hoàn toàn không hiểu ý, ngây ngô hỏi: 

“Anh ơi, mắt anh bị làm sao vậy?”

Lâm Dĩ Phùng: “…”

Anh cảm nhận được không khí xung quanh lạnh đi thêm ba phần.

Dưới ánh nhìn chết chóc của Lâm Chấp, Lâm Dĩ Phùng đành thành thật giải thích lý do họ đến đây.

Sau đó biết điều mà vội vàng nịnh nọt: 

“Nếu ba không đồng ý, con sẽ lập tức từ chối đạo diễn!”

Danh tiếng có hay không không quan trọng, giữ mạng mới là điều quan trọng.

Kiều Kiều nhìn Lâm Dĩ Phùng với ánh mắt khó tin, đôi mắt nhỏ như đang nói: 

“Không ngờ anh lại là kiểu anh trai như thế!”

Rõ ràng khi hai người bàn bạc trước đó, anh đâu có nói như vậy!

Lâm Chấp lạnh lùng liếc Lâm Dĩ Phùng một cái. 

Thật ra, đối với đứa con nuôi này, ông vẫn hiểu khá rõ.

Lâm Dĩ Phùng sẽ không làm gì hại Kiều Kiều. 

Nhưng cái miệng của anh thì không đáng tin, chuyện dẫn dụ Kiều Kiều không phải chưa từng xảy ra.

Kiều Kiều còn không có theo ông đây học tu tiên, giờ đã phải chạy theo Lâm Dĩ Phùng làm mấy chuyện không đứng đắn sao?

Lâm Chấp không muốn "bộc phát" trước mặt Kiều Kiều, chỉ âm thầm ghi sổ cho Lâm Dĩ Phùng một món nợ. 

Ông bế Kiều Kiều lên, nói: 

“Kiều Kiều, con biết quay chương trình là gì không? Nó không giống chơi đùa với bạn bè đâu, sẽ rất vất vả đấy.”

Kiều Kiều với ánh mắt kiên định: 

“Kiều Kiều không sợ vất vả.”

Lâm Chấp không thể từ chối Kiều Kiều.

Vốn dĩ cô bé bình thường quá ngoan, hiếm khi đưa ra yêu cầu. 

Ai mà nỡ từ chối chứ?

Ông bất đắc dĩ xoa mái tóc mềm mại của cô bé, nói: 

“Chuyện này còn cần mẹ đồng ý nữa.”

Ông chỉ có thể thầm hy vọng Anna, người luôn mạnh mẽ, sẽ cứng rắn một chút.

Nhưng Lâm Chấp quên mất một điều: trước mặt Kiều Kiều, Anna chẳng hề mạnh mẽ hay bạo lực. 

Nếu không, cô bé cũng chẳng ngộ nhận rằng mẹ mình “siêu dịu dàng”.

Khi biết ý định của Kiều Kiều, Anna thoải mái vung tay: 

“Kiều Kiều muốn tham gia thì cứ tham gia đi. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con, miễn là con vui vẻ.”

Kiều Kiều reo lên vui sướng, áp mặt cọ vào má Anna: 

“Mẹ quả nhiên là tuyệt nhất!”

Lâm Chấp và Lâm Dĩ Phùng chua chát liếc Anna một cái. 

Rõ ràng cả ba đều ủng hộ Kiều Kiều. 

Tại sao tất cả công lao lại đổ về phía Anna?

Đặc biệt là Lâm Dĩ Phùng, cơ hội này còn là do anh mang đến.

Vậy mà anh lại nhận được ánh mắt oán trách từ cả ba người như kẻ phản đồ.

Đợi Kiều Kiều vui vẻ chạy về phòng, Anna mới cười nhạt nhìn Lâm Chấp: 

“Sao? Muốn tôi đóng vai ác à? Đừng tưởng tôi không biết tính toán nhỏ nhặt của ông."

"Con gái tôi dĩ nhiên thân thiết với tôi hơn, tôi và con bé mới là một phe.”

Lâm Chấp hơi chột dạ, lập tức không khách khí mà đổ lỗi: 

“Tất cả là do Dĩ Phùng lôi kéo Kiều Kiều nói chuyện công việc, nếu không cũng chẳng có chuyện này.”

Thế là cả hai phụ huynh đều dồn hết oán giận lên đầu Lâm Dĩ Phùng.

Lâm Dĩ Phùng hoảng loạn: 

“Con sai rồi! Con thật sự biết sai rồi!”

Trong sân nhỏ nhà Kiều Kiều, dường như vang lên những tiếng kêu thảm thiết đáng ngờ…

Nhưng cuối cùng, tiếng kêu ấy bị chặn lại bởi trận pháp cách âm.

Tại khu vực chưa khai phá của tinh cầu B111, Lâm Dĩ Phùng đang chạy bán sống bán chết trong rừng núi.

Tóc tai rối bù, quần áo bị cọ rách tả tơi, bẩn thỉu, chẳng còn chút phong thái của một thần tượng nổi tiếng.

Anh thậm chí quên luôn cả việc giữ hình tượng, khuôn mặt méo mó kinh hoàng.

Phía sau anh, từng con tinh thú đang đuổi theo ráo riết. 

Anh phải chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa, nếu không muốn bị lũ tinh thú tóm được. 

Cho dù có giữ được mạng, chắc chắn cũng phải chịu đau đớn khôn cùng.

Những lúc anh cảm thấy mình sắp không cầm cự nổi, thì Lâm Chấp và Anna, hai người hiểu rõ cơ thể anh hơn cả chính anh, chỉ nói: 

“Yên tâm con làm được.”

Điều tức giận là cơ thể Lâm Dĩ Phùng được rèn luyện rất tốt, nên anh thật sự trụ được. 

Nhưng tại sao, tại sao thể chất tuyệt vời của anh lại bị dùng để chịu phạt chứ? 

Anh tình nguyện quay về cơ thể yếu ớt trong đời trước làm một con cá mặn lười biếng!

Anh vừa thở hổn hển, vừa gào khóc:

“Anna mỹ lệ quyến rũ, Lâm Chấp anh tuấn sáng ngời, con thật sự biết sai rồi!"

“Tuyệt đối không tái phạm nữa!”

“Làm ơn con thật sự không chịu nổi nữa…”

"Aaa, thà dứt khoát chém giết luôn đi!”

Nhưng hai người chỉ mỉm cười nhìn anh.

Với Lâm Dĩ Phùng, đây đã là tốc độ dốc hết sức lực. 

Nhưng với Lâm Chấp và Anna, đây chẳng khác gì đi dạo.

“Chém giết gì chứ? Làm như bọn ta ngược đãi con không bằng. Bọn ta đang dạy con rèn luyện cơ thể, ứng phó với nguy hiểm đấy.” 

Anna thong dong vuốt tóc ra sau tai.

Đúng vậy, đánh con là chuyện họ không làm. 

Nhưng tính cách Lâm Dĩ Phùng đôi khi quá cần được dạy dỗ, vậy phải làm sao?

Họ ném anh vào rừng sâu, để tinh thú dạy anh cách làm người. 

Đây có lẽ chính là “dạy dỗ theo sở thích” trong truyền thuyết. 

Lâm Dĩ Phùng được dạy một bài học, còn họ thì được vui vẻ.

Lâm Dĩ Phùng nước mắt lưng tròng: 

“Con cảm thấy cả đời này, ngoài việc nhận lầm hai vị cha mẹ, con sẽ chẳng gặp nguy hiểm nào khác.” 

Anh ngoài việc muốn làm thần tượng, có thể gặp nguy hiểm gì chứ?

Nguy hiểm lớn nhất trong đời anh rõ ràng chính là cặp vợ chồng này!

Lâm Chấp nghiêm mặt: 

“Nếu con gặp tinh thú ở đây, ai dám chắc con sẽ không gặp ở nơi khác?"

“Rèn luyện cho tốt, đừng để bọn ta mất mặt.”

“Con không muốn tu luyện cùng bọn ta thì thôi, nhưng ít nhất phải luyện kỹ năng bảo mệnh cho tử tế.”

"Ba thấy con ra ngoài một thời gian, cơ bắp đã lỏng lẻo đi nhiều rồi.”

Trong thời gian ở tinh tế, họ cảm thấy nơi này nhìn chung khá ổn định. 

Các công ty công nghệ phát triển mạnh, mỗi hành tinh đều có đội hộ vệ đảm bảo an toàn cho dân chúng.

Cho nên người bình thường có lẽ cả đời chẳng gặp nguy hiểm gì.

Nhưng Lâm Chấp và Anna vốn không phải kiểu người giao phó an nguy của mình cho người khác. 

Từ những gì họ thấy ở khu vực chưa khai phá, thế giới này không an toàn như tưởng tượng.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Họ gặp Lâm Dĩ Phùng ở thế giới lạ lẫm này, cũng xem như có duyên, nên không muốn anh ngày nào đó tự làm mất mạng mình. 

Vì vậy, những kỹ năng phòng vệ cơ bản và ý thức nhận thấy nguy hiệm đều cần được họ rèn luyện cho anh.

Nửa tiếng sau, Lâm Dĩ Phùng như một con chó chết, nằm bẹp trên mặt đất. 

Một con Dực Hổ Thú há to cái miệng đầy máu, như muốn nuốt chửng anh, nước dãi tanh hôi sắp nhỏ xuống mặt anh.

Đúng lúc này, Anna huýt sáo. Con Dực Hổ thú như nhận được mệnh lệnh, quay đầu bỏ chạy.

Trước đó Lâm Dĩ Phùng còn đủ sức xin tha, giờ thì thật sự không động đậy nổi.

Lâm Chấp bước tới, nhét vào miệng anh một viên đan dược. 

Những vết thương lớn nhỏ trên người Lâm Dĩ Phùng lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, như thể cơ thể tràn đầy năng lượng, toàn thân ấm áp.

Lâm Chấp đứng ngược sáng nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch, như một vị tiên giáng thế. 

Nhưng câu nói tiếp theo của ông kéo Lâm Dĩ Phùng về thực tại: 

“Không sao rồi chứ? Vậy lát nữa tự chạy về nhé."

"Không cần vội, chẳng ai đợi con ăn cơm đâu.”

Lâm Dĩ Phùng: “…”

Tiên nhân cái gì chứ? Ma quỷ cũng không tàn nhẫn như thế! 

Người tu tiên mà hành xử thế này, không sợ tâm ma mọc thành chùm, bị thiên lôi đánh chết sao?

Chưa kịp phàn nàn, Lâm Chấp và Anna đã biến mất, chỉ còn tiếng chim hót, thú gầm đáp lại sự cô đơn của Lâm Dĩ Phùng.

Lâm Chấp bỏ lại Lâm Dĩ Phùng, đuổi theo bước chân Anna: 

“Đồng ý cho Kiều Kiều đi quay chương trình, thật sự không sao chứ?”

Anna đáp lại: 

“Tôi muốn cô bé làm những gì mình thích. Kiều Kiều vui thì cứ làm."

"Nếu con bé không vui, tôi sẽ bẻ gãy chân kẻ làm con bé buồn.”

Đôi mắt xinh đẹp của bà lóe lên ánh sáng như dã thú.

Lâm Chấp nghe những lời “ngoài vòng pháp luật” như thế, không có bất kỳ ý kiến gì.

“Chương trình của họ phải nghe theo đạo diễn. Phải kiếm thêm tiền mua lại tổ chương trình mới yên tâm.” Anna vừa nghĩ vừa nói.

Lâm Chấp gật đầu: 

“Lần trước bà không phải nói ông chủ Tiền cần tuyển hộ vệ sao?"

"Tôi nhận.”

Chuyện kiếm tiền đúng là lửa sém lông mày.

Ngày hôm sau, Kiều Kiều cuối cùng cũng gặp lại Lâm Dĩ Phùng.

Cô bé định lao tới ôm, nhưng nghĩ lại, dừng bước:

“Anh ơi, anh sao thế? Có phải bị bệnh không?”

Bình thường anh trai luôn tràn đầy năng lượng, mặt lúc nào cũng rạng rỡ, như thể từng sợi tóc đều lấp lánh ánh sáng. 

Nhưng hôm nay, anh ủ rũ như cỏ bị thuốc trừ sâu phun trúng.

Cảm nhận được sự quan tâm của Kiều Kiều, Lâm Dĩ Phùng rã rời cuối cùng cũng lấy lại chút sức sống: 

“Kiều Kiều, chào buổi sáng!”

Kiều Kiều vươn tay kéo Lâm Dĩ Phùng, liền thấy anh nhăn nhó, mặt méo xệch. 

Cô bé tưởng anh bị thương, vội kiểm tra, nhưng tay Lâm Dĩ Phùng mịn màng, không một vết xước.

“… Anh ơi, anh đang diễn kịch ạ?” 

Kiều Kiều nhớ rằng mỗi khi Lâm Dĩ Phùng đi đóng phim, anh sẽ như thế. Anh nói đó là “công việc”. 

Công việc quả nhiên không dễ dàng!

Lâm Dĩ Phùng khóe miệng giật giật: 

“Không, anh không sao.”

Vết thương trên cơ thể anh đã lành, nhưng bóng ma tâm lý thì chưa. 

Anh vẫn cảm thấy những vết thương ẩn ẩn đau, cảm giác bị Dực Hổ Thú cắn vẫn còn ám ảnh tâm trí anh!

Nhìn vẻ ngây ngô của Kiều Kiều, Lâm Dĩ Phùng lặng lẽ thở dài. 

Anh cuối cùng vẫn là một mình chịu đựng quá nhiều .

*** "rất có AC số" là một cách diễn đạt lóng (slang) dùng để chỉ việc một người có sự tự nhận thức hoặc hiểu rõ vị trí, khả năng của mình trong một tình huống nhất định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play