Trong toàn Liên Bang, tinh cầu B111 là một tinh cầu nông thôn xa xôi.
Tuy nhiên, nhờ nguồn vật tư dồi dào, trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến cùng hệ thống xây dựng được triển khai đồng bộ, các trang thiết bị hạ tầng thiết yếu tại đây vẫn luôn được bảo đảm đầy đủ.
Dù là hoạt động mua sắm trên Tinh Võng hay các hệ thống giáo dục và công vụ, mọi tiện ích đều được tích hợp và vận hành một cách thông suốt.
Nhưng mà, dù hệ thống có hoàn thiện đến đâu, đối với những đối tượng kỳ quái thì cũng đành bó tay.
Gia đình Kiều Kiều chính là một trong những hộ cưỡng chế khiến nhân viên công tác vô cùng đau đầu.
Nhà này có tổng cộng bốn người, đã định cư ở tinh cầu B111 hơn mười năm.
Chủ hộ là Lâm Chấp, vợ là Anna, có hai đứa nhỏ, một đứa tên là Lâm Dĩ Phùng, còn lại chính là Lâm Kiều Kiều.
Lúc họ mới đến, Kiều Kiều còn chưa được sinh ra, Lâm Dĩ Phùng thì tầm bốn tuổi.
Họ nhìn qua không giống người bình thường, cả nhà diện mạo xuất chúng, ăn mặc kỳ quái, cũng không nói làm nghề gì.
Nghe nói người ở các tinh cầu lớn phồn hoa đều như thế cả.
Trọng điểm là vào buổi tối ngày họ đến, một trận bão từ nghiêm trọng đang xảy ra, bầu trời nổi sấm chớp dữ dội.
Trong điều kiện thời tiết như vậy, tất cả tình hạm trên tinh cầu đều buộc phải dừng hoạt động, nếu không sẽ rất dễ gặp sự cố.
Ngay cả tinh hạm tư nhân, cũng hiếm khi có người gan lớn đến mức dám cất cánh trong tình huống này.
Kết quả, sau khi đến tinh cầu B111, họ liền dựng lên một căn nhà riêng ở ngoại thành.
Lúc đó tinh cầu B111 còn đang gấp rút tranh cử tinh cầu văn minh, làm sao có thể để cho loại kiến trúc bất hợp pháp này ảnh hưởng đến hình tượng của tinh cầu?
Cũng may, ký lục giám sát chấp pháp đã phát hiện, liền thông báo cho người máy chấp pháp đến xử lý.
Hay lắm! Mấy người máy chấp pháp đều bị đánh hỏng, còn trực tiếp phát ra cảnh báo cấp cao.
Đội ngũ chấp pháp lập tức hành động, nghiêm ngặt kiểm soát cả ba người trong gia đình này.
Nếu họ còn có bất kỳ hành vi dị thường nào, lực lượng chấp pháp sẽ ngay lập tức trấn áp, thậm chí có thể huy động cả quân đoàn cơ giáp.
May là những người trong gia đình này vẫn dễ nói chuyện.
Họ khai rằng họ không biết mấy người máy đó là người máy chấp pháp, không biết xây nhà trên đất trống là vi phạm quy định.
Vì vậy, họ sẵn sàng nộp phạt.
Tuy nhiều nhân viên công tác cảm thấy họ đang nói nhảm, những điều đó ai cũng biết là thường thức, sao họ lại không biết?
Nhưng vì là tinh cầu xa xôi, mọi người cũng lười làm lớn chuyện, không khác biệt lắm thì đều lùi một bước cho xong.
Nhưng chuyện khiến nhân viên công tác đau đầu thì còn rất nhiều.
Ban đầu họ một hai nói rằng không phải người một nhà, chỉ cùng đến đây để tiện chăm sóc lẫn nhau.
Nhưng sau đó không phải cũng sinh con rồi sao?
Lại nói, ngay cả quang não cũng không có, là loại không có hộ khẩu, phải làm lại giấy chứng minh công dân...
Từng việc một, đúng là không phải chuyện cá biệt nữa rồi.
Ban đầu ai cũng nghi ngờ, nhà này có khi là con cháu quý tộc thế gia nào đó bị lưu đày.
Dù sao thì cả nhà khí chất cũng không tầm thường, đến người máy chấp pháp mà còn bị họ phá hủy.
Biết đâu là cơ giáp đơn binh?
Nhưng sau này, khi những người từng tiếp xúc với họ nói chuyện thì ai cũng đồng ý: gia đình này có khi là bị tâm thần, cho nên mới lưu lạc đến đây, sống cảnh nghèo khó, không xu dính túi thế này.
Sau lưng thì bàn tán rôm rả, nhưng đến khi thật sự phải tiếp xúc, ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm.
Quá khó giao tiếp!
Mà Kiều Kiều chính là con gái út của nhà họ Lâm, cũng nổi tiếng trong danh sách những hộ gia đình cưỡng chế khó nhằn.
Năm nay cô bé mới sáu tuổi, mặt tròn trịa dễ thương, khiến người ta rất muốn véo một cái.
Cô bé mặc váy công chúa màu vàng nhạt, lúc nhìn ai cũng mang theo nụ cười, lúm đồng tiền lộ ra lúc nào chẳng hay.
Đôi mắt tròn cong như vầng trăng non, có thể khiến người ta mềm nhũn, rồi hét trong tim:
“Hỏng rồi! Hỏng rồi! Sao cô bé đáng yêu như vậy lại sinh ra trong gia đình kỳ lạ thế này!”
Đương nhiên, bản thân Kiều Kiều không cảm thấy mình sinh ra trong gia đình kỳ lạ.
Trong mắt cô bé, ba mẹ và anh trai đều rất tốt, cưng chiều cô như công chúa nhỏ, muốn gì được nấy.
Mẹ nướng thịt cực kỳ ngon, ba cho ăn viên tròn cũng rất thích.
Chỉ là mẹ hay dặn:
“Không được nói cho ba biết mẹ cho con ăn thịt nướng.”
Ba cũng bảo:
“Không được nói cho mẹ biết ba cho ăn viên.”
Kiều Kiều rất hiểu điều này, phải giữ bí mật cho cả hai bên.
Nhưng đôi khi giấu không nổi, hai người liền sẽ ra ngoài đánh một trận. Họ sẽ không cãi nhau trước mặt Kiều Kiều.
Kiều Kiều thấy chuyện này rất bình thường, chắc nhà nào cũng thế.
Như nhà hàng xóm Tuệ Tuệ cũng thường xuyên vang vọng tiếng mẹ Tuệ Tuệ hét:
“Bà đây không chịu nổi nữa!”
Dù nhà mình có lúc không hài hòa, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn sống rất vui vẻ. Ba mẹ, anh trai hễ nhìn thấy cô là cười tít mắt, ôm hôn nhấc bổng cô lên như một thói quen.
Kiều Kiều rất thông minh, từ lúc hai ba tuổi đã nhớ được nhiều chuyện.
Dưới sự giáo dục của ba mẹ và anh trai, cô cũng hình thành cách suy nghĩ riêng.
Nhưng gần đây Kiều Kiều có chút buồn rầu. Vì bạn nhỏ Tuệ Tuệ đã lâu rồi không chơi với cô.
Tuệ Tuệ là bạn thân của cô. Bình thường mẹ Tuệ Tuệ không thích con gái mình chơi với Kiều Kiều vì “nhà họ Lâm quá kỳ quặc”.
Nhưng vì hai đứa nhỏ cùng tuổi nên thỉnh thoảng vẫn chơi với nhau.
Vậy mà tình trạng này, đột nhiên dừng lại từ hai tuần trước.
Từ hai tuần trước, Tuệ Tuệ đi sớm về trễ, giống như những người “đi làm” vậy. Mặc dù Kiều Kiều không biết “đi làm” là cái gì, nhưng ba mẹ Tuệ Tuệ đều thuộc kiểu người “đi làm” đó.
Tuệ Tuệ nắm tay cô nói:
“Tớ đi học, họ nói trẻ con đều phải đi học, trường học có rất nhiều bạn bè, chơi cũng vui, nhưng cũng phải làm bài tập."
"Hu hu hu, sao Kiều Kiều không cần đi học? Họ nói nếu tớ không đi học, bố mẹ tớ sẽ bị bắt đi, vì như vậy là phạm pháp.”
Tuệ Tuệ không hiểu “phạm pháp” là gì, chỉ biết rằng người xấu mới bị người máy chấp pháp bắt đi, cô bé không muốn ba mẹ bị bắt.
Kiều Kiều ngơ ra, nếu không đi học sẽ bị bắt, vậy tại sao cô lại không cần đi học?
Tuệ Tuệ thấy Kiều Kiều ngây ra như vậy, liền hỏi:
“Mẹ cậu không cho cậu đi học sao?”
Kiều Kiều lắc đầu:
“Không có..."
Tuệ Tuệ nghiêm túc:
“Kiều Kiều cậu đừng lo, để tớ giúp cậu hỏi mẹ tớ một chút.”
Kiều Kiều rất lễ phép:
“Cảm ơn Tuệ Tuệ nha.”
Dù được giúp, Kiều Kiều vẫn muốn tự mình tìm hiểu, nên lon ton chạy đến chỗ ba - nơi đó có thứ gọi là "trận pháp", có thể đưa cô trực tiếp đến chỗ ba hoặc mẹ.
Vừa bước vào, ánh sáng lập lòe nhưng cô bé không hề sợ hãi.
Khi ánh sáng tan đi, Lâm Chấp đang ngồi giữa không trung trên đỉnh núi, áo trắng như tuyết, tay đặt trên đầu gối, mắt nhắm hờ hững, trông như tiên nhân.
Khi thấy Kiều Kiều xuất hiện, Lâm Chấp lập tức mở mắt, cười dịu dàng:
“Sao con đến đây vậy?”
Khi nói chuyện, khóe miệng ông khẽ mỉm cười, nét mặt dịu dàng khiến vẻ ngoài lạnh lùng tan biến trong phút chốc. Ông rất tự nhiên ôm Kiều Kiều vào lòng, để cô bé ngồi trên đầu gối mình.
Kiều Kiều nói:
“Ba, Tuệ Tuệ nói là cậu ấy đi học rồi. Khi nào thì con được đi học ạ?”
Lâm Chấp cau mày suy nghĩ, chuyện nhập môn tiên pháp đúng là có thể sắp xếp sớm một chút.
“Kiều Kiều, ban đầu ba với mẹ con định để con chơi thêm vài năm nữa. Học hành rất vất vả, con thật sự muốn đi học sao?”
Kiều Kiều gật đầu thật mạnh.
Lâm Chấp liền nói:
“Được, ba sẽ bàn với mẹ con một chút.”
Kiều Kiều vui vẻ vô cùng, bởi vì cô bé muốn được học cùng Tuệ Tuệ. Hơn nữa, nếu đi học, ba mẹ sẽ không bị "bắt đi" nữa.
Lâm Chấp dứt khoát ngừng tu luyện, gửi tin nhắn cho mẹ Kiều Kiều - Anna bảo bà ấy về nhà một chuyến. Việc học hành vỡ lòng của Kiều Kiều là chuyện lớn.
Hơn nữa, nếu không được Anna đồng ý mà tự ý dạy con tu tiên, chắc chắn bà ấy sẽ nổi trận lôi đình.
Chuyện phát triển tương lai của Kiều Kiều, họ nhất định phải bàn bạc kỹ lưỡng.
Đúng vậy, gia đình họ không phải người thường.
Mười ba năm trước, vào một đêm nọ, ba người đến từ ba thế giới khác nhau đồng thời bị ném đến hành tinh này.
Lâm Chấp đến từ Tu Chân giới, đang độ kiếp thì bị một tia sét đánh tới đây.
Anna đến từ Tây Huyễn Thú Giới, là một cường giả luyện thể, chết do bị pháp sư ám toán.
Đứa con "tiện nghi" Lâm Dĩ Phùng vốn là một idol hiện đại, chết vì tai nạn xe, khi đến thế giới này thì tuổi thu nhỏ lại còn bốn tuổi.
May mắn là ông trời còn có chút lương tâm, khi đến thế giới mới, trong đầu họ đều được tự động cài đặt ngôn ngữ phổ thông Tinh Tế.
Vì có duyên gặp nhau nơi đất khách, ba người cảm thấy gần gũi, rồi quyết định sống cùng nhau.
Dĩ nhiên, ban đầu Lâm Chấp và Anna cũng không vừa mắt nhau, cái “sống cùng” này không mang ý nghĩa đặc biệt nào.
Lâm Chấp tiên khí lượn lờ, trong mắt Anna thì yếu đuối, chẳng có tý cơ bắp nào, trông chẳng khác gì mấy pháp sư âm hiểm xảo quyệt, mắt mù mới thèm yêu.
Còn Lâm Chấp thì thấy Anna ăn mặc chẳng khác gì nữ tu tà đạo Hợp Hoan Tông, vừa hở hang vừa thô lỗ, chẳng có chút nữ tính nào.
Kết quả là, hai người thường xuyên cãi nhau, động một chút là đánh nhau, đánh mãi rồi, lên luôn giường.
Cuối cùng, hai người thừa nhận mối quan hệ vợ chồng và có Kiều Kiều.
Còn về phần Lâm Dĩ Phùng, tuy bề ngoài là trẻ nhỏ, nhưng tâm trí vẫn là người trưởng thành.
Gọi họ là ba mẹ là để tiện có người giám hộ, tránh bị đưa vào trại trẻ mồ côi.
Anh vốn độc lập từ nhỏ, chẳng ai phải lo, cả ngày bận rộn chẳng thấy bóng, ba mẹ nuôi cũng chẳng hỏi han.
À đúng, Lâm Chấp và Anna cũng là kiểu cả ngày không thấy mặt.
Chỉ khi có Kiều Kiều, tình hình mới dần thay đổi.
Tóm lại, đây là một gia đình rất phức tạp.
Nhưng sự xuất hiện của Kiều Kiều là điều kỳ diệu và đáng quý nhất đối với họ. Họ yêu cô bé tha thiết, mong muốn dồn hết yêu thương cho cô bé.
Giờ Kiều Kiều sắp đi học vỡ lòng, Lâm Chấp tự nhiên muốn truyền thụ tiên pháp cho con, để nó kế thừa y bát.
Trước đây, ông đã xem thể chất của Kiều Kiều, căn cốt cực kỳ xuất sắc.
Đúng là thiên tài tu tiên!
Anna nghe đến "tu tiên", lập tức bác bỏ:
“Không thích! Tôi không muốn Kiều Kiều trở thành gà yếu như ông."
"Kiều Kiều, đến học luyện thể với mẹ được không? Sau này thân thể khỏe mạnh, không ai dám bắt nạt con, đàn ông cũng sẽ bị con làm cho mê mẩn đó.”
Anna có mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt xanh lam sâu thẳm như biển cả, làn da màu mạch sắc khỏe khoắn, thân hình săn chắc, cơ bắp đẹp như giọt nước - vừa mạnh mẽ lại vẫn quyến rũ.
Lâm Chấp nhăn mặt, thầm nhủ:
“Người phụ nữ này thật biết lật mặt. Trên giường lúc trước đâu phải nói vậy.”
Không nhịn được nữa, Lâm Chấp không muốn để mất thế chủ động trong nhà:
“Kiều Kiều, con học tu tiên với ba nhé? Con gái có nhiều cơ bắp sẽ không đẹp, phải tiên khí lượn lờ, mới toát lên khí chất nữ thần."
"Tu tiên không mạnh mẽ à? Chúng ta không cần ra tay, vẫn có thể quyết thắng nghìn dặm.”
Anna cười lạnh:
“Cơ bắp khó coi?”
Lâm Chấp cứng cổ nói:
“Thế còn mẹ con nói ba là gà yếu thì sao?”
“Ra ngoài đánh một trận không?”
“Đánh thì đánh.”
Hai ngày sau, Lâm Chấp và Anna vẫn không phân thắng bại. Cả hai đều không thể thuyết phục đối phương.
Trong khi đó, Kiều Kiều thì thở dài, bởi vì Tuệ Tuệ nói với cô bé:
“Kiều Kiều, mẹ tớ nói rồi, nếu không đi học, sau này cậu sẽ giống ba mẹ cậu, trở thành dân thất nghiệp lang thang.”
“Dân thất nghiệp lang thang là gì?”
“Là không đi làm, không kiếm được tiền, làm con cái bị đói, còn không được đi học luôn. Đó gọi là vòng tuần hoàn ác tính.”
Kiều Kiều có chút rối rắm. Bố mẹ đúng là khác mấy người “đi làm” kia.
Nhưng cô thấy, bố mẹ cũng đâu có khổ cực gì, mỗi ngày đều vui vẻ lắm.
Đúng lúc này, mẹ Tuệ Tuệ đến đón con.
Bà rất không ưa Lâm Chấp và Anna, nhưng lại không ghét Kiều Kiều. Ban đầu không muốn cho Tuệ Tuệ chơi với Kiều Kiều là vì sợ bị ảnh hưởng xấu.
Sau lại phát hiện Kiều Kiều rất ngoan, rất lễ phép. Bà thậm chí còn nghi ngờ đây có thật là con ruột hai người kia không.
Vì thế bà cũng ngầm đồng ý để hai cô bé chơi với nhau.
Nghe nói Kiều Kiều không được đi học, mẹ Tuệ Tuệ liền nổi giận, hai vợ chồng kia đã không đáng tin cậy, còn muốn kéo theo đứa nhỏ.
Bà xoa đầu Kiều Kiều, dịu giọng nói:
“Kiều Kiều đừng lo, dì đã phản ánh với Ủy ban Bảo hộ Trẻ vị thành niên rồi, sẽ không để con bị đối xử tệ như vậy đâu.”
Kiều Kiều cảm thấy có gì đó hiểu lầm:
“Dì ơi, bố mẹ con đối xử với con rất tốt. Con không đói, mỗi ngày đều ăn no, còn được ăn viên nữa.”
Mẹ Tuệ Tuệ nhíu mày sâu hơn:
“Viên gì thế?”
“Là cái viên ăn một cái là no rất lâu ấy ạ.”
Kiều Kiều chớp mắt:
“Trước con cũng cho Tuệ Tuệ ăn rồi ạ.”
Tuệ Tuệ chột dạ cúi đầu. Thật ra là do cô bé đòi ăn, mẹ không cho.
Mẹ Tuệ Tuệ nổi cơn giận. Bà nhớ lại cái viên đen đen mà Tuệ Tuệ từng mang về, bảo là ngon lắm, nhưng bà không cho ăn.
Trẻ con chơi giả vờ thì được, chứ ai lại cho ăn thứ viên kỳ quái như vậy, lỡ nghẹn thì sao?
Nghe ý Kiều Kiều thì chẳng ăn gì dinh dưỡng cả, toàn ăn viên đen kia.
Quá đáng! Bà ôm Kiều Kiều, đau lòng:
“Nhân viên của Ủy ban Bảo hộ sắp đến rồi, cô sẽ chờ ở đây. Kiều Kiều yên tâm, sau này con sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Không đợi Kiều Kiều kịp giải thích, nhân viên Ủy ban Bảo hộ Trẻ vị thành niên đã vội vã đến rồi…