Sau khi Kiều Kiều trở về nhà, hai vợ chồng Lâm Chấp và Anna, vốn không mấy mặn mà với xã hội hiện đại của Liên Bang.
Mà nay lại bắt đầu nghiên cứu hệ thống giáo dục của Liên Bang thông qua quang não.
Phát hiện ra trong hai năm đầu, giáo dục bắt buộc thuộc loại giáo dục phổ cập, không ảnh hưởng đến việc học tập sau này của trẻ nhỏ hay là lựa chọn chí hướng khác.
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra để Kiều Kiều kế thừa y bát của bọn họ là vẫn còn cơ hội.
Còn việc sau này Kiều Kiều lựa chọn kế thừa y bát của ai, thì phải dựa vào năng lực mà quyết.
Lâm Chấp và Anna nhìn nhau một cái, dường như có thể bắn ra ánh lửa "bùm bùm".
Nhưng không tìm thì không biết, vừa tìm liền giật mình.
Sau khi hiểu được một chút kiến thức nuôi dạy trẻ nhỏ ở Tinh Tế, họ mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Họ thiếu tiền!
Trước đây Lâm Chấp cùng Anna vẫn nghĩ rằng bọn họ đã dành những điều tốt nhất cho Kiều Kiều.
Nhưng sau khi xem qua thông tin trên quang não xong, họ mới phát hiện là mình đã sai rồi.
Ví dụ như, ở Liên Bang, giai đoạn giáo dục bắt buộc học phí hoàn toàn miễn phí, còn có trợ cấp sinh hoạt phí.
Nhưng nếu muốn cho con mình sống tốt hơn một chút ở trường học hay đưa con vào những trường danh giá hơn, thì chi phí quyên góp là điều không thể thiếu.
Họ thấy trên một diễn đàn tên là “Không trang bức liền thua” có viết:
“Cha mẹ mà chưa đạt đến mức thu nhập một tỷ mỗi năm thì con cái sẽ bị mất mặt.”
Học sinh ở các trường quý tộc thì hằng ngày đều điều khiển tinh hạm riêng, khiến người ta bỗng dâng lên một ý nghĩ:
"Không thể để con mình thua ngay từ vạch xuất phát."
Bản thân Lâm Chấp và Anna không hề coi trọng những vật ngoài thân đó.
Nhưng nếu họ chuẩn bị cho Kiều Kiều đi học, muốn để con hòa nhập với cuộc sống người bình thường, thì những gì người khác có, Kiều Kiều cũng phải có.
Bọn họ chỉ là xuất thân thấp, chứ không phải cái gì cũng không hiểu.
“Trước kính y, sau kính người” là đạo lý phổ biến ở mọi thế giới.
Kiều Kiều quá ngoan ngoãn, nếu họ không thể đem lại cho con một hậu thuẫn vững chắc, vậy khi Kiều Kiều bị người khác bắt nạt phải làm sao?
Ở thế giới nguyên bản, họ cũng xem như là kẻ thắng trong cuộc sống.
Thế nhưng xuyên đến Tinh Tế, Lâm Chấp cùng Anna lại đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác lo lắng.
Cần phải kiếm tiền!
Nhưng kiếm tiền thế nào lại là một vấn đề.
Đi làm công là điều không thể, chỉ riêng sự khác biệt giữa hai thế giới cũng đã khiến họ không biết phải làm gì để kiếm tiền nhanh.
“Tôi quen vài người ở cửa hàng thu mua tài liệu, lúc đó tôi sẽ đi hỏi thăm thử." Anna nói.
Lâm Chấp gật đầu:
“Việc Kiều Kiều đi học, sẽ nói với A Phùng một tiếng.”
Tuy Lâm Dĩ Phùng thường xuyên không ở nhà, bị người già trong nhà chê là không đáng tin cậy.
Song ba người từng sống nương tựa nơi đất khách, từ lâu đã xem nhau như người một nhà.
Hơn nữa, Lâm Dĩ Phùng rất thương Kiều Kiều, nên chuyện trọng đại như học hành nhất định phải nói cho anh biết.
…
Anna chuẩn bị vào thành, thì thấy đôi mắt nhỏ đầy mong đợi của Kiều Kiều.
Anna khẽ cười, một tay xách Kiều Kiều lên vai:
“Kiều Kiều, mẹ dẫn con ra ngoài chơi.”
“Hay quá!”
Nhà Kiều Kiều không có phi hành khí.
Tuy rằng Lâm Chấp đã đưa cho Anna không ít phù truyền tống để tiện ra ngoài, nhưng Anna vẫn thích dựa vào đôi chân của mình hơn.
Anna nói với Kiều Kiều:
“Kiều Kiều phải ôm thật chặt nha.”
Sau đó vụt đi một cái, cảnh vật ven đường nhanh chóng lùi về phía sau.
Trong mắt người khác, như có một cơn gió lướt qua.
Có người còn nghi ngờ mình có thấy người thật không, nhưng rồi lại nghĩ không có khả năng.
Cho dù là cơ giáp đơn binh, cũng không thể chạy đến vùng ngoại thành hoang vắng thế này.
Chắc là nhìn lầm rồi.
Vì tốc độ quá nhanh, tóc mềm của Kiều Kiều bị gió thổi rối bù.
Vậy mà trong mắt cô bé không hề có sự sợ hãi, lại còn cười khúc khích vỗ tay với Anna:
“Mẹ là giỏi nhất!”
Tốc độ này Kiều Kiều đã quen từ lâu, trước kia Anna không ít lần dẫn bé chạy chơi như vậy.
Thân thể Kiều Kiều nền tảng vững chắc, chạy như thế không tạo ra tổn thương gì xấu.
Dĩ nhiên, trước đây thường là chạy vào sâu trong núi lớn, Kiều Kiều gần như chưa từng vào thành.
Vì thế cô bé mới hưng phấn đến vậy.
Vào trong thành rồi, Anna mới chậm lại, từ chạy chuyển sang đi bộ.
Khu thương mại nằm ngay trung tâm của cả thành phố.
Vài tòa cao ốc chọc trời trên bề mặt đều phát quảng cáo mới nhất đẩy mạnh tiêu thụ.
Khu vực này có rất nhiều phi hành khí, cũng như robot giao hàng.
Có người lười ra đường mua sắm, chỉ cần đặt hàng qua quang não là robot sẽ giao tới trong vòng nửa tiếng.
Mấy tòa cao ốc mua sắm bao trùm toàn bộ các nhu cầu về ăn, mặc, ở, đi lại.
Tất nhiên, tinh cầu B111 dù sao cũng là tinh cầu xa xôi, có một số nhãn hiệu không mở chi nhánh tại đây, muốn mua thì chỉ có thể mua hàng qua mạng liên tinh.
Anna rất quen đường nên tìm được cửa hàng thu mua tài liệu kia nhanh chóng.
Thấy Anna, nhân viên cửa hàng mỉm cười bước tới tiếp đón:
“Thưa bà, bà muốn mua gì?"
"Bà có cần mua tài liệu nào không? Tôi có thể hỗ trợ tư vấn.”
Anna thấy khuôn mặt lạ cũng không lấy làm lạ.
Bà đã lâu không đến, thay nhân viên là chuyện bình thường:
“Tôi đến để hỏi về việc thu mua tài liệu.”
Nhân viên cửa hàng vẫn giữ nụ cười:
“Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi có nhà cung ứng riêng, không thu mua tài liệu.”
Anna nghi hoặc:
“Nhưng trước đây các người vẫn thu mà? Khi nào đổi vậy?”
“Như tôi được biết thì cửa hàng từ trước đến nay đều có nhà cung ứng ổn định, nếu không bà thử hỏi cửa hàng khác xem sao?”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tóc xoăn từ phía sau cửa hàng bước ra, thấy Anna thì mắt sáng lên:
"Anna? Sao bà lại tới đây?”
Anna thấy người quen liền nói:
“Lão Tiền, ông cũng ở đây à, tôi vốn định hỏi một chút chuyện thu mua tài liệu."
"Nhưng bên này hình như không thu nữa, tôi đi chỗ khác xem thử.”
Tiền Thành vội vàng ngăn Anna lại:
“Chúng tôi vẫn thu, vẫn thu mà."
"Bà đã lâu không tới, tôi còn tưởng bà đã rời tinh cầu B111 rồi.”
“Nhưng nhân viên của ông…”
“À, không sao, cô ấy mới tới, chưa quen quy tắc.” Tiền Thành thuận miệng nói.
Nhân viên cửa hàng lâu năm bị gọi là “mới tới” chỉ đành im lặng.
Nhưng Tiền Thành là chủ cửa hàng, nhìn ông niềm nở với Anna như vậy thì biết ngay đây là khách hàng lớn.
Nhân viên cửa hàng tất nhiên sẽ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ghi nhớ gương mặt của Anna để tránh sai lầm lần sau.
Tiền Thành cười híp mắt nhìn Anna, xoa tay nói:
“Bà mang đến tài liệu gì? Để tôi xem thử, yên tâm, giá cả tôi vẫn luôn công bằng.”
Thực ra nhân viên cửa hàng nói rằng cửa hàng có nhà cung ứng ổn định là thật, nhưng đó là những tài liệu bình thường.
Tiền Thành rất rõ ràng, trong tay Anna có nhiều hàng hiếm trên thị trường.
Những loại này mà có thu vào là chắc chắn có lời.
Tiền gia không chỉ có một cửa hàng tài liệu, không bán được thì họ cũng có thể tự dùng.
Thực ra, ông và Anna quen nhau cũng là tình cờ.
Hồi đó ba người họ Lâm mới đến Tinh Tế chưa lâu, nợ nần chồng chất.
Họ có thể không giao tiếp với thế giới bên ngoài, nhưng các loại phạt tiền vẫn phải đóng.
Thế nên Anna vào thành xem có cách nào kiếm tiền không.
Khi đó bà mang theo một ít tinh thú săn được trong núi sâu, chuẩn bị đem đi giao dịch.
Ở thế giới cũ, Anna cũng thường dùng da thịt thú đổi lấy vật dụng sinh hoạt từ các nhà buôn.
Nhưng khi bà vác thú vào thành, bị vô số ánh mắt lạ nhìn vào, bà mới nhận ra thế giới này khác xa tưởng tượng.
Xe lơ lửng, phi hành khí đầy đường, nhà cao tầng san sát, hệ thống mô phỏng hoàn chỉnh.
Thoạt nhìn khá tốt nhưng vấn đề là bà nên bán mấy thứ này ở đâu?
Người ở đây uống dịch dinh dưỡng, không ăn thịt thú. Quần áo thì công nghệ cao, chẳng cần lông thú...
Ngay khi Anna nghĩ rằng mình sẽ phải trở về tay trắng, một chiếc phi hành khí đậu cạnh bà, chính là Tiền Thành:
“Cái này là Phong Lang Thú phải không?”
Anna không biết tên gọi tinh thú ở thế giới này, liền kéo nó ra trước, để Tiền Thành tự nhìn:
“Ông có muốn mua không?”
“Muốn! Tất nhiên là muốn!”
Phong Lang Thú là một loại tài liệu cơ giáp cực kỳ chất lượng, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, lại thích ẩn mình trong rừng núi sâu.
Ngay cả các cơ giáp đơn binh cũng rất khó săn được.
Nhân cơ hội này, hai người đã đạt được một thỏa thuận hợp tác thuận lợi.
Về sau, Anna liên tục mang đến không ít tài liệu bán tại cửa hàng của Tiền Thành.
Tiền Thành suy đoán rằng Anna có thể là một cơ giáp đơn binh cấp cao, không rõ vì lý do gì lại đến sống ở tinh cầu xa xôi này.
Tuy nhiên, lý do không quan trọng, Tiền Thành là người biết chừng mực, không cố gắng đào sâu tìm hiểu.
Chỉ cần giữ được hợp tác, Anna là ai cũng không thành vấn đề.
Đã rất nhiều năm Anna không quay lại, Tiền Thành còn tưởng rằng bà đã rời khỏi tinh cầu này từ lâu rồi.
Dù là một thương nhân thực dụng, chỉ hành động khi có lợi, nhưng vì tin tưởng vào thực lực của Anna, ông ta chưa từng gian lận với bà.
Giá cả đưa ra đều rất công bằng, chỉ vì muốn giữ quan hệ hợp tác lâu dài.
Dù sao cuối cùng ông cũng vẫn có lời.
Anna tiếp tục nói:
“Hôm nay tôi không mang tài liệu đến. Tôi muốn hỏi thăm một chút, những loại tài liệu nào đang có giá trị cao?”
“Tốt nhất là những thứ có thể tìm được ngay trên tinh cầu này.”
Tiền Thành suýt nữa bị câu nói của Anna làm sặc.
Bởi vì nếu ông nhớ không nhầm, những tài liệu Anna mang đến trước đây, ông đều đã thu mua với giá rất tốt.
Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao?
Ông thử dò hỏi:
“Như mấy loại tinh thú như Phong Lang Thú chẳng hạn, giá cũng không tệ đúng không?”
Lúc đó, ông đã trả cho mỗi con Phong Lang Thú tới mười vạn tinh.
Bởi vì hàng Anna mang đến đều rất chất lượng, hầu như không có vết thương rõ ràng, làm tiêu bản cũng được.
Nghe vậy, Anna lập tức cau mày lại:
“Giá này quá thấp.”
Một tỷ tinh tệ mới chỉ đủ để sống yên ổn ở tinh cầu này.
Vậy thì cần phải săn bao nhiêu con như vậy mới đủ một tỷ?
Nghĩ tới mấy diễn đàn vớ vẩn trên mạng nói "tiền dễ kiếm", Anna chỉ thấy phiền.
Tiền Thành không nhịn được tò mò:
“Giờ bà đang thiếu tiền sao?”
Anna xoa đầu Kiều Kiều:
“Kiều Kiều nhà tôi sắp đi học rồi.”
Lúc này Tiền Thành mới chú ý đến cô bé đang nắm lấy ống quần Anna.
Thấy đôi mắt long lanh mềm mại đáng yêu kia, ông không nhịn được nở một nụ cười kiểu "chú già".
Đứa nhỏ này đúng là quá đáng yêu, trông hoàn toàn không cùng phong cách với nữ sĩ Anna lạnh lùng kia.
"Ai da, Anna, đây là con gái bà à?"
"Tôi là lần đầu tiên thấy đấy, đáng yêu quá đi mất!"
"Nào nào nào, ăn chút bánh kẹo nhé!"
Tiền Thành lập tức bảo nhân viên bày ra một bàn đồ ăn vặt đẹp mắt.
Kiều Kiều nhìn Anna một cái, thấy cô gật đầu, mới quay sang cười ngọt ngào với Tiền Thành:
"Cảm ơn chú, cảm ơn dì ạ."
Sau đó ngoan ngoãn đi theo nhân viên ngồi lên sofa nhỏ, trông như một con hamster nhỏ, liên tục nhét bánh quy vào miệng.
Ở nhà không thiếu đồ ăn, nhưng mấy món bánh này lại khiến cô bé thích mê.
Lúc này, Tiền Thành đặc biệt có thể hiểu được vì sao Anna lại muốn kiếm nhiều tiền đến vậy.
Trẻ con đúng là "nuốt vàng", mà với thân phận như Anna, chắc chắn muốn cho con đi theo con đường cơ giáp.
Vậy nên từ gen, thuốc bổ đến thiết bị, tất cả đều rất tốn kém.
Những người từ nhỏ được đầu tư tài nguyên đào tạo trở thành cơ giáp đơn binh hoặc cơ giáp sư, dĩ nhiên sẽ dễ thăng cấp hơn người thường.
Nhà có điều kiện, con có thiên phú, thì từ nhỏ đã phải bắt đầu đốt tiền rồi.
Cơ giáp đơn binh kiếm được tiền, nhưng cũng tiêu tiền như nước, nhất là trong giai đoạn bồi dưỡng.
Tiền Thành cảm thấy mình hiểu rõ tình hình, liền mở quang não, kéo ra một bảng tài nguyên:
“Bà xem đi, những thứ này là tài nguyên có thể tìm được trên tinh cầu B111, nhưng càng quý thì càng khó tìm.”
"Đáng tiếc trên tinh cầu này tài nguyên không quá phong phú, những tài nguyên hiếm thực sự cũng có hạn thôi."
Ngoài nội thành B111 là ngoại thành, phần lớn đã nằm trong khu quản lý. Mà vượt ra nữa là khu chưa khai phá.
Những khu chưa khai phá về cơ bản vẫn giữ nguyên môi trường thiên nhiên hoang sơ.
Thỉnh thoảng sẽ có đội dò thám vào kiểm tra, nếu phát hiện nơi nào tài nguyên dồi dào thì có thể sẽ khoanh vùng để khai phá.
Nếu tìm thấy tài nguyên có giá trị đặc biệt cao, cả tinh cầu có thể được xếp vào dạng "tinh cầu tài nguyên".
Một khi đã là “tinh cầu tài nguyên” thì dân cư tại đó cũng sẽ khá giả hơn.
Nhưng rõ ràng, B111 không có đãi ngộ đó.
Đội thám hiểm đưa ra kết luận:
“Chưa phát hiện tài nguyên hiếm, khai phá cực kỳ khó khăn, chi phí cao mà lợi nhuận thấp, không đáng để đầu tư.”
Anna lướt nhanh qua bảng tài nguyên, rồi hỏi:
“Nếu tôi có thể thu được số lượng lớn mấy thứ này, giá có bị ép không?”
Tiền Thành suýt tưởng mình nghe nhầm:
“Gì cơ?”
Cái này nghe qua không đúng lắm, mấy tài nguyên đó mà cô bảo là "thu số lượng lớn"?
Còn có thể có chuyện tốt như vậy?
Tiền Thành liền nói thật:
“Mấy thứ này bà mang đến có bao nhiêu tôi thu bấy nhiêu.”
“Nhưng mà để tìm được chúng thì tốn không ít công sức, cùng lắm cũng chỉ tìm được một, hai món, lại còn nguy hiểm nữa.”
“Bà đừng vì tiền mà mất mạng. ”
“À, bà là cơ giáp đơn binh cấp mấy vậy? Có nhận nhiệm vụ ủy thác không? Bên Tiền gia chúng tôi cần hộ tống một số hàng hóa, thù lao rất khá đấy.”
"Gần đây tinh tặc ở hệ B và hệ C hoạt động càng lúc càng ngang ngược, không biết mấy người của đội hộ vệ Liên Bang làm ăn kiểu gì nữa."
Tiền Thành thở dài một hơi:
"Tốt nhất là không gặp tinh tặc, nhưng nếu có, thù lao sẽ tăng thêm. Về phần chiến lợi phẩm ai giành được thì của người đó."
Dù Tiền gia có đội hộ vệ riêng, nhưng nếu có thể thuê được một cơ giáp đơn binh cấp cao đi theo, thì độ an toàn sẽ tăng lên rất nhiều.
Với lại khoản tiền này họ không ngại chi.
Anna nói thẳng:
"Tôi không phải cơ giáp đơn binh."
Tiền Thành lập tức bày ra vẻ mặt như đang nghe trò đùa:
“Thế Phong Lang Thú, Kiên Khải Thú mấy loại tinh thú đó bà săn kiểu gì?”
“Chẳng lẽ là tay không giết thú?”
Ông không biết rằng mình suýt nữa chạm đến sự thật.
Anna bình thản đáp:
“Chỉ cần mức độ chiến đấu như vậy là đủ phải không?”
“Nói thật, tôi thì không được, nhưng chồng tôi thì có thể.”
Dù sức chiến đấu của bà không có vấn đề, nhưng nếu ở môi trường vũ trụ hoặc chiến đấu ngoài phi thuyền, bà sẽ không thể hô hấp hay đứng vững trong không gian.
Nhưng Lâm Chấp thì khác, ông ấy là người tu tiên, có thể chiến đấu giữa không trung.
Dù trong lòng Anna không cam tâm thua kém Lâm Chấp, luôn muốn so tài với ông.
Nhưng trước mặt người ngoài, bà vẫn có thể khách quan đánh giá thực lực của chồng mình.
"Không phải cơ giáp đơn binh cũng được đúng không? Chỉ cần có sức chiến đấu tương đương là được." Anna xác nhận lại.
"Ừ thì… là vậy, nhưng…"
Bà chắc chắn đây là chồng mình chứ không phải một vũ khí sinh học đội lốt người à?
Tiền Thành vẫn đang hoang mang tột độ.