Kiều Kiều lần đầu tiên nằm vào khoang trị liệu thực tế ảo để kiểm tra sức khỏe, nhưng trên gương mặt cô bé không hề có vẻ gì là sợ hãi.
Ngược lại, cô bé rất ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của AI, ánh mắt tràn đầy sự tò mò mới mẻ.
Dù trong nhà không có mấy thứ như robot AI, nhưng khi anh trai Lâm Dĩ Phùng còn ở nhà, thường xuyên có mấy món hàng chuyển phát nhanh được robot giao đến.
Kiều Kiều cực kỳ thích mấy con robot đó, mỗi lần nói "cảm ơn", trên màn hình của tụi nó lại hiện ra trái tim hồng nhạt.
Sau đó còn lén dúi cho cô bé kẹo sữa nữa chứ.
Cho nên Kiều Kiều cũng rất có thiện cảm với AI trong khoang trị liệu.
Trong mắt cô bé, tụi nó đều rất dễ thương và tốt bụng.
Chỉ chốc lát, báo cáo kiểm tra đã có kết quả.
Cơ thể Kiều Kiều vô cùng khỏe mạnh, không có bệnh tật gì, mà thiên phú thì còn khỏi nói, từ cấp độ gen cho tới sức mạnh tinh thần đều đạt cấp S.
Khi nhìn thấy bản báo cáo này, nhân viên trung tâm bảo trợ và mẹ Tuệ Tuệ đều sững sờ.
Trong Tinh Tế, việc đánh giá gen cá nhân sẽ đưa ra đề xuất nghề nghiệp phù hợp nhất.
Phát triển đúng hướng theo thiên phú thì sẽ dễ thành công hơn.
Tất nhiên, đề xuất chỉ để tham khảo, thích gì làm nấy vẫn được.
Song thiên phú cấp S trở lên có nghĩa là gì? Nghĩa là dù bạn làm ngành nghề gì thì cũng có thể trở thành nhân vật xuất sắc trong lĩnh vực đó.
Đây chính là kiểu “ông trời cho ăn cơm sẵn” điển hình.
Dù chỉ làm cơ giáp sư hay cơ giáp đơn binh, cũng có thể giành được một chỗ đứng.
Ở một hành tinh xa xôi tài nguyên nghèo nàn như bọn họ, trăm năm cũng hiếm khi xuất hiện một người có thiên phú cấp S.
Đây chẳng khác gì ông trời ban tặng vinh quang cho tinh cầu này!
Nhưng ngay sau đó, tâm trạng hào hứng như gà trống chích máu của mọi người lập tức bị tạt một gáo nước lạnh khi nhìn thấy hàng chữ cuối cùng trong báo cáo:
[Người được kiểm tra đang ở trong trạng thái hoạt hóa gen dị thường, cần theo dõi chặt chẽ.]
Bọn họ không xa lạ gì với cụm từ này.
Trẻ con vốn đang trong giai đoạn hoạt hóa gen, mỗi năm đều phải kiểm tra sức khỏe định kỳ để theo dõi tình trạng mới nhất.
Nhưng nếu là "hoạt hóa gen dị thường", thì... thường là báo động đỏ.
Nhất là thiên phú càng cao, nguy cơ gen bị "sập" càng lớn.
Họ có thể đột nhiên tiến hóa thành cấp S+, nhưng cũng có thể sớm lụi tàn sau một thời kỳ rực rỡ. Một khi gen bị hỏng, thuốc men và châm cứu đều vô dụng.
Lịch sử Tinh Tế từng ghi nhận nhiều thiên tài gen cấp cao chết yểu vì tình trạng này.
Họ giống như sao băng, lóe sáng rồi tắt ngấm.
Khoa học hiện tại cũng chưa tìm ra thuốc đặc trị, chỉ có thể dùng thuốc duy trì chậm rãi, mà hiệu quả thì... hên xui.
Mọi người nghĩ đến khuôn mặt tròn đáng yêu của Kiều Kiều, rồi lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của cô bé, trong lòng chỉ thấy nghẹn ngào khó tả.
Khi họ quay sang nhìn Lâm Chấp và Anna, thì phát hiện cả hai đều tỏ vẻ dửng dưng, càng làm họ thấy bực bội.
Nhân lúc khoang trị liệu đang bảo trì tự động cho Kiều Kiều, bọn họ kéo hai người ra ngoài, tức giận nói:
“Các người có hiểu dòng "hoạt hóa gen dị thường" nghĩa là gì không hả? Kiều Kiều là con gái các người đấy!"
"Làm ơn tỉnh táo lên chút đi!”
Sau đó mọi người liền tiến hành một khóa "phổ cập khoa học cấp tốc", nói về chuyện gen dị thường đáng sợ ra sao, thuốc duy trì đắt thế nào, một năm kiểm tra mấy lần, không có công việc đàng hoàng thì tiền đâu mà lo nổi…
Cuối cùng còn chủ động đề xuất xin viện trợ giúp họ.
Nhưng Lâm Chấp và Anna thật sự không đặt nặng chuyện “hỏng gen”.
Lúc đầu là không hiểu "gen" là cái giống gì.
Nghe giải thích xong thì cũng hiểu sơ sơ.
À, đại khái giống như “thể chất” và “căn cốt” bên thế giới cũ. Hiểu rồi nhưng vẫn không lo.
Trong đầu họ: “Ơ, bình thường mà?”
Từ nhỏ họ đã cố gắng nuôi Kiều Kiều toàn bằng thứ tốt nhất. Bồi dưỡng cơ thể từ gốc, dưỡng đến đỉnh.
Giờ gen nó "sôi sùng sục" thì chẳng phải là hiệu quả tốt sao?
Còn chuyện "hỏng gen", trong đầu họ nghĩ chắc là do dùng thuốc tăng lực bừa bãi mới thành ra vậy.
Mà nhà họ thì tuyệt đối không để con ăn thứ đó.
Vậy nên, lo cái gì?
“Các người yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để Kiều Kiều gặp chuyện như vậy.”
Nhưng mà... hình tượng “không đáng tin” một khi xây rồi thì khó mà phá.
Lời của Lâm Chấp nghe xong như kiểu "thùng rỗng kêu to", “phồng má giả làm người béo”.
Mọi người tất nhiên không tin.
“Thôi không bàn chuyện các người có đường tìm được thuốc ổn định gen hay không, nhưng giả sử có ,vậy mấy trăm vạn tiền thuốc, các người đào đâu ra?"
Lâm Chấp tỉnh bơ:
“Vợ ơi, nói với họ nhà mình có bao nhiêu tiền đi!”
Ông ấy vốn tu tiên, xưa giờ không thiếu tài nguyên, giờ tới đây cũng nghĩ kiếm tiền là chuyện nhỏ như muỗi.
Anna thì lườm một phát muốn lật bàn:
“Chúng ta... thật ra không có đồng nào cả.”
Từ khi đến Tinh Tế, họ tiêu hết sạch vốn liếng.
Không những bị phạt vì xây nhà trái quy định, còn làm hỏng mấy con robot phải đền. Lại còn phải mua thiết bị sinh hoạt, quang não...
Anna từng lên núi bắt thú, hái cây quý đem bán lấy ít tiền, đó là khoản duy nhất họ có.
Nhưng sau đó thì... bà chẳng thèm bán nữa.
“Làm ra tiền để làm gì? Nhà mình có thể tự cung tự cấp. Với lại tôi còn việc quan trọng hơn để làm.”
Thế là tài khoản ngân hàng luôn rơi vào trạng thái "cạn kiệt mãi mãi".
Mọi người lắc đầu thở dài.
Quả nhiên, không thể hy vọng gì vào Lâm Chấp.
Không ngờ ông ta không chỉ không đáng tin, mà còn là loại “ăn bám”, bày ra dáng vẻ đòi tiền rất ngang nhiên- đúng là ăn bám không biết ngượng.
Lúc mọi người còn chưa kịp nói thêm gì thì thấy một cái đầu nhỏ dễ thương ló ra từ phòng y tế.
Kiều Kiều đã kiểm tra xong, tự mình bước ra khỏi khoang trị liệu.
Thấy mặt Kiều Kiều, mọi người đều tạm gác lại chuyện “hỏng gen", “không có tiền”, mấy thứ đó quá nặng nề với một đứa bé con.
Mẹ Tuệ Tuệ tươi cười hỏi:
“Kiều Kiều ra từ lúc nào thế con?”
Kiều Kiều ngoan ngoãn đáp:
“Con mới ra thôi ạ.” Bộ dạng như thể chẳng nghe thấy gì.
Thật ra… cô bé đã nghe lén được rồi.
Cô bé nghe thấy mọi người nói trong nhà không có tiền, hình như là vì phải tiêu rất nhiều tiền cho mình mà nhà thì lại không có.
Kiều Kiều không muốn ba mẹ buồn, nên giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Trước kia khi Tuệ Tuệ nói, Kiều Kiều còn bán tín bán nghi, giờ thì cô bé tin rồi.
Dân lang thang thất nghiệp thật sự sống rất vất vả. Ba mẹ đã đáng thương như vậy, cô bé không thể “rắc muối lên vết thương” của họ.
Vậy nên, Kiều Kiều âm thầm thề:
Mình nhất định phải học giỏi, kiếm tiền, nuôi cả nhà!
Sau này nếu có ai hỏi, ba mẹ sẽ có thể hùng hồn nói:
“Nhà tôi có tiền!”
Gánh nặng nuôi cả nhà chợt đè lên đôi vai nhỏ bé của Kiều Kiều, khiến cô bé cảm thấy hơi áp lực như cả ngọn núi đè xuống.
Nhưng vì ba mẹ và anh trai đều đối xử rất tốt với cô, Kiều Kiều thầm hứa sẽ không để họ thất vọng!
Trong đầu Kiều Kiều đã âm thầm vẽ ra cả một kế hoạch lớn.