Liên Bang đã hoàn thiện chế độ bảo hộ trẻ vị thành niên.
Từ khi trẻ lên sáu tuổi, bắt buộc phải được tiếp nhận giáo dục sơ cấp miễn phí.
Phụ huynh không được phép cản trở hay làm gián đoạn quá trình học tập bình thường của con trẻ.
Toàn bộ hồ sơ của trẻ đều được lưu trữ trong hệ thống Trung Ương.
Khi trẻ đến tuổi đi học, hệ thống sẽ tự động gửi thông báo đến phụ huynh, nhắc nhở họ đưa con đến trường nhập học.
Nếu không tuân thủ, chính quyền sẽ tiến hành các biện pháp cưỡng chế và áp dụng xử lý pháp lý.
Ủy ban Bảo hộ Trẻ vị thành niên (gọi tắt là Vị Bảo Ủy) sau khi nhận được khiếu nại của mẹ Tuệ Tuệ, liền đối chiếu với hồ sơ hệ thống.
Phát hiện đúng là vợ chồng nhà họ Lâm chưa từng có ý định đưa con đi học, họ lập tức điều một nhóm nhân viên đến tận nơi.
Nói thật thì, chuyện này không làm ai ngạc nhiên cả. Vợ chồng nhà họ Lâm mà không xảy ra chuyện gì mới là lạ.
Vì có "tiền sử" nên lần này Vị Bảo Ủy cũng không điều động người máy chấp pháp nữa.
Có thể thấy hai người đó có phản ứng rất tiêu cực với người máy.
Họ quyết định cử người đến đối thoại trực tiếp thì hơn.
Một nhân viên Vị Bảo Ủy ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi:
“Kiều Kiều, ba mẹ con đâu rồi?”
Một giọng nói từ phía sau vang lên:
“Các người tìm tôi có việc gì?” - chính là giọng của Lâm Chấp.
Trong xã hội Tinh Tế, việc để trẻ ở nhà với người máy bảo mẫu là chuyện rất bình thường.
Chỉ có điều, nhà họ Lâm không có người máy nào cả.
Khi Kiều Kiều còn nhỏ, Lâm Chấp và Anna thay phiên ở nhà chăm sóc.
Khi con lớn hơn, có bạn chơi cùng, họ mới dần buông tay.
Trong nhà vẫn được thiết lập nhiều tầng bảo vệ, có chuyện gì bất thường, họ đều nắm rõ.
Lần này, quá nhiều người đến khiến cảnh giới bị kích hoạt, Lâm Chấp lập tức dịch chuyển trở về.
Mọi người xung quanh đều bối rối:
"Lâm Chấp về từ bao giờ vậy? Lúc nãy đâu thấy ai gần đó?"
Nhưng điều đó không quan trọng, thấy có người chịu trách nhiệm là được.
Nhân viên liền nghiêm túc nói:
“Ông Lâm, hệ thống nhập học đã gửi rất nhiều thông báo cho ông. Tại sao đến giờ vẫn chưa đưa Kiều Kiều đi làm thủ tục nhập học?”
Nhân viên vừa hỏi vừa thầm than:
"Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
“Ai không biết còn tưởng ông Lâm đây phong thái bất phàm, thân thế cao quý. Nếu biết bản chất rồi, chắc chắn phải chạy thật xa.”
Lâm Chấp thì không hề hay biết mình đang bị chửi thầm, thản nhiên hỏi lại:
“Thông báo? Là thông báo gì?”
Nhân viên công tác suýt nghẹn một hơi:
“Là các tin nhắn hệ thống gửi vào quang não của ông. Ông mở quang não ra kiểm tra đi.”
Lâm Chấp “à” một tiếng, lười biếng dùng phép triệu hồi một chiếc vòng tay nhỏ - chính là quang não.
Ở thế giới này, mọi người gần như không rời quang não. Nhưng Lâm Chấp thì không hứng thú.
Ở đây chẳng có tiên pháp cao siêu gì, mà lại bị theo dõi liên tục, ông cảm thấy thật mất hứng.
Trừ Lâm Dĩ Phùng - người hay “mất hút” - những người còn lại trong nhà đều không mặn mà với quang não (Kiều Kiều thì chưa biết dùng).
Vừa mở quang não, vô số tin nhắn bật ra.
Đa phần là từ Vị Bảo Ủy, nhắc nhở họ đưa con đi kiểm tra sức khoẻ, đưa con đi nhập học…
Hiển nhiên, Lâm Chấp chưa từng đọc bất kỳ tin nào trong số đó.
Nhân viên công tác hít sâu một hơi, cố kiềm chế sự bùng nổ:
“Ông Lâm, chẳng phải ông đã có một đứa con rồi sao? Sao đến chuyện cơ bản như thế này mà cũng không biết?”
Nếu trước đây vợ chồng nhà họ Lâm không đưa Lâm Dĩ Phùng đi học, Vị Bảo Ủy chắc đã đến gõ cửa từ mười năm trước rồi.
Nhưng xem ra lúc ấy không có vấn đề gì.
Mẹ của Tuệ Tuệ đứng một bên nghe mà sắc mặt khó coi, nói:
“Không phải hai người vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ từ mấy nghìn năm trước đấy chứ?”
“Nếu không, sao Dĩ Phùng thì được đi học đàng hoàng mà Kiều Kiều lại không?”
Tuy tư tưởng cổ hủ ấy gần như đã tuyệt chủng trong thời đại Tinh Tế, nhưng với hai vợ chồng kỳ quái này, ai mà biết được.
Vừa nghe vậy, nhân viên công tác liền nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lâm Chấp.
Chỉ cần ông để lộ nửa điểm sơ hở, họ sẽ lập tức xem xét lại quyền nuôi dưỡng, đảm bảo con trẻ phát triển lành mạnh cả thể chất lẫn tinh thần.
Lâm Chấp: "..."
“Không có. Trước kia việc học hành của Dĩ Phùng đều do nó tự xử lý, chúng tôi không can thiệp, nên không rõ những chuyện này.”
Thực tế, đúng là Dĩ Phùng tự đăng ký học lại theo luật bắt buộc. Dù chán nản, anh cũng không muốn bị cưỡng chế, nên đã học qua các khóa trực tuyến và vượt qua kiểm tra.
Còn ba mẹ nuôi thì hoàn toàn không hay biết.
Cho nên, tuy trông như đã nuôi lớn một đứa con, thật ra họ chỉ là “tay mơ” trong vai trò làm cha mẹ.
Các “tay mơ” khác còn biết kiến thức cơ bản, còn hai người này thì…
Nhân viên công tác thở dài trong lòng:
“Quả thật là người từ trên núi xuống."
Lâm Chấp thì vẫn rất nghiêm túc, không hề có chút ngượng ngùng, ánh mắt ngay thẳng, giọng điềm nhiên.
Mọi người đều tin nhà họ không trọng nam khinh nữ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thương cho Dĩ Phùng:
“Đứa nhỏ này mà sống đến giờ đúng là kỳ tích.”
Có người thật muốn xách cổ áo Lâm Chấp mà hét vào mặt ông:
“Nuôi thả con như vậy mà còn tưởng mình đúng à? Con nít không thể nuôi kiểu đó.”
Nhân viên công tác nghiêm túc nói tiếp:
“Ông Lâm, giờ ông đã biết quy định rồi, có thể đưa con gái đến trường làm thủ tục nhập học không?
Lâm Dĩ Phùng đã trưởng thành nên không cần can thiệp nữa.
Nhưng việc quan trọng bây giờ là lo cho Kiều Kiều.
Không ngờ Lâm Chấp vẫn trả lời:
“Chuyện học vỡ lòng của con bé tôi biết, nhưng tôi định để Kiều Kiều học với tôi.”
Đúng lúc đó, từ phía sau truyền đến tiếng hét:
“Lâm Chấp! Chuyện này chúng ta chưa bàn xong đâu."
"Ai nói Kiều Kiều phải học với ông? Rõ ràng nó muốn học với tôi. Con gái thì tất nhiên phải giống mẹ.”
Anna sải bước đi tới, khí thế ngút trời.
Lâm Chấp nhíu mày:
“Chuyện này không cần thảo luận. Tôi sẽ không nhượng bộ.
"Kiều Kiều có tố chất tu tiên rất tốt, theo bà luyện thể thuật thì khổ quá.”
Những người khác nghe thấy đều ngơ ngác:
“Tu tiên? Thể thuật? Đây là cái gì vậy?”
Cảm giác như đang nghe mấy lời của tổ chức tẩy não trá hình.
May mà hai người không có tiền án truy nã, không thì đã bị bắt từ lâu rồi.
Nhân viên công tác không thể để họ tiếp tục hồ đồ, nghiêm giọng nói:
“Đừng cãi nữa! Bất kể hai người định dạy gì, Kiều Kiều đều phải tiếp nhận giáo dục chính quy."
"Hai người thất nghiệp thì không sao, nhưng chẳng lẽ muốn con gái cũng đi vào vết xe đổ, thành kẻ thất nghiệp vô công rồi nghề.”
“Vậy cũng được thôi.” - cả hai đồng thanh đáp lại.
Lâm Chấp cho rằng muốn tu luyện thì phải chuyên tâm, sống thanh tịnh, cô độc mới mong đạt đạo.
Anna thì không ưa môi trường bên ngoài, thích sống giữa thiên nhiên, giản dị.
Câu trả lời của họ khiến nhân viên công tác muốn ngã ngửa:
"Đúng là không thể giao tiếp được!"
Nhân viên cau mày nói tiếp:
“Tôi mặc kệ hai người là ai, nhưng Kiều Kiều bắt buộc phải học."
“Không thể để đến khi mấy đứa trẻ khác đều biết cách sinh tồn, còn con bé lại không hiểu gì. Nó biết quang não là gì không? Phi hành khí là gì? Tinh Võng là gì?”
“Làm ơn đừng tùy tiện áp đặt con bé bằng danh nghĩa tình yêu.”
"Đợi đến khi con bé có đủ tư duy và kiến thức cơ bản, nó mới có quyền tự chọn tương lai của mình.”
“Đây là cách mà Liên Bang bảo vệ trẻ nhỏ. Nếu hai người không đồng ý, chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục tước quyền nuôi dưỡng."
"Những người như hai người, không xứng làm cha mẹ.”
Lâm Chấp và Anna trầm mặc.
Thật ra họ nghĩ, Kiều Kiều dù không hiểu mấy thứ công nghệ kia, nhưng chỉ cần kế thừa y bát của họ thì sau này chắc chắn không tầm thường.
Trước đây ở thế giới cũ, biết bao người tranh nhau xin họ thu nhận làm đệ tử.
Nhưng bị quở trách rằng “không tôn trọng con cái” khiến họ im lặng.
Đúng là họ chưa từng hỏi qua Kiều Kiều muốn gì, chỉ nghĩ rằng mình sắp xếp là đúng.
Họ cúi đầu nhìn Kiều Kiều ngoan ngoãn đứng bên, rồi cùng hỏi:
“Kiều Kiều, con muốn đi học hay học với ba mẹ?”
Kiều Kiều nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của ba mẹ, lại quay sang nhìn nhân viên công tác, cuối cùng nhẹ giọng nói:
“Con muốn… đi học ạ.”
Cô bé là một đứa trẻ rất ngoan, không muốn gây rắc rối cho ba mẹ.
Biết rằng các cô chú không hài lòng vì ba mẹ không cho cô đi học, Kiều Kiều nghĩ mình nên đến trường để chứng minh rằng ba mẹ vẫn là ba mẹ tốt.
Hơn nữa, cô biết “tước quyền nuôi dưỡng” nghĩa là sau này sẽ phải xa ba mẹ.
Mà Kiều Kiều thì không muốn điều đó.
Vì vậy, cô sẽ cố gắng học hành, giống như “người đi làm” vậy - dậy sớm về trễ, siêng năng học tập.
Tuy ba mẹ không thuộc “người đi làm” cũng không sao, cô sẽ kéo họ vào, trở thành một thành viên ưu tú của “người đi học”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều hiện lên vẻ kiên cường như sắp “hy sinh vì nghĩa lớn”.
Biểu cảm của cô đáng yêu đến mức khiến người khác chỉ muốn véo má một cái.
Lâm Chấp và Anna nhìn nhau, rồi nói:
“Nếu Kiều Kiều muốn đi học, vậy thì đi học.”
Chỉ cần liếc mắt là họ hiểu nhau.
Thực ra họ không sợ bị tước quyền nuôi dưỡng. Nếu cần, họ có thể “bung lụa” một trận.
Nhưng từ lúc đến thế giới này, họ đã quyết định không gây xung đột trừ khi bắt buộc.
Nếu Kiều Kiều muốn đi học, thì chiều theo ý con.
Thế giới này có vài điều họ không hiểu nổi, nhưng đối với trẻ con thì khá thân thiện.
Họ không cần hòa nhập, nhưng Kiều Kiều thì có thể muốn. Như cách con bé tìm được người bạn tên Tuệ Tuệ chẳng hạn.
Với những chuyện liên quan đến con gái, dù không tình nguyện, họ vẫn luôn lựa chọn nhượng bộ.
“Ba mẹ tuyệt nhất!” – Kiều Kiều reo lên vui sướng.
Mẹ Tuệ Tuệ bỗng nghiêm mặt, ho khẽ một tiếng:
“Tôi nghĩ cần đưa Kiều Kiều đi khám sức khỏe toàn diện.”
Bà không định để chuyện này kết thúc dễ dàng như vậy. Hai người này vẫn có nghi ngờ ngược đãi trẻ nhỏ chưa được xóa bỏ.
Tuy Kiều Kiều trắng trẻo mập mạp, tinh thần cũng tốt, nhưng ai biết được có thiếu chất gì lâu dài không?
Nhân viên công tác vội vàng gật đầu:
“Đúng vậy, trẻ em như Kiều Kiều vốn dĩ mỗi năm đều cần khám tổng quát."
"Cô bé đã bỏ lỡ nhiều lần, lần này phải bổ sung.”
Dù Tinh Tế chữa bệnh rất phát triển, nhưng vẫn có nhiều loại bệnh về gen.
Việc khám sức khỏe từ nhỏ rất quan trọng, càng phát hiện sớm càng dễ điều trị.
Ngoài ra, kiểm tra sức khỏe còn giúp phát hiện thiên phú, từ đó định hướng nghề nghiệp tương lai.
Lâm Chấp và Anna biết dưới sự điều dưỡng của họ, Kiều Kiều rất khỏe mạnh.
Nhưng nếu mọi người không yên tâm, vậy thì đi khám thôi.