“Được rồi.” Giáo viên tiếng Anh cũng không hỏi thêm gì, thản nhiên nói: “Chúng ta bắt đầu học nhé.”

Từ chỗ ngồi, Hứa Vi Trăn cố gắng nhớ lại tình tiết trong lần này. Nữ chính bị nhốt trong nhà vệ sinh suốt cả tiết học, mãi đến khi nam chính đến tìm mới phát hiện ra, sau đó thì bị ốm, xin nghỉ một tuần.

Chuyện này khiến Lục Bạch nổi giận, sau khi tìm ra kẻ đứng sau liền lập tức bắt bọn họ chuyển trường, còn cảnh cáo mọi người không được làm tổn thương Cố Thanh Dao nữa, nếu không sẽ phải trả giá.

Kể từ đó, quan hệ giữa cậu và Cố Thanh Dao ngày càng thân thiết, thề rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ đính hôn với cô, muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình mãi mãi.

Hứa Vi Trăn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ tuy đây là một tình tiết rất quan trọng, nhưng lại để lại bóng đen tâm lý nặng nề cho nữ chính. Cô có nên nói chuyện này với giáo viên không? Cứu nữ chính trước khi mọi chuyện xảy ra?

Nhưng nếu vậy thì chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính sẽ biến mất…

“Hứa Vi Trăn, đứng dậy dịch đoạn văn này.” Đúng lúc này, giáo viên tiếng Anh gọi đến tên cô.

Hứa Vi Trăn đứng lên, dịch bài văn về bảo vệ môi trường một cách ngắt quãng.

“Cũng tạm được.” Giáo viên tiếng Anh miễn cưỡng nói: “Ngồi xuống đi.”

“Thưa cô, em thấy hơi đau bụng, có thể đi vệ sinh không ạ?”

Giáo viên tiếng Anh sắc bén nhìn cô một cái, thấy không giống như viện cớ trốn học thig khẽ gật đầu.

Hứa Vi Trăn bước ra khỏi lớp học.

Cố Thanh Dao đang đứng trong ngăn nhà vệ sinh, quần áo ướt đẫm, hai tay nắm chặt tay nắm cửa, miệng không ngừng gọi: “Có ai không? Tôi lạnh quá…”

Bây giờ đã là đầu thu, thời tiết bắt đầu trở lạnh. Nếu còn không có ai đến, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.

“Cứu tôi… cứu tôi với…”

Cô ngồi bệt xuống đất, không hiểu tại sao cũng là con gái, mà bọn họ lại đối xử với mình như vậy. Cô chưa từng làm tổn thương họ, vậy mà họ lại…

Tại sao chứ? Chỉ vì cô yêu Lục Bạch sao?

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên cô bị tấn công. Trước đó cũng từng có người nhét thư nguyền rủa vào ngăn bàn của cô, nói cô không xứng với Lục Bạch, ép cô chia tay với cậu.

Tuy Cố Thanh Dao thấy buồn, nhưng cũng chưa từng kể cho Lục Bạch những lời đe dọa đó. Không ngờ bọn họ lại tàn nhẫn đến vậy.

Nước mắt rưng rưng trong mắt cô nhưng lại không rơi xuống.

Làm điều sai trái là bọn họ, sao cô phải khóc?

Khi cô nghĩ mình sẽ bị nhốt ở đây rất lâu thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa bị mạnh mẽ kéo ra từ bên ngoài!

“Cố Thanh Dao! Em ở trong đó không?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nước mắt Cố Thanh Dao lập tức trào ra: “Lục Bạch, Lục Bạch…”

Cô còn chưa kịp đứng dậy đã bị Lục Bạch lao vào ôm chặt lấy, cậu cau mày mắng: “Em ngốc à? Đi vệ sinh mà không mang điện thoại sao?”

Cố Thanh Dao nắm chặt lấy cổ áo cậu, nghe cậu liên tục càm ràm bên tai: “Mang điện thoại thì có thể gọi cho anh, nhắn tin cho anh chứ! Đồ ngốc!”

Cố Thanh Dao nghe vậy thì không khóc nữa: “Ai lại mang điện thoại vào nhà vệ sinh chứ, rõ ràng là bọn họ bắt nạt em!”

“Được rồi được rồi,” Lục Bạch nhìn bộ dạng của cô mà xót xa không chịu nổi, “Là anh không tốt, giờ chúng ta về thay đồ trước, rồi anh sẽ giúp em trút giận.”

Cố Thanh Dao hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sao anh biết em không có trong lớp?”

“Lúc đang học, có người ném một mảnh giấy vào từ cửa sau,” Lục Bạch bế cô lên, “Trên giấy ghi em ở trong nhà vệ sinh, anh lập tức chạy tới.”

Lục Bạch cao ráo, ngồi ở hàng cuối nên việc ném giấy vào từ cửa sau cho cậu cũng khá dễ dàng.

“À?” Cố Thanh Dao chớp mắt, ngẫm nghĩ: “Vậy chắc chắn là bạn cùng lớp, anh có nhìn thấy ai không?”

“Anh đâu có quan tâm, anh lao thẳng xuống tầng luôn rồi.”

Nghe vậy, Cố Thanh Dao hơi thất vọng: “Em còn định cảm ơn người đó nữa cơ.”

Hứa Vi Trăn quay lại lớp học, bạn cùng bàn liếc cô rồi thì thầm hỏi: “Mình không biết cậu có thói quen đi vệ sinh trong giờ học đấy?”

Hứa Vi Trăn lạnh nhạt liếc cô bạn một cái: “Cậu quan tâm hoạt động sinh lý của mình thế cơ à?”

Bạn cùng bàn đen mặt: “Mình chỉ hỏi vậy thôi mà.”

“Nghe giảng đi,” Mặt Hứa Vi Trăn không cảm xúc nói: “Lần sau cậu cũng có thể đi.”

“…”

Vì chuyện bị nhốt trong nhà vệ sinh, Cố Thanh Dao xin nghỉ một ngày. Mấy nữ sinh làm hại cô thì bị ghi lỗi nặng và thông báo trước toàn trường. Nhà trường gọi phụ huynh của họ đến, phê bình giáo dục ngay trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh.

Lục Bạch còn đặc biệt quay video đăng lên mạng. Không chịu nổi áp lực từ dư luận, mấy nữ sinh kia lần lượt chuyển trường sang các thành phố khác.

Từ đó về sau, không ai dám làm càn trước mặt Cố Thanh Dao nữa, số nữ sinh âm thầm ngưỡng mộ cô cũng ngày càng nhiều.

Hứa Vi Trăn vẫn ra sân xem nam sinh đánh bóng rổ và quan sát Cố Thanh Dao và Lục Bạch yêu đương thân mật mỗi tuần. Nhưng khi đối diện với Lục Bạch, cô đã không còn cảm giác rung động như lần đầu gặp mặt nữa, mà giống như đang nhìn một người quen xa lạ vậy.

Cô biết từng bước ngoặt trong cuộc đời cậu, biết cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của cậu, nhưng lại chưa từng nói với cậu một câu.

Có lẽ đây chính là hình thức cực đoan nhất của sự yêu thầm.

Thích một người, nhưng chưa từng quấy rầy, chỉ lặng lẽ cầu chúc cho cậu và người mà cậu yêu ngày càng hạnh phúc.

Trận đấu kết thúc, Hứa Vi Trăn đứng dậy cùng bạn cùng bàn đi ăn cơm, cô bạn ríu rít nói về những pha đẹp mắt lúc nãy: “Lục Bạch ném ba điểm đỉnh thật đấy, sao cậu ấy làm gì cũng giỏi vậy chứ.”

Hứa Vi Trăn không nói gì, chỉ giúp cô bạn gắp món sườn chua ngọt mà cô ấy thích ăn.

“Hứa Vi Trăn, mình thấy cậu cũng cực kỳ xinh đẹp luôn đấy,” bạn cùng bàn cười hí hửng: “Chỉ thua hoa khôi trường một chút xíu thôi.”

“……”

Kỳ nghỉ đông của học kỳ đầu năm lớp 12 cực kỳ ngắn, Hứa Vi Trăn mới ngủ nướng được hai buổi là đã bị cha mẹ lôi dậy ôn thi rồi.

“Chỉ cần cố gắng hơn trăm ngày nữa thôi, thi xong đại học rồi thì con muốn làm gì cũng được.”

Hứa Vi Trăn bất đắc dĩ mà xoa đầu: “Con còn chưa tỉnh ngủ mà…”

“Bảo bối,” mẹ Hứa nắm tay cô, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào.”

Hứa Vi Trăn gắng gượng ngồi dậy: “Vậy trưa nay con muốn ăn cánh gà Coca và tôm chiên muối tiêu.”

“Được được được, con muốn ăn gì cũng được hết.”

Ăn sáng xong, Hứa Vi Trăn vào phòng tiếp tục học, chỉ cần chưa chết vì học thì cứ học đến chết đi.

Nhưng lúc làm đề, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn bã. Dù có nắm chắc toàn bộ kiến thức trong sách giáo khoa thì đến lúc thi đại học, điểm số của cô cũng chẳng thay đổi được mấy.

Một nhân vật quần chúng không thể giống như nhân vật chính trong truyện ngôn tình mà bất ngờ bứt phá được.

Thế nhưng, dù vậy, tất cả kiến thức cô học đều nằm trong đầu, dù không vào được trường đại học tốt hơn, thì con đường đã đi qua cũng không phải là vô nghĩa.

Vào học kỳ sau đó, việc ôn tập càng lúc càng căng thẳng, mỗi ngày trừ làm vô số đề thi ra, hầu như Hứa Vi Trăn không có chút thời gian thở nào.

Để khích lệ học sinh, giáo viên chủ nhiệm còn đặc biệt mua đồ dùng học tập tặng cho những bạn đứng top 10 trong lớp.

Thành tích của Hứa Vi Trăn thuộc dạng khá, thầy chủ nhiệm đã nhiều lần gọi cô nói chuyện, bảo rằng cô hoàn toàn có khả năng tiến bộ, hy vọng cô cố thêm một chút nữa.

Hứa Vi Trăn chỉ hờ hững gật đầu, khi quay lại lớp thì càng im lặng hơn.

Cô nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, trong lòng trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.

Cố Thanh Dao vừa làm bài vừa nhắn tin cho Lục Bạch, hỏi hôm nay cậu có nghe giảng đàng hoàng không.

Lục Bạch: “Tất nhiên rồi, chuyện anh đã hứa với em, chắc chắn sẽ làm được.”

Trong lòng Cố Thanh Dao có chút ngọt ngào: “Hôm nay ngoan quá, tan học sẽ thưởng cho anh một món quà nhỏ.”

Lục Bạch hứng thú: “Thưởng gì?”

Cố Thanh Dao: “Bí mật.”

Lại một buổi chiều mưa nữa, Lục Bạch và Cố Thanh Dao hôn nhau trước cửa phòng máy tính. Bạn cùng bàn dùng cùi chỏ thúc vào hông Hứa Vi Trăn, nhỏ giọng tám: “Lúc trước đã thấy hai người họ càng ngày càng giống nhau, không ngờ là do hôn nhiều mà ra.”

Hứa Vi Trăn: “…”

“Không biết rốt cuộc hôn môi có cảm giác gì,” Bạn cùng bàn tiếc nuối thu ánh mắt lại, “Lên đại học mình nhất định phải kiếm một người đàn ông để trải nghiệm thử.”

“Ăn cơm trước đi đã.” Hứa Vi Trăn lười lên tiếng, “Bài tập hôm nay còn một đống đấy.”

Bạn cùng bàn lập tức chẳng dám mơ mộng gì nữa: “Thầy cô các môn thật không coi tụi mình là con người mà.”

Thời gian đếm ngược trôi dần đến hồi kết, kỳ thi đại học mỗi năm một lần cũng đến đúng hẹn.

Hứa Vi Trăn dậy thật sớm, dưới sự nhắc nhở liên tục của cha mẹ, cô kiểm tra lại những thứ mình cần mang theo, sau khi chắc chắn không thiếu gì thì được đưa đến cổng trường thi.

“Lúc thi đừng nghĩ nhiều, con cứ viết hết những gì mình biết là được rồi.”

Mẹ Hứa xoa đầu con gái, bà mỉm cười nói: “Tuy cha mẹ cũng muốn ép con học, nhưng nhà mình cũng không đến mức bắt buộc con phải thành tài, đừng gây áp lực cho bản thân quá.”

Nghe vậy, Hứa Vi Trăn vươn tay ôm lấy mẹ, trong lòng đầy chua xót.

Gần đây cô luôn mang áp lực tâm lý rất lớn. So với việc trong truyện chỉ viết đơn giản rằng cô thi đậu một trường đại học bình thường, cô càng lo cha mẹ sẽ thất vọng về mình hơn.

Rõ ràng cô có cơ hội thi thật tốt, nhưng dưới sự khống chế của cốt truyện, cô sợ mình không làm được.

“Mẹ ơi, con sẽ cố hết sức.” Cô khẽ nói: “Cho dù không làm được, con cũng phải thử.”

Nói xong, cô quay người bước vào trường thi.

Mẹ Hứa nhìn bóng lưng con gái, không hiểu sao lại cảm thấy mang theo vài phần “bi tráng”, bà không nhịn được mà cười thành tiếng rồi quay sang nói với cha Hứa: “Đúng là con gái em sinh ra.”

Từ sau sự kiện nữ chính bị nhốt trong nhà vệ sinh, Hứa Vi Trăn phát hiện không phải hoàn toàn không thể thay đổi cốt truyện. Chỉ cần không quá “ooc”, có lẽ cô vẫn có thể khiến điểm thi đại học của mình tốt hơn một chút.

Ngồi xuống chỗ chưa đượcbao lâu, Hứa Vi Trăn nhìn những đề thi quen thuộc thì lập tức cầm bút bắt đầu làm bài.

Khi làm xong mặt đầu tiên, trước mắt cô bỗng xuất hiện hiện tượng nhìn đôi, một cơn choáng váng kỳ lạ khiến đầu óc cô trống rỗng.

Đây chính là sự áp chế của cốt truyện sao?

Hứa Vi Trăn lập tức phản ứng lại, cô bấu thật mạnh vào lòng bàn tay mình. Nếu lần trước cô không đưa giấy cho Lục Bạch, mà tự mình đến nhà vệ sinh tìm Cố Thanh Dao, có phải cô cũng sẽ xảy ra chuyện như thế này không?

Cô không thể thay đổi những tình tiết quan trọng, ngay cả điểm thi đại học của mình cũng vậy.

Nhưng mục đích của việc cô thức tỉnh là gì?

Chẳng lẽ vẫn phải như con rối mà bị giật dây, tiếp tục sống trong cái kết mà tác giả đã định sẵn cho cô sao?

Dù có làm gì, dù có nỗ lực bao nhiêu, cô cũng không thể thay đổi được vận mệnh của bản thân sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play