“Nghe nói Lục Bạch và Cố Thanh Dao đang yêu nhau đấy, tối qua còn có người thấy bọn họ hôn nhau trong rừng nhỏ cơ.”

Bạn cùng bàn khẽ chạm vào tay Hứa Vi Trăn, thì thầm tám chuyện: “Cậu nói xem gan họ lớn thật đấy, chẳng sợ bị bắt gặp à?”

Hứa Vi Trăn nhìn chằm chằm vào bài tập điền vào chỗ trống dang dở trước mặt, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

“Cậu đúng là mọt sách chính hiệu, chẳng quan tâm tí nào đến chuyện của hoa khôi với nam thần tượng của trường cả.” Bạn cùng bàn chép miệng, cảm thấy nói chuyện với cô chán quá, thà quay lại tám chuyện với mấy đứa con gái phía sau còn hơn.

“Làm bài đi,” Hứa Vi Trăn lạnh nhạt nói, “Hôm nay phát thêm hai đề nữa.”

Bạn cùng bàn: “…”

Cô nhìn Hứa Vi Trăn thật sâu. Gương mặt Hứa Vi Trăn thanh tú, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, đồng phục trắng đỏ sạch sẽ, thoang thoảng mùi nước giặt, cả người như nước lọc nhạt nhẽo không mùi không vị khiến người ta không biết nên nhận xét thế nào.

Cô là người hoạt bát, từng ngồi chung bàn với nhiều bạn nhưng chưa từng gặp ai như Hứa Vi Trăn, là kiểu người ngoài học ra chẳng có hứng thú gì với thế giới này, thời gian rảnh cũng viết bài tập, đến giờ tự học còn tranh thủ đọc sách danh tác thế giới.

Nhưng rõ ràng chăm chỉ như vậy, theo lý thì thành tích phải rất tốt mới đúng, vậy mà Hứa Vi Trăn chỉ nằm ở nhóm khá, thậm chí còn kém hơn cả cô, người chẳng học hành gì mấy.

Cô thật không hiểu Hứa Vi Trăn làm cách nào để kiên trì nổi.

Thấy Hứa Vi Trăn cúi đầu làm bài, bạn cùng bàn do dự một lúc rồi quyết định học cùng, tám chuyện để sau cũng được.

---

Giờ nghỉ trưa, nam thần Lục Bạch tượng của trường đứng trước cửa lớp đón bạn gái. Cậu tựa lưng vào khung cửa với dáng vẻ lười biếng, nhìn vào trong: “Sao lâu thế? Muốn anh vào mời em ra à?”

Cố Thanh Dao ngồi cạnh cửa sổ ngẩng đầu liếc nhìn cậu với gương mặt hơi đỏ, cô nhanh chóng thu dọn bàn học, chạy đến bên cạnh: “Anh đến làm gì?”

“Em nghĩ xem?” Lục Bạch nắm lấy tay cô, “Chuyện hôm qua làm với anh, không lẽ em quên rồi?”

“Đừng nói bừa.” Mặt Cố Thanh Dao đỏ ửng, cô ngó quanh rồi kéo cậu xuống lầu, thì thầm: “Chúng ta vẫn là học sinh, anh làm vậy người khác hiểu lầm đấy.”

“Hiểu lầm gì chứ?” Lục Bạch cười tít mắt: “Chúng ta đường đường chính chính mà.”

Nghe vậy, Cố Thanh Dao chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Lục Bạch lại nắm tay cô thật chặt, bá đạo nói: “Có anh ở đây, ai dám để em chịu uất ức?”

Cố Thanh Dao: “…”

Hứa Vi Trăn đứng bên cửa sổ, cụp mắt nhìn bóng lưng hai người vừa cười vừa cãi nhau, trong đáy mắt thoáng qua một tia cô tịch khó nhận ra.

“Cậu không đi ăn cơm à?” Bạn cùng bàn bước lại, “Đứng đó ngẩn người làm gì thế?”

“Mình thư giãn mắt thôi.” Hứa Vi Trăn bình thản đáp.

“Đi mau nào,” bạn cùng bàn kéo tay cô, “Không đi sớm là hết sườn xào chua ngọt đó.”

Hứa Vi Trăn theo cô bạn ra khỏi lớp nhưng trong đầu lại hiện lên hình bóng của Lục Bạch.

Cô biết rất rõ, đây là một cuốn tiểu thuyết học đường, và cô chỉ là một vai phụ âm thầm yêu nam chính Lục Bạch.

Từ khi có ý thức, cô đã hiểu rõ vai trò của mình. Kể từ khoảnh khắc đó, cô không còn là nhân vật đơn giản do tác giả dựng nên nữa, mà là một bản thể độc lập.

Nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi kịch bản mà tác giả sắp đặt. Chẳng hạn như việc cô chỉ được học cùng cấp ba với nam chính, chỉ được “thầm yêu” cậu, hay dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi thành tích học tập định sẵn… Cô buộc phải an phận làm vai phụ, tuyệt đối không được chen vào cuộc sống của nam nữ chính.

Tóm lại, là không được OOC, nếu không, linh hồn của cô sẽ bị xé rách, sống không bằng chết.

Hứa Vi Trăn tự hỏi trong lòng: “Thầm yêu nam chính” có thực sự là suy nghĩ của cô sao?

Ngay cả cô cũng không thể chắc chắn.

Chỉ là, mỗi lần nghĩ đến nam chính, trong đầu cô lại hiện lên một buổi trưa vội vã nào đó, cậu như cơn gió lướt qua bên người, mùi bột giặt trên áo mang theo hương nắng, gương mặt tuấn tú sáng rực dưới ánh mặt trời.

Có lẽ đó là thích, cũng có lẽ chỉ là bộ lọc mà tác giả gán cho cô.

Nhưng cô chỉ là một nhân vật quần chúng.

Số lần cần cô xuất hiện chẳng nhiều.

Cô sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của nam nữ chính, cũng chẳng để lại dấu ấn gì trong cuộc đời họ.

Chỉ là một nhân vật được tác giả thêm vào để làm nổi bật sự hấp dẫn của nam chính mà thôi.

Vậy nên, trong lòng Hứa Vi Trăn không hề có cảm giác bất bình. Ngược lại, cô còn thầm cảm ơn vì mình chỉ là một người qua đường trong cuộc đời họ và sau khi hoàn thành vai trò trong cốt truyện, cô có thể quay về với cuộc sống của mình, chứ không giống những vai phụ quan trọng, lúc nào cũng phải xoay quanh nam nữ chính.

---

Chiều thứ Sáu tan học, Hứa Vi Trăn và bạn cùng bàn ra sân bóng cổ vũ cho các bạn nam trong lớp.

Lục Bạch mặc áo bóng rổ màu đỏ, mồ hôi đẫm ướt dưới rổ.

Cố Thanh Dao che chiếc ô hoa nhí nhỏ, ánh mắt nhìn cậu như dán chặt, ánh lên sự yêu thích sắp tràn khỏi đáy mắt.

Cô và Lục Bạch gặp nhau khi mới vào lớp 10, lúc đó cô thấy cậu rất thô lỗ, không có thiện cảm. Sau mới phát hiện, dù tính tình bá đạo, nhưng cậu rất trọng nghĩa khí với bạn bè, với cô lại cực kỳ dịu dàng.

Cố Thanh Dao nhanh chóng thích cậu. Hai người lén qua lại vài tháng, mấy hôm trước Lục Bạch không nhịn được mà kéo cô vào rừng nhỏ trò chuyện rồi bị bạn cùng lớp bắt gặp…

Cố Thanh Dao chẳng sợ thầy cô, mà chỉ lo nhà Lục Bạch không hài lòng về mình nên trong lòng luôn thấp thỏm.

May thay, cha mẹ Lục Bạch rất thoáng, sau khi gặp mặt, họ còn ủng hộ chuyện tình cảm của hai người, mới khiến cô yên tâm phần nào.

Hiệp một kết thúc, đội Lục Bạch dẫn trước với tỉ số áp đảo. Cậu chạy nhanh đến bên Cố Thanh Dao, nhận lấy chai nước trong tay cô uống cạn rồi cười tự mãn: “Còn không?”

“Để em đi mua.” Cố Thanh Dao định đứng dậy nhưng Lục Bạch giữ vai cô lại rồi hướng về phía khán đài: “Ai còn nước không?”

“Ở đây!” Bạn cùng bàn lấy chai nước khoáng chưa mở nắp từ tay Hứa Vi Trăn đưa qua, cười hớn hở: “Lục Bạch, cậu chơi bóng đẹp trai quá! Chúc cậu và hoa khôi trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long!”

“Cảm ơn lời chúc.” Lục Bạch đón lấy nước, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Vi Trăn thì hơi gật đầu: “Cảm ơn.”

Hứa Vi Trăn không đáp, chỉ khẽ cụp mắt xuống.

Trong kịch bản, cô chưa từng nói với Lục Bạch một câu nào. Chỉ đến khi tốt nghiệp mỗi người một ngả, cô mới lén kẹp một tờ giấy nhỏ vào sách giáo khoa của cậu, trên đó chỉ viết một câu thơ dịu dàng:

“Nhớ dáng váy lụa xanh, đâu đâu cũng thương cỏ non.”

Lục Bạch nhanh chóng quay lại hiệp hai. Hứa Vi Trăn chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu, ánh mắt lướt rất khẽ qua khuôn mặt cậu.

“Đói quá đi…” Bạn cùng bàn ôm lấy cánh tay Hứa Vi Trăn, “Đi ăn thôi, lát nữa hết trận là vào học thêm rồi.”

“Ừ.” Hứa Vi Trăn đứng dậy, cùng bạn mình rời khỏi sân.

Buổi tối có hai tiết tự học. Hứa Vi Trăn đã làm xong hết bài tập, cô liền lấy sách ngoại khóa ra vừa đọc vừa ghi chú.

Bạn cùng bàn chậc lưỡi: “Cậu siêng năng vậy, sao thành tích mãi chẳng lên nhỉ? Mình không hiểu nổi.”

Hứa Vi Trăn: “Mình bị tâm lý khi thi.”

“Mình không tin đâu, cậu bình tĩnh hơn ai hết ấy. Hay là cố tình giấu thực lực?”

Hứa Vi Trăn lắc đầu: “Mình làm hết các đề rồi.”

Bạn cùng bàn: “…”

Cuối buổi tự học, trời bên ngoài đã tối đen.

Hứa Vi Trăn thu dọn bàn khá chậm, khi đi qua hành lang thì đã không còn ai. Trong một góc yên tĩnh, một nam sinh cao ráo tuấn tú đang mạnh mẽ ôm eo một nữ sinh, giữ cô gái trong lòng và hôn mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play