Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì chứ!
Nếu như cô chưa từng nếm trải cảm giác được tự mình suy nghĩ, có lẽ cô vẫn có thể đắm chìm trong cốt truyện nhưng giờ đây cô đã không còn là “cô” của ngày xưa nữa rồi.
Cô có quyền lựa chọn cuộc đời của chính mình, cho dù phải đối mặt với “Thần Sáng Thế”.
Tôi biết tôi không phải nhân vật chính của thế giới này.
Chỉ là, dựa vào cái gì mà bà có quyền phán xét linh hồn của tôi?
Khoảnh khắc móng tay đâm vào lòng bàn tay, Hứa Vi Trăn ngửi thấy mùi tanh ngọt của máu.
Cô giành được một tia tỉnh táo ngắn ngủi, cây bút mực trong tay không ngừng viết xuống từng ký tự một.
Mỗi khi trước mắt trở nên mơ hồ, cô lại siết chặt nắm tay, cho đến khi lòng bàn tay đầy vết máu, cô cũng không chịu thả lỏng dù chỉ một chút.
Thật sự là vì sợ làm cha mẹ thất vọng sao?
Có lẽ… cô càng không muốn khiến bản thân thất vọng hơn.
Nếu không thì linh hồn đã thức tỉnh này biết đi đâu về đâu đây?
Là tỉnh táo mà đắm chìm, hay là tỉnh táo hoàn toàn? Đây không phải một lựa chọn khó khăn.
Trong lòng cô, từ lâu đã có đáp án rồi.
Hứa Vi Trăn không nhớ rõ mình rời khỏi phòng học bằng cách nào, lúc xuống tầng, suýt chút nữa thì cô ngã, may mà được một đôi tay vững vàng đỡ lấy.
“Cậu không sao chứ?”
Hứa Vi Trăn chậm rãi ngẩng đầu, cô chạm mắt với người vừa đến, chỉ cảm thấy đối phương có chút quen mắt.
“Cảm ơn.” Cô vịn tay vào lan can đứng dậy: “Tôi không sao.”
Cậu con trai kia không rời đi ngay, mà nói: “Cậu không khỏe, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không cần đâu.” Hứa Vi Trăn lắc đầu, nếu đến bệnh viện là có thể giải quyết thì cô đâu cần gắng gượng một mình.
Hai người một trước một sau rời khỏi tòa nhà dạy học, cho đến khi cô được cha mẹ đang đợi ở cổng đưa đi, cậu con trai kia mới lặng lẽ rời khỏi.
Trong những kỳ thi sau đó, mỗi lần Hứa Vi Trăn đều bị cốt truyện áp chế nghiêm trọng đến mức đầu đau như muốn nứt ra, suýt chút nữa thì ngất xỉu trong phòng thi.
Nhưng cô không chịu khuất phục mà dốc hết toàn lực để giữ bản thân tỉnh táo.
Cô nhanh chóng nhưng nghiêm túc hoàn thành phiếu trả lời, nhìn những dòng chữ dày đặc trên đó, đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh của cô chợt ánh lên tia sáng như đom đóm.
Có thể điểm số của cô vẫn không bằng nam nữ chính, nhưng cô đã không để bản thân phải nuối tiếc.
Thế là đủ rồi.
Buổi chiều sau kỳ thi đại học, thời tiết bên ngoài rực rỡ tươi sáng.
Hứa Vi Trăn bước ra khỏi phòng thi, nghe tiếng bàn luận ríu rít bên tai, cô mới nhận ra toàn thân mình đang ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Trong phòng thi nóng lắm à?” Mẹ Hứa xót con, bà lau mồ hôi cho cô: “Cũng may thi xong rồi, không thì thật là khó chịu.”
Cha Hứa thì đi mua đồ uống lạnh: “Uống cái này cho đỡ mệt này con.”
Hứa Vi Trăn nhắm mắt, cô dựa vào lòng mẹ, miệng thì thào: “Ngày mai con sẽ ngủ nướng, ai cũng đừng hòng làm phiền con.”
“Được được được,” Mẹ Hứa cười nói, “Con muốn ngủ bao lâu cũng được.”
Kỳ nghỉ hè năm lớp 12 rất dài, trước khi có điểm thi, Hứa Vi Trăn đã đi thi bằng lái xe, sau này kiếm được tiền rồi, cô sẽ tự lái xe đưa cha mẹ đi du lịch.
Ngày có điểm thi, trong lòng Hứa Vi Trăn vô cùng bình tĩnh, bất kể cô có thay đổi được vận mệnh hay không, thì những gì cần làm, cô đều đã làm rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy điểm, cô còn chưa kịp phản ứng, mẹ Hứa đã ôm chầm lấy cô: “Không hổ là con của mẹ, giỏi hơn cả mẹ với cha con này!”
Hứa Vi Trăn nhìn điểm số vượt qua ngưỡng trường trọng điểm, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Cha Hứa thì kích động không để đâu cho hết: “Cha gọi về quê báo tin ngay, nhà mình có sao Văn Khúc rồi!”
Hứa Vi Trăn: “…” Thật ra cũng không cần khoa trương thế đâu ạ.
Đương nhiên là thủ khoa khối tự nhiên và xã hội của thành phố thuộc về nam nữ chính.
Nhưng thành tích của Hứa Vi Trăn cũng không kém là bao, nhóm lớp học tràn ngập tiếng trầm trồ, không ngờ bình thường cô âm thầm lặng lẽ, mà thi đại học lại nổi bật như vậy.
Chỉ có bạn cùng bàn là lên tiếng thanh minh cho cô trong nhóm: “Hứa Vi Trăn học giỏi sẵn rồi, mình chép bài cậu ấy suốt đấy.”
Mọi người: “……”
Giáo viên chủ nhiệm khen ngợi Cố Thanh Dao một hồi trước, sau đó đặc biệt nói với Hứa Vi Trăn vài câu, đại ý là rất vui mừng khi thấy cô đạt được thành tích như hiện tại, tất cả thầy cô đều cảm thấy tự hào vì cô.
Hứa Vi Trăn đáp lại: “Em cảm ơn cô ạ”, trong mắt cô thấp thoáng ý cười nhẹ nhàng.
Lúc này, Cố Thanh Dao mới để ý trong lớp có một bạn gái như vậy, chỉ là trước giờ cô bạn quá kín tiếng nên hai người chưa từng có giao tiếp gì thôi.
Cố Thanh Dao mở phần liên lạc của Hứa Vi Trăn, do dự một lúc nhưng vẫn không thêm bạn vì cô không biết nên nói gì với Hứa Vi Trăn.
Sau tốt nghiệp, mỗi người sẽ đi một ngả, dường như cũng không cần thiết phải làm phiền cô ấy nữa.
Sau khi xem điểm, cả lớp tổ chức một bữa tiệc chia tay, tất cả bạn học đều có mặt.
Nếu không có gì bất ngờ, thì đây là lần cuối cùng họ đông đủ như thế, sau này ai cũng sẽ bước vào hành trình mới của riêng mình.
Hứa Vi Trăn bước vào nhà hàng, có rất nhiều người đứng dậy chào hỏi cô, đây là một cảnh tượng mà trước đây chưa từng có.
Cô mỉm cười đáp lại nhưng vẫn chọn một chỗ khuất để ngồi xuống.
“Ê Hứa Vi Trăn, sao điểm của cậu tự dưng tăng tận hai trăm điểm thế? Có bí quyết gì không đấy?”
Có người cầm ly nước đi tới hỏi, giọng điệu khá chua chát.
Hứa Vi Trăn ngẩng đầu, chạm mắt với người vừa nói. Đó là một nữ sinh có thành tích khá tốt trong lớp, lần này thi không như ý, không đỗ vào trường mình mong muốn nên thấy Hứa Vi Trăn nổi bật như thế thì trong lòng có chút không cam tâm.
“Bí quyết à?” Khóe môi Hứa Vi Trăn nhếch lên một nụ cười hờ hững: “Mỗi ngày ở nhà học đến 2–3 giờ sáng có tính không? Tất cả tài liệu ôn tập trên thị trường mình đều học đi học lại mấy chục lần có tính không? Nghe bài nghe tiếng Anh đến mức buồn nôn có tính không? Nếu những cái đó được tính là bí quyết, thì đấy chính là của mình.”
Câu trả lời của cô bình thản nhưng đanh thép, làm mặt nữ sinh kia biến sắc, không ngờ mình lại bị đáp trả như thế.
“Hứa Vi Trăn giỏi từ trước tới nay rồi, biết chưa?” Bạn cùng bàn đứng bật dậy, giọng đầy tức giận: “Mấy người đừng có nghĩ cậu ấy chỉ may mắn. Mình ngồi cạnh cậu ấy mỗi ngày, không biết cậu ấy nỗ lực cỡ nào chắc? Có người thi không tốt thì nên tự hỏi bản thân có cố gắng chưa, đừng chỉ biết nhìn chằm chằm vào người khác. Nhìn đến mù mắt cũng không thay đổi được kết quả đâu, chi bằng suy nghĩ xem sau này làm sao để bù lại đi.”
Nghe đến đó, mặt nữ sinh kia lúc trắng lúc xanh rồi quay người bỏ đi. Những người khác cũng nhìn nhau, không ai dám lại gần làm phiền Hứa Vi Trăn nữa.
Trong lúc ăn, giáo viên chủ nhiệm lại khen ngợi Hứa Vi Trăn và Cố Thanh Dao một lần nữa, hy vọng sau này tất cả mọi người sẽ luôn giữ tinh thần cố gắng, trước khi đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối đừng bỏ cuộc.
Cố Thanh Dao nhìn góc nghiêng gương mặt bình tĩnh của Hứa Vi Trăn thì thầm nghĩ nếu trước kia cô để ý đến cô ấy sớm hơn, họ nhất định sẽ trở thành bạn tốt của nhau .
Sau bữa tiệc, cả lớp cùng trở lại trường để nói lời tạm biệt với nhau lần cuối.
Hứa Vi Trăn đi cuối hàng, nhìn Lục Bạch và Cố Thanh Dao đang nắm tay nhau. Hai người họ giờ đã đính hôn rồi, tình cảm ngọt ngào hơn trước rất nhiều.
Các bạn học tản ra khắp nơi để chụp ảnh lưu niệm.
Hứa Vi Trăn đi lên tầng ba, tìm đến chỗ ngồi của Lục Bạch. Trên bàn có một quyển truyện tranh nhiệt huyết, chắc là bạn nào đó vừa trả lại cho cậu.
Cô mở sách ra, lặng lẽ kẹp mẩu giấy nhỏ trong tay vào giữa trang rồi rời khỏi lớp học.
Cô không biết Lục Bạch có nhìn thấy tờ giấy đó hay không, nhưng cốt truyện của cô đã kết thúc rồi.
Về sau, nếu ai đó nhắc đến cô, cũng chỉ là câu nói từ miệng bạn học cũ:
“Hứa Vi Trăn hả? Hình như cậu ấy làm một công việc bình thường nào đấy, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Đừng hỏi chuyện của cậu ấy nữa, hồi cấp ba trầm như người vô hình luôn ấy.”
Hứa Vi Trăn bước đến cổng tòa nhà dạy học, ánh nắng chói chang, là mùa hè rực rỡ nhất, cũng là ký ức chẳng thể lặp lại.
Cố Thanh Dao cùng Lục Bạch trở về lớp mình điểm danh. Thấy quyển truyện tranh trên bàn, cô ngẩn người: “Từ bao giờ mà anh thích thể loại này thế?”
“Truyện cũ rồi,” Lục Bạch cầm lên lật vài trang, “Trước kia anh cho bạn mượn, không ngờ cậu ấy nhớ để trả lại.”
Ngón tay cậu vừa động, một mẩu giấy màu xanh nhạt rơi xuống đất.
“Gì đây?” Cố Thanh Dao cúi người nhặt lên, vừa thấy nét chữ thanh tú trên giấy, sắc mặt cô hơi thay đổi.
“Sao vậy?” Lục Bạch cầm lấy tờ giấy, nhìn qua một cái rồi định vứt vào thùng rác: “Chắc là đánh dấu trích đoạn gì đấy, mấy người này rảnh quá.”
Cố Thanh Dao học khối xã hội nên tất nhiên cô hiểu rõ ý nghĩa trong lời nhắn ấy.
“Là một cô gái từng thích anh,” cô khẽ nói, “Nét chữ còn rất mới, anh đừng vứt nó.”
Cô cẩn thận gấp mảnh giấy lại rồi cất đi: “Đây là tình cảm từng tồn tại, đến lời tạm biệt cũng dịu dàng đến thế.”
Lục Bạch không hiểu sao người yêu mình lại xúc động như vậy: “Đó là tình địch của em đấy, em không ghen à?”
Cố Thanh Dao không biết nên nói thế nào, cô chỉ cảm thấy hơi buồn thôi, là một nỗi buồn chẳng liên quan gì đến ganh đua tình cảm cả.
Giống như cô vừa vô tình cảm nhận được một làn gió nhẹ thoảng qua người, khẽ khuấy động sự bình yên của mình vậy.
Cô đặt tờ giấy trở lại trong quyển truyện rồi nói với Lục Bạch:
“Nếu cô ấy biết rõ em và anh đang yêu nhau mà vẫn mặt dày quấn lấy anh, em chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng cô ấy không làm vậy, cô ấy tôn trọng cả hai chúng ta, cũng tôn trọng chính mình, thế thì em chẳng có lý do gì để giận hết.”
Vậy vì sao lại không ghen?
Có lẽ là vì cô cảm nhận được tâm tư của cô ấy.
Thứ tình cảm giấu kín nơi góc tối ấy, chỉ đến khi chia xa mới để lộ vài dấu vết mờ nhạt.
Cả hai đều hiểu rõ rằng đây là lần cuối cùng và lặng lẽ khép lại một thời thanh xuân trung học của chính mình.
Lục Bạch không hiểu được suy nghĩ của cô, cậu cưng chiều xoa đầu cô:
“Em đúng là ngốc nghếch. May mà người em gặp là anh.”
Cố Thanh Dao chỉ mỉm cười rồi vươn tay ôm lấy cậu.
Còn Hứa Vi Trăn thì chụp rất nhiều ảnh với bạn cùng bàn, họ còn đi ăn một bữa lẩu nữa rồi mới chia tay về nhà.
“Sau này mình còn muốn rủ cậu đi chơi, cậu không được quên mình đấy.”
“Ừ, được.”
Sau khi lấy được bằng lái, Hứa Vi Trăn cùng gia đình đi du lịch biển, về đến nhà thì làn da cô đã đen sạm đi một chút.
Mẹ Hứa xót con gái nên mua cho cô rất nhiều đồ dưỡng da:
“Lần sau mình đi chỗ nào ít nắng một chút nhé.”
Hứa Vi Trăn nằm trên ghế, để mặc mẹ bôi bôi trét trét lên mặt mình, “Biển cũng vui mà, con rất thích.”
“Mẹ thấy đi đâu con cũng thấy vui ấy,” mẹ Hứa chọc vào trán cô, “Giống y hệt cha con, cả ngày không câu được con cá nào mà vẫn khen câu cá vui.”