Hai người dường như không nghe thấy tiếng bước chân, hơi thở ngày càng dồn dập.
Hứa Vi Trăn đứng yên tại chỗ, không biết mình nên đi ngang qua họ hay quay lại lớp học.
Do dự trong chốc lát, cô làm như không có chuyện gì, quay người rời đi theo lối khác.
Vài nam sinh lớp tự nhiên bước xuống từ trên tầng, cười nói ríu rít đi theo sau Hứa Vi Trăn, khiến tòa nhà vốn yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt.
Hứa Vi Trăn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô bước nhanh về ký túc xá.
Mãi đến gần giờ tắt đèn, Cố Thanh Dao mới trở về với sắc mặt ửng hồng, môi sưng đỏ, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.
Không có cô gái nào trong phòng trêu chọc cô, chỉ là ai nấy đều ngưỡng mộ vì cô có một mối tình học đường đẹp đẽ.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Thanh Dao nằm trên giường nhắn tin cho Lục Bạch, trách cậu không biết kiềm chế, suýt nữa lại bị bạn học bắt gặp.
Lục Bạch cười rồi gửi lời xin lỗi, tình cảm giữa hai người lại càng thêm ngọt ngào.
Hứa Vi Trăn nghe tiếng cười của Cố Thanh Dao vang lên từng đợt, trong lòng nghĩ đúng là truyện ngọt, tình cảm giữa nam nữ chính quá đỗi đẹp đẽ, đến mức người "yêu thầm" như cô cũng muốn gửi lời chúc phúc chân thành.
Nếu cô chưa thức tỉnh ý thức bản thân, có lẽ giờ này đang ôm chăn khóc trộm, nhưng hiện tại, toàn thân cô đều thấy nhẹ nhõm.
Lúc tan học vào chiều thứ sáu, gia đình đến đón Hứa Vi Trăn về.
Họ chuẩn bị ra ngoại ô chơi hai ngày để giúp Hứa Vi Trăn thư giãn tinh thần.
Cả nhà ba người đến một khu nông trại sinh thái câu cá, con trai của ông chủ cũng học lớp 11 như Hứa Vi Trăn, đang mặc đồng phục đầu bếp, chuẩn bị nguyên liệu ở bên cạnh.
Ông chủ cười hớn hở nói con trai ông học cũng không tệ, sau này thi đậu đại học trọng điểm thì không cần làm những việc vất vả này nữa.
Cậu con trai cụp mi không nói lời nào, âm thầm giúp ông vơi bớt gánh nặng.
Hứa Vi Trăn không kìm được mà nhìn cậu thêm một cái, đúng lúc ấy, cậu ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Hứa Vi Trăn phát hiện cậu có một đôi mắt phượng rất điềm tĩnh, đuôi mắt hơi xếch, trông rất có thần.
Hứa Vi Trăn không chào hỏi mà lặng lẽ thu lại ánh nhìn.
Người kia cũng cúi đầu xuống, tiếp tục thái rau.
Sau khi quyết định xong món ăn trưa, Hứa Vi Trăn theo cha mẹ ra hồ câu cá.
Lúc này đang là đầu hạ, hồ nước phủ đầy lá sen xanh biếc, vài bông hoa sen trắng hồng đứng thẳng đầy kiêu hãnh.
Hứa Vi Trăn không biết câu cá nên cầm hoa quả ngồi một bên hóng gió.
Cha Hứa lấy cần câu ra, cười tươi nói: “Bữa trưa nay để cha lo phần cá.”
Mẹ Hứa ngồi bên cạnh trêu chọc: “Lần nào anh câu cá mà hơn được em?”
Năm nào cha Hứa cũng “trắng tay”, ông gặp phải cao thủ như mẹ Hứa thì đành cam tâm chịu thua: “So với em thì tất nhiên là không bằng rồi.”
Hứa Vi Trăn nhìn hai người ngồi cạnh nhau, động tác hòa nhịp, trong lòng thầm nghĩ: Thật lòng thích một người hẳn là như vậy.
Chứ không phải như cô “yêu thầm” Lục Bạch, còn Lục Bạch thì thậm chí còn không biết cả tên cô.
Gió hồ lùa qua mặt, cô gạt bỏ hết mọi tình tiết trong đầu, lúc này, cô chỉ là một con người bằng xương bằng thịt đang đi chơi với cha mẹ.
Cô nên tận hưởng kỳ nghỉ, chứ không phải tiếp tục giam mình trong cái lồng giam ấy.
Đến trưa, cha mẹ Hứa mới lưu luyến thu cần câu.
Thành quả của mẹ Hứa gần đầy nửa xô cá, còn ba Hứa thì chỉ lác đác hai ba con cá nhỏ.
“Đã nói là anh không bằng em mà.” Mẹ Hứa hừ nhẹ, bà gọi Hứa Vi Trăn mang cá vào bếp, cũng muốn gọi thêm vài món.
Cha Hứa vẫn tươi cười đi sau, “Ít ra anh cũng không trắng tay mà.”
Hứa Vi Trăn: “…”
Ngoài những món gọi thêm, bữa trưa còn có cá kho và canh cá.
Tay nghề của đầu bếp không tệ, cả nhà ăn rất hài lòng.
Buổi tối, cả nhà ra chân núi cắm trại, hóng gió và ăn đồ nướng.
Hứa Vi Trăn ngồi bên hồ, lắng nghe tiếng chim rừng bay về tổ, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
…
Sáng thứ hai đi học, Hứa Vi Trăn vừa đến trường liền bị bạn cùng bàn đeo bám đòi bài tập, “Cứu mạng! Mình chưa làm bài kiểm tra toán!”
Hứa Vi Trăn đã quá quen với cảnh tượng này rồi, cô lấy bài tập các môn ra đưa cho cô bạn, “Cậu đừng làm mất đấy.”
“Được được được, cậu là ân nhân cứu mạng của mình đó.”
“……”
Cố Thanh Dao mặc áo tay bồng trắng, yên lặng ngồi bên cửa sổ, ánh nắng sớm chiếu lên người cô, khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp lại càng trắng trẻo và rạng rỡ hơn.
Mấy nam sinh thầm thích cô trong lớp đều ngẩn ngơ nhìn, chen nhau định nói chuyện với cô nhưng khi chạm phải ánh mắt cô thì lại ấp úng chẳng nói nên lời.
Ngược lại, mấy bạn nữ ngồi hàng đầu thì nhiệt tình hơn, “Thanh Dao, cậu thường dùng mỹ phẩm gì vậy? Sao trên mặt chẳng có nổi một cái mụn nào thế?”
“Chỉ là nước hoa hồng và kem dưỡng bình thường thôi,” Cố Thanh Dao mỉm cười đáp, “Nếu cậu cần, mình có thể giới thiệu.”
“Thế thì tốt quá!”
“Sao khoảng cách giữa người với người lại lớn thế nhỉ?” Bạn cùng bàn của Hứa Vi Trăn chép xong bài tập thì dài giọng than thở, “Chắc chắn hoa khôi trường là con gái ruột của Nữ Oa nương nương rồi.”
Hứa Vi Trăn: “……”
Không khí của học kỳ hai năm lớp 11 bắt đầu căng thẳng, vai trò của Hứa Vi Trăn trong mạch truyện ngày càng mờ nhạt.
Thành tích học tập của Cố Thanh Dao luôn đứng top đầu, còn nam chính Lục Bạch thì học hành thất thường, ba ngày cày một ngày nghỉ, hai người bắt đầu có mâu thuẫn trong việc chọn trường đại học tương lai.
Cố Thanh Dao không cho phép Lục Bạch sống buông thả, cô muốn kéo cậu cùng nhau tiến bộ nhưng nhà Lục Bạch giàu có, hoàn toàn không để tâm đến thành tích trước mắt.
“Cùng lắm thì để cha mẹ anh cho anh ra nước ngoài du học, đến lúc đó sẽ dẫn em đi cùng, hai đứa mình còn có thể du lịch mười sáu nước.”
Cố Thanh Dao thì không trẻ con như cậu, “Em không thể cùng anh ra nước ngoài.”
Cô luôn có chính kiến trong những chuyện lớn, thái độ cũng không còn mềm mỏng như thường ngày, “Nếu anh lấy du học làm mục tiêu cuối cùng, thì cũng phải học hành nghiêm túc. Cố gắng và không cố gắng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Tâm lý con gái trưởng thành hơn con trai và cách suy nghĩ cũng khác biệt.
Lục Bạch không ngờ cô sẽ nói chuyện với mình như vậy, cậu sững người một lúc rồi dịu giọng xuống, “Được được được, đừng giận nữa, anh học là được chứ gì?”
“Em thấy anh rất thông minh, vẫn còn cơ hội để bắt kịp,” mắt Cố Thanh Dao hơi đỏ lên, “Em không muốn sau này anh phải hối hận.”
Nhìn cô như vậy, tim Lục Bạch như tan chảy, cậu vội vàng ôm cô vào lòng, “Em quản anh làm gì, sao lại ngốc thế hả.”
Cố Thanh Dao không nói gì, chỉ siết chặt vạt áo cậu.
Học kỳ một năm lớp 12, Lục Bạch bắt đầu cắm đầu vào học điên cuồng, thành tích cũng nhanh chóng tiến bộ vượt bậc.
Ngày nào Hứa Vi Trăn cũng nghe thấy tin tức về cậu, như là cậu thi toán được 100 điểm, kỹ năng nghe tiếng Anh gần như đạt điểm tuyệt đối, các môn khác cũng tiến bộ rõ rệt.
“Không ngờ đầu óc của nam thần tượng của trường lại sáng như thế,” ngay cả bạn cùng bàn cũng lầm bầm: “Người xứng với hoa khôi quả nhiên không thể là người ngu mà.”
Hứa Vi Trăn không lên tiếng, cô kẹp chặt bài văn vừa làm xong lại.
“Cậu nghĩ Lục Bạch có thể thi cùng một trường đại học với hoa khôi không?”
Hứa Vi Trăn sững người, trong truyện thì về cuối, thành tích của Lục Bạch đã lọt top 3 toàn khối, sau kỳ thi đại học thì cậu và Cố Thanh Dao lần lượt trở thành thủ khoa khối tự nhiên và xã hội của thành phố.
Hai người trở thành huyền thoại của trường, còn được mời về làm diễn giả nữa.
“Chắc là được.” Cô nhẹ giọng nói.
“Cảm giác cậu chẳng tò mò gì về Lục Bạch cả,” bạn cùng bàn lắc đầu, “Không biết sau này cậu sẽ thích kiểu người thế nào.”
Hứa Vi Trăn không trả lời.
Buổi chiều tan học, bên ngoài mưa rất to, không ít người bị kẹt trong dãy giảng đường.
Lục Bạch cầm một chiếc ô đen đến đón Cố Thanh Dao, “Đi thôi, anh đưa em đi ăn.”
Cố Thanh Dao bất đắc dĩ nhìn anh, “Em có ô rồi mà.”
“Chuyện này đâu phải chuyện có ô hay không?” Lục Bạch nhướng mày, “Em muốn anh bế em ra ngoài à?”
Cố Thanh Dao lườm cậu một cái, cô đưa ô cho nữ sinh khác rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh cậu, “Ngoài trời sấm chớp ầm ầm, sáng nay em vừa mang đôi giày mới xong.”
“Thế thì đơn giản thôi mà.”
Ra đến cổng giảng đường, Lục Bạch bung ô ra, sau đó cậu ngồi xổm xuống, nhìn mặt đất ngập nước phía trước rồi nói: “Anh cõng em đến nhà ăn.”
Giữa bao ánh mắt, mặt Cố Thanh Dao đỏ bừng, “Anh làm gì vậy?”
“Mau lên.” Lục Bạch thúc giục, “Anh vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện, nể mặt anh chút đi.”
Cố Thanh Dao nghiến răng, cô giật lấy chiếc ô đen, che mặt rồi nằm lên lưng cậu, “Đi mau!”
Lục Bạch bật cười khẽ, cậu đứng dậy cõng cô bước vào cơn mưa như trút nước.
Bóng dáng cặp đôi thiếu niên thiếu nữ nép vào nhau dần khuất xa trong màn mưa. Những người trú dưới mái hiên đều không kìm được mà nảy sinh sự ghen tị khó nói thành lời.
“Đúng là tàn sát dân FA mà,” bạn cùng bàn của Hứa Vi Trăn nghiến răng nghiến lợi, “Sao mà họ ngọt đến thế không biết.”
Hứa Vi Trăn che ô lên đầu cô bạn, “Cậu bảo đói mà? Quan tâm người khác làm gì?”
“Mình ghen tị đó.” Bạn cùng bàn nhìn chằm chằm về phía trước, “Bao giờ mới đến lượt mình có một chuyện tình ngọt ngào thế này đây?”
Trước kia cô có thể chưa từng ghen tị với Cố Thanh Dao, thậm chí còn thích thú khi “chèo thuyền couple” nhưng cơn mưa hôm nay quá lớn, khiến một học sinh độc thân có áp lực học hành cũng thấy như bị đánh trúng tim.
Hứa Vi Trăn nhìn hai nhân vật chính vẫn ngọt ngào giữa màn mưa, thầm nghĩ: Vì đó là thiết lập của tác giả, họ là nhân vật chính được ưu ái, còn bọn cô chỉ là người qua đường dưới ngòi bút của tác giả, tất nhiên sẽ không có hào quang đặc biệt nào hết.
Nhưng cuộc đời của họ cũng sẽ không vì thế mà tăm tối, ngược lại, còn có nhiều khả năng hơn.
Nam nữ chính là nhân vật nổi bật của trường, bức ảnh trong mưa nhanh chóng lan truyền khắp diễn đàn, trong đó không thiếu những lời lẽ chua chát.
“Cố Thanh Dao không biết đi à? Sao cứ phải để Lục Bạch cõng?”
“Hai người công khai yêu đương thế này, nhà trường không quản sao?”
“Tôi thấy họ chẳng hợp chút nào, chia tay vẫn hơn.”
“Lục Bạch thích Cố Thanh Dao vì cái gì vậy?”
“……”
Tiết giữa buổi ngày hôm sau, Cố Thanh Dao bị người ta nhốt trong nhà vệ sinh, còn bị hắt nước lên người.
Đến khi vào học, mọi người mới phát hiện cô vẫn chưa quay lại.
“Sao lớp phó học tập không có mặt?” Giáo viên dạy tiếng Anh nhíu mày, “Hôm nay em ấy có xin nghỉ không?”
“Không ạ.” Lớp trưởng lập tức trả lời, “Chắc bạn ấy vừa đi vệ sinh ạ.”